Đường Thành đi rất đắc ý, đắc ý lại tiêu sái. Đắc ý là vì hắn vừa thắng một cuộc tranh tài. Hơn nữa còn là một trận rất không tệ.

Tuy Tần Ỷ Thiên không thể chứng kiến tận mắt, nhưng hắn thắng được trận này trước mặt Phương Viêm, để xem, về sau gã kia còn dám hạ nhục cùng khi dễ mình nữa không.

Còn tiêu sái là do hắn cố ý muốn tỏ vẻ, làm một hiệu thảo của Trung học Chu Tước, hắn tất nhiên phải thời thời khắc khắc duy trì hình hương người phát ngôn.

Đây chỉ là một trận đấu giữa các học sinh, hắn thật sự không suy nghĩ quá nhiều.

Thua thì thua, thắng thì thắng. Hiện tại thắng thua đã định, còn có gì phải tranh cãi?

Đường Thành không nghĩ đến chính là hắn cho rằng trận đấu đã xong, nhưng Chiba Guddou lại không dễ dàng buông tha như vậy.

Lúc đám người xúm lại hỏi han hắn, Chiba Guddou đã nắm lấy trường kiếm trên mặt đất, nhảy vọt lên, đâm thẳng mũi kiếm vào vị trí yếu hại sau lưng Đường Thành.

Hắn không cam lòng!

Hắn không thế nào thất bại!

Hắn muốn chứng minh với đồng bào của mình, đồng thời cũng chứng minh với bản thân: Hắn là tồn tại vô địch.

Chuyện phát sinh quá đột ngột, Đường Thành không có bất kỳ phòng bị nào.

Đến khi hắn nghe được có người hô to phía sau, kinh ngạc xoay người lại… Hắn không cách nào tinh được, trận đấu đã xong, sao Chiba Guddou còn dám cầm kiếm đâm người?

Vì vậy, một kiếm của Chiba Guddou vốn đâm vào lưng thoáng cái biến thành đâm vào ngực.

Ai từng xem “Thế giới động vật” cũng biết, một con thú vùng vậy trước lúc chết có thể bộc phát tiềm lực kinh người. Một kiếm khách quyết tâm muốn thắng cũng có thể phát huy được thực lực siêu hạng.

Đại kiếm khí quyết!



Không trung đại kiếm khí quyết!

Động tác của hắn phiêu dật lại tàn nhẫn, tốc độ nhanh như thiểm điện. Vừa nhảy bật lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Đường Thành.

Trường Kiếm từng tấc đến gần, thoáng chốc muốn đâm một lỗ lớn trên ngực Đường Thành.

Đường Thành cảm nhận được sát cơ sắc bén kia, thân thể hắn căng cứng, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi đối mặt với nguy hiểm tận cùng. Ở ngực có một chỗ nóng rát, đau đớn, đó chính là thương tích do kiếm khí gây ra.

Híz-khà-zzz lạp…

Không khí cùng với mộc kiếm đang lao đến như chớp kia ma sát, phát ra âm thanh “kin kít”, đó là âm thanh không khí bị kích thích làm phát ra tia lửa. Mộc kiếm nóng rức, mũi kiếm nóng cháy, thoạt nhìn như bị nung lên.

Tập kiếm hơn mười năm, đây là lần Chiba Guddou đâm ra một kiếm tốt nhất.

Đây là tiêu chuẩn cao nhất của hắn.

Từ trước đến nay hắn chưa từng đạt đến cảnh giới như vậy.

Hôm nay… Hắn làm được.

Khóe miệng của hắn có máu tươi rỉ ra, vành mắt hắn đỏ thẫm.

Hắn đang cười, đó là nụ cười mừng rỡ lại dữ tợn.

Vì một kiếm này… Một kiếm này của hắn đã đạt đến tiêu chuẩn cao nhất.

Đường Thành choáng váng!

Nếu như đây là chiến trường, nếu như vừa rồi đang ở trong trạng thái chiến đấu, với năng lực của hắn, hoàn toàn có thể làm ra phản ứng cùng phản kích tinh diệu nhất.

Nhưng giờ khắc này, hắn cảm giác không biết phải làm sao?

Đây là chuyện gì?

Tiếp tục muốn đánh ư? Chẳng lẽ muốn… Không chết không thôi?

Thế nhưng thái độc của trường học là gì? Sao hắn có thể làm như vậy?

Vì sao?

Đồng tử hắn mở to, tâm như tơ vò.

Xoạt…

Hắn cảm giác mũi kiếm đâm xuyên qua quần áo.

Mộc kiếm kia vẫn còn tiếp tục đi tới, đâm thủng da thịt, đâm thủng nội tạng. Hủy diệt hết thảy, thậm chí là xương cốt.

Chiba Guddou cũng cảm nhận được. Tầm mắt của hắn chỉ có một tiêu điểm, đó chính là mũi kiếm.

Hắn cảm thấy âm thanh lợi kiếm đâm thủng vật thể, âm thanh thanh thúy như vậy phảng phất đến từ sâu trong linh hồn, khiến cho chiến ý của hắn dâng trào, tràn đầy cảm giác thành tựu.

Đường Thành lui về sau, lại lui về sau…

Chỉ là bước chân vô định, lui về sao không có mục đích có thể thắng được tốc độ của Chiba Guddou?

- Giết! - Chiba Guddou khàn giọng quá. Rú lên, đồng thời, khí tụ đan điền, khiến tốc độ trên trên không trung của hắn chớp mắt bộc phát.

Trong lúc đó!

Trong lúc đó, toàn bộ hình ảnh bỗng chốc thay đổi mang tính phá vỡ.

Đường Thành vẫn lui về sau, thân thể Chiba Guddou dừng lại trên không. Hai loại chênh lệch cực đoan khiến người ta cảm thấy quỷ dị, vặn vẹo.

Kiếm kia bất kể có cố gắng cỡ nào cũng không có biện pháp đâm về phía trước.

Mọi người trừng to mắt, nhìn một màn khiến người khó có thể tưởng tượng được này.

Hô…

Có gió thổi qua, làm tung bay đạo phục màu đen trên người Chiba Guddou, cũng lay động áo trắng trên người Đường Thành, đồng thời làm tung bay mái tóc mềm mại của Phương Viêm.

Vẫn sống, tất cả đều sống.

Chẳng qua lúc này đã bị Phương Viêm dùng một chút thuật pháp nho nhỏ điều khiển mà thôi.

Thân thể Phương Viêm nghiêng sang một bên, một tay nắm lấy cổ chân Chiba Guddou, tay còn lại vẫn chưa sử dụng.

Lúc Chiba Guddou vọt ngang qua người Phương Viêm, hắn có thể làm được chính là xoay người 180 độ, thuận tay bắt lấy…

Nhìn thấy bản thân đã khống chế được cục diện, Đường Thành không bị Chiba Guddou đâm một kiếm vào lưng, tảng đá trong lòng Phương Viêm rốt cuộc cũng rơi xuống.

Nếu như xảy ra án mạng, tất cả mọi người ở đây không tránh khỏi liên quan. Bất kể là Lục Triều Ca, Matsushima, Fujino Saburo hay Phương Viêm hắn, tất cả giáo viên đều sẽ bị lên án nghiêm trọng.



Chiba Guddou vì thắng lợi, vì thỏa mãn tư dục bản thân mà xem thường tánh mạng người khác, bỏ qua tiền đồ của các giáo viên.

Cái tên điên lòng dạ hẹp hòi này, tên ma đầu khát máu này…

Phương Viêm nổi giận, lệ khí trong lòng hắn đã hoàn toàn bị hành vi của Chiba Guddou kích phát.

Phương Viêm dùng sức kéo một cái, thân thể Chiba Guddou liền bay ngược ra sau.

Một kiếm của Chiba Guddou đâm ngược lại, tay trái Phương Viêm như thiểm điện đánh thẳng vào cổ tay hắn.

Keng!

Cánh tay bị đau, kiếm của Chiba Guddou rơi trên mặt đất.

Sau khi dùng Thái Cực chi lực giải tỏa lực đạo còn chất chứa trong cơ thể hắn, lúc này, Chiba Guddou chẳng khác nào bia thịt trong tay Phương Viêm.

Hắn dùng một tay nắm lấy cổ chân Chiba Guddou, chân trái làm trục, chân phải dùng sức đạp một cái.

Thân thể của hắn lập tức xoay tròn, thân thể Chiba Guddou trên không trung cũng xoay tròn theo.

Chân phải của Phương Viêm lại điểm, tốc độ xoay tròn của bọn họ càng nhanh.

Con quay Chiba!

Ban đầu, Phương Viêm còn phải mượn ngoại lực, đến khi thân thể của bọn họ xoay tròn đến một tốc độ nhất định, cả người Phương Viêm liền trở thành trục, Chiba Guddou là đồng hồ quả lắc, bây giờ là Chiba Guddou kéo lấy Phương Viêm xoay tròn.

Vù vù …

Mọi người chỉ nghe được tiếng gió “vù vù”, tựa như là quạt điện xoay tròn với tần suất cực cao. Lúc đầu còn thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Phương Viêm cùng với ánh mắt hoảng sợ của Chiba Guddou, hiện tại chỉ còn là một đạo phong ảnh.

Bọn họ đừng trước mặt mọi người, nhưng không ai có thể nhìn thấy rõ bọn họ. Bọn họ có vô số lần đối diện với bạn, nhưng ánh mắt lại không cách nào chạm nhau.

Lúc này đây, đến phiên mọi người lo lắng thay Chiba Guddou.

- Buông Chiba Guddou ra…

- Mau buông ra, Phương Viêm… Thầy đang làm cái gì?

- Lục hiệu trưởng, mau bảo giáo viên của cô thả người…

- -------

Lục Triều Ca vẻ mặt như sương, lạnh giọng nói:

- Học sinh của tôi rất lý trí, giáo viên của tôi cũng lý trí. Tôi hoàn toàn tin tưởng bọn họ.

Cô phản kích.

Tôi có lòng tin với học sinh cùng giáo viên của tôi, các người có không?

Nếu như các người dám nói có lòng tin với học sinh của mình… Vậy một màn vừa rồi là hành vi gì?

Matsushima á khẩu không trả lời được, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Cũng nên tìm một biện pháp giải quyết ôn hòa hơn…

Chiba Kaoru thật sự sợ hãi, chạy đến nắm lấy tay hiệu trưởng Matsushima, nói:

- Hiệu trưởng, xin cô cứu Chiba Guddou… Xin cô cứu lấy Chiba Guddou…

Matsushima liếc nhìn Phương Viêm vẫn đang xoay tròn, lắc đầu biểu thị bản thân bất lực. Chẳng lẽ có có thể chạy lên đánh Phương Viêm một trận sao?

Chiba Kaoru lại chạy đến trước mặt Lục Triều Ca, dùng Anh ngữ nói:

- Hiệu trưởng, em xin lỗi cô… Em biết Chiba Guddou… Em ấy thật sự quá xằng bậy. Thế nhưng em ấy vẫn là đứa bé, xin cô cứu lấy nó…

- Bất luận kẻ nào làm sai đều phải trả giá. - Lục Triều Ca xụ mặt nói. Nói xong, cảm giác có hơi quen, là ai đã nói với mình nhỉ?

Phương Viêm càng xoay càng nhanh, cứ như hắn thật sự biến thành con quay vậy.

Tiểu Thải Kỳ diễn tiết mục cuối năm nếu xoay tròn như hắn sợ rằng 10 phút cũng không chịu nổi.

Sau khi bọn họ đạt đến một tốc độ vi diệu, Phương Viêm buông lỏng bàn tay đang bắt lấy cổ chân Chiba Guddou.

Chiba Guddou như mũi tên bị bắn ra, nhanh chóng lao về phía trước.

Chiba Kaoru còn chưa kịp cảm thấy may mắn đã thấy Phương Viêm phóng như điên về phía Chiba Guddou.

Hai chân Phương Viêm lướt về phía trước, mũi chân hơi chạm đất liền búng lên, sau lại im ắng rơi xuống.

Hắn chạy trên mặt đấy, còn thân thể Chiba Guddou thì đang bay trên không. Đứng từ góc độ bên ngoài xem, giống như là Phương Viêm nâng Chiba Guddou chạy.

Đương nhiên không phải Phương Viêm nâng hắn ta chạy, mà hai tay của hắn có tác dụng khác.



Rầm rầm rầm…

Hai nắm đấm đánh ra như thiểm điện, đánh vào tất cả bộ vị mà hắn có thể chạm đến trên đầu, mặt, ngực, bụng của Chiba Guddou.

Mỗi một quyền đánh ra, thân thể Chiba Guddou bay lên một đoạn. Sau đó lại nhanh chóng rơi xuống.

Phương Viêm lại lần nữa ra quyền, khiến thân thế hắn bị đánh văng lên cao.

Phòng tập rất lớn, Phương Viêm kéo thân thể Chiba Guddou từ cửa chạy hướng về phía vách tường.

Mắt thấy đầu hắn ta sắp đâm thẳng vào vách tường, thân thể Phương Viêm trồng chuối 180 độ. Hai tay chống đất, chân như thiểm điện đá ra.

Rầm…

Cú sút xinh đẹp!

Thân thể Chiba Guddou bay thẳng lên xà nhà, sau đó dùng tốc độ mắt thường khó thấy rơi xuống.

Bịch…

Cả người hắn nặng nề rơi trên ván gỗ, mông chổng lên trời, mặt úp xuống, thật lâu không nhúc nhích, cũng không có tiếng động.

Toàn trường im lặng.

Tất cả mọi người trừng mắt nhìn Phương Viêm, nhìn người đàn ông cao lớn kiêu ngạo lại phiêu dật tuấn tú đứng giữa phòng tập.

Hắn là siêu nhân ẩn mình giữa nhân gian sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play