Còn có một điều mà Hàn Dũ ngại nói thẳng ra: đánh học sinh.
Nhìn mấy ông văn nhân này mà xem, điều nên nói thì lại không nói, toàn thích gạt người khác thôi.
Học sinh giở trò lưu manh thì chính là học sinh lưu manh. Đầu tiên là lưu manh, sau đó mới tới học sinh.
Đáng đánh!
Phương Viêm cũng từng xem qua vài bộ phim về giáo viên, đối với đám học sinh hư chuyên uống rượu tán gái đánh nhau kia thì hắn cũng chỉ cười cười chứ không để tâm đến chuyện này.
Nhưng bây giờ Phương Viêm là một thầy giáo vỹ đại làm trâu làm ngựa cho Lục Triêu Ca và các em nữ sinh trong trường Chu Tước này, cho nên hắn có trách nhiệm phải dạy dỗ mấy đứa học sinh hư trong lớp hắn. Thật ra bọn nó chỉ giở trò lưu manh ra thì không sao cả, ba mẹ bọn nọ không quản thì hắn cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có điều, ba đứa kia say rượu xông vào lớp gây ảnh hướng tới việc học của các em học sinh khác, còn làm cả phòng học nồng nặc mùi rượu. Điều không thể tha thứ nhất chính là bọn nó dám mắng Phương Viêm là một đống shit trước lớp, bị một đống shit mắt mình là shit khiến hắn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục gấp đôi.
Lúc nãy Phương Viêm vừa viết vừa đọc ngược “Đạo Đức Kinh” lại còn gây hài chọc cười học sinh vẫn còn tác dụng, cho nên khi chứng kiến Trịnh Quốc Đống nhục mạ Phương Viêm, có học sinh không nhịn được.
- Trịnh Quốc Đống mày làm gì thế hả? Sao mày lại nói chuyện với thầy Phương như thế?
Người đầu tiên đứng lên chính là học sinh giỏi Hoàng Hạo Nhiên.
Trịnh Quốc Đống nghe vậy thì cười khẩy, đoạn cậu ta lắc lư đi tới trước mặt Hoàng Hạo Nhiên, ấn đầu cậu rồi hăm dọa:
- Mày có tin tao đập cho đầu mày nở hoa không hả thằng bốn mắt?
- Mày dám à.
Hoàng Hạo Nhiên không phục.
- Mày tưởng tao không dám à?
Nói xong, Trịnh Quốc Đống đánh mạnh vào đầu Hoàng Hạo Nhiên. Một học sinh ốm yếu như cậu bị đánh như thế, đầu đập vào bàn cái rầm.
Tới khi cậu ngẩng đầu lên thì kính cũng bị nứt, trán đỏ lừ.
- Á!!!!
Nữ sinh trong lớp nhìn thấy thế đều hét lên.
- Câm miệng lại.
Trịnh Quốc Đống quát to.
- Còn ai dám đứng lên nữa? Kết cục của đứa đỏ cũng sẽ giống như Hoàng Hạo Nhiên đấy.
- …
Cả lớp im lặng trở lại, tất cả mọi người đều nhìn Trịnh Quốc Đống đầy sửng sốt, xem chừng bọn họ đều rất sợ cậu ta.
Phương Viêm thầm cưởi khẩy trong bụng, xem ra mấy tên nhóc này cũng oai lắm.
Hắn bèn xuống bục, đi về phía cửa sau.
Còn Trịnh Quốc Đống thì đứng bên cạnh Hoàng Hạo Nhiên, nhìn Phương Viêm với ánh mắt khiêu khích.
Ngay cả hai tên đàn em Lý Dương, Trần Đào cũng chẳng buồn ngó tới thân phận thầy giáo của Phương Viên mà đứng sau lưng Trịnh Quốc Đống, nhìn Phương Viêm cười cười đầy đắc ý.
Phương Viêm đi tới trước mặt Trịnh Quốc Đống rồi hỏi:
- Trò là học sinh lớp 9 à?
- Trịnh Quốc Đống lớp 9. Thầy có thể ra ngoài hỏi mọi người, trong trường này chẳng có ai không biết đến tên ông đây cả.
Trịnh Quốc Đống nói tên họ của mình với vẻ kiêu ngạo.
- Tôi nói này, muốn ra oai dựng uy cũng được nhưng mà tôi khuyên thầy đừng đốt lửa trên đầu tôi kẻo lại đốt chảy bản thân.
- Hai trò cũng là học sinh lớp 9 à?
Phương Viêm quay sang hỏi Lý Dương và Trần Đào.
- Đương nhiên, không thì bọn tôi đứng đây làm gì?
Trần Đào bự con đáp một cách dửng dưng.
- Ba trò là học sinh lớp 9, vậy tôi lấy thân phận là thầy giáo dạy văn lớp 9 yêu cầu các trò đi ra ngoài.
Phương Viêm nhìn ba đứa học trò hư hỏng trước mặt với vẻ lạnh lùng, nói một cách nghiêm túc.
- Các trò đang ảnh hưởng đến việc học của các bạn khác.
- Có hả?
Trịnh Quốc Đống cười cười nhìn các học sinh khác trong lớp rồi quát.
- Tao có gây ảnh hưởng đến bọn mày không?
Chẳng ai trả lời cậu ta cả.
Trịnh Quốc Đống thấy thế thì cười lớn rồi nói:
- Thầy thấy chưa? Bọn họ đều tỏ vẻ không bị ảnh hưởng gì hết. Nhờ có bọn này đến mà bọn họ có tinh thần học tập hơn đấy.
Phương Viêm thấy các em học sinh nhát gan, né tránh thì hơi thất vọng, hắn cũng hiểu bản thân mới đến cho nên tình cảm thầy trò không sâu nặng tới mức không tiếc gì bảo vệ mình, đắc tội với ba đứa kia. Hắn chỉ về phía cửa ra vào rồi nói:
- Giờ đang là tiết ngữ văn, em ảnh hưởng tới tiết học của thấy. Ra ngoài đi.
Trịnh Quốc Đống nổi giận bèn mắng:
- Rốt cuộc thầy bị ngu à? Nghe không hiểu lời tôi vừa nói sao? Lúc tôi vui thì xem ông là thầy. Ông chọc giận tôi thì ông chính là một đống shit bị người khác đạp dưới chân, có thể bị đuổi cổ khỏi trường này bất kỳ lúc nào đấy. Xui xẻo thay, bây giờ tôi đang rất tức giận. Ông cứ chờ mà cút khỏi Chu Tước đi. Hôm nay chẳng có ai cứu được ông đâu.
- Em bị loét miệng à?
Phương Viêm nhìn chằm chằm vào Trịnh Quốc Đống rồi hỏi với vẻ nghiêm túc.
- Sao lúc em nói chuyện lại nghe mùi thúi thúi vậy?
Người giỏi văn chửi người bao giờ cũng độc, ai bảo từ ngữ của người ta phong phú, ví dụ lại sinh động làm chi?
- Má nó, dám chửi ông à.
Trịnh Quốc thẹn quá hóa giận, toan phản bác thì phát hiện chẳng nghĩ ra được câu nào ác hơn. Cậu ta nhịn hết nổi bèn đấm một cú vào má trái của Phương Viêm.
Học sinh đánh thầy giáo đúng không biết sợ chết là gì mà.
Tay phải Phương Viêm giơ lên, quấn lấy cánh tay của Trịnh Quốc Đống.
Phủi bụi!
Bốp!
- Á!!!
Lý Dương bụm mắt hét thảm.
Cậu ta chỉ xem kịch thôi mà, sao cú này lại đấm vào mắt cậu ta kia chứ?
Trịnh Quốc Đống ngây người ra nhưng chỉ nghĩ rằng bản thân uống say quá nên tay chân không linh hoạt mà thôi.
Kế đó, Trịnh Quốc Đống lại gào lên một tiếng rồi tung một đấm về phía ngực của Phương Viêm.
Tay Phương Viêm lại đánh thêm một vòng, rồi dùng mu bàn tay đẩy ra sau.
Phương hoàng giang cánh!
Ngực Trần Đào trúng đòn, cơ thể lùi ra sau liên tục.
Hai người Lý Dương và Trần Đào bị đánh đến ngu người ra, đại ca bị gì thế? Sao lại đánh bọn họ vậy?
- Bọn mày còn đứng ngây ra đó nữa.
Hơi men trong người Trịnh Quốc Đống bốc lên, trong lòng cực kỳ tức giận. Cậu ta vừa lao vào Phương Viêm vừa la lớn:
- Hôm nay tao phải đập chết thằng này.
Trần Đào và Lý Dương vội vàng đứng dậy trợ chiến, không dám để Trịnh Quốc Đống chịu thiệt.
Vì thế, tất cả học sinh trong lớp đều nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
- Tao đánh chết mày, sao mày dám đấm vào mắt tao hả..
Lý Dương đấm một cú vào mặt Trần Đào.
- Thằng khốn này, mày đá vào bi tao à, tao liều mạng với mày.
Trịnh Quốc Đống bị trúng đòn ngay sống mũi.
Trong khi đó, Phương Viêm bị ba người kia vây đánh lại rất thoải mái, thi thoảng còn phất tay đánh một vòng, trông nhàn nhã hơn tản bộ nữa.
Từ ngoài nhìn vào thì vụ đánh lộn kém sang này chẳng liên quan tý gì đến hắn cả. Hắn chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi.
- Mình còn tưởng bọn họ là anh em tốt cơ đấy, thì ra có tận hai thằng gián điệp lận.
Một học sinh ngớ người hồi lâu, nói đầy cảm khái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT