Có một loại đối thủ, coi như thua cũng khiến người tôn trọng.
Chiba Kaoru chính là như thế.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt của Chiba Kaoru, Tần Ỷ Thiên nhịn không được mỉm cười. Cô chủ động duỗi tay của mình ra, nhìn Chiba Kaoru nói:
- Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là bạn.
Cô nói Nhật ngữ rất chuẩn, Chiba Kaoru không cần phiên dịch cũng có thể nghe rõ ràng.
Chiba Kaoru trừng to mắt nhìn Tần Ỷ Thiên, bộ dạng khó có thể tin được.
- Không muốn sao? - Tần Ỷ Thiên nói. - Không phải ai cũng có thể trở thành bạn của tôi đâu.
- Tôi đồng ý. - Chiba Kaoru gấp gáp duỗi tay của mình ra, nắm lấy tay Tần Ỷ Thiên. - Đây là vinh hạnh của tôi.
Ba ba ba…
Matsushima d vỗ tay đầu tiên.
Lục Triều Ca vỗ tay, Phương Viêm vỗ tay, thành viên của đoàn giao lưu Võ Nhân cùng thầy trò Trung học Chu Tước cũng vỗ tay theo.
Matsushimađi đến trước mặt Chiba Kaoru, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, nói:
- Kaoru, em làm rất tốt. Vô cùng tốt. Trong lòng chúng tôi, em không hề bại. Em có dũng khí thừa nhận thiếu sót của mình, điều này so với thắng trận càng khiến chúng tôi vui mừng.
- Cám ơn cô. - Chiba Kaoru cảm kích nói.
Lựa chọn của cô đã nhận được tán thành, nhân cách của cô cũng khiến người ta yêu thích cùng tôn trọng.
Thầy của cô, đồng bào của cô không trách cô, không oán hận cô. Trong lòng Chiba Kaoru thật sự rất vui mừng.
- Không cần cám ơn. Biểu hiện của em thật tốt quá. - Matsushima cười nói.
Cô lấy khăn tay ra đưa cho Chiba Kaoru, nói:
- Lau đi. Chiba Kaoru tôi biết cũng không phải một học sinh thích khóc nhè.
- Vâng. Thưa cô. - Chiba Kaoru tiếp nhận khăn tay, lau nước mắt.
Matsushima quay sang nhìn Fujino Saburo, nói:
- Thầy Fujino, Chiba Kaoru đã cô hết sức, không phải sao?
- Đúng vậy. - Fujino Saburo cúi đầu nói ra, trong lòng vô cùng uể oải. Trận đầu đấu trà, hắn cố ý che giấu “Vũ khí hạt nhân”, cho rằng có thể nắm chắc phần thắng. Không ngờ là phía Chu Tước bên kia cũng xuất động “Vũ khí hạt nhân”, Võ Nhân giỏi lắm chỉ là tên lửa, bên Chu Tước lại trực tiếp ném bom nguyên tử. Quá khi dễ người mà.
- Cho nên, xin hãy giữ hình tượng, có được không? - Matsushima cũng không dễ dàng bỏ qua cho Fujino Saburo, ánh mắt sắc bén nói. - Thầy phải biết thầy đại biểu cho kiêu ngạo của Võ Nhân cùng thể diện của Nhật Bản…
- Đúng vậy. Tôi hiểu được. - Fujino Saburo không ngớt lời xin lỗi. - Là tôi quá kích động.
Matsushima cũng biết ở trước mặt người ngoài khiển trách đoàn đội là hành vi khiến người coi thường. Dù cho có bất mãn, lúc này cô cũng chỉ có thể đè nén cảm của mình xuống.
Cô đi đến trước mặt Lục Triều Ca, nói:
- Trận đầu đấu trà đạo, Võ Nhân thua. Tâm phục khẩu phục.
- Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai. - Lục Triều Ca nhẹ giọng an ủi. Hiện tại, cô cũng ngượng ngùng không dám cười. Tuy trong lòng cô quả thực rất vui sướng.
- Như vậy, chúng ta lập tức tiến hành trận thứ hai - Thư pháp? - Matsushimanói ra. -Tôi hi vọng trận kế tiếp Võ Nhân có thể thắng.
- Không có vấn đề. - Lục Triều Ca nói. - Tôi rất chờ mong biểu hiện kế tiếp của Võ Nhân.
Đấu trà kết thúc, Tần Ỷ Thiên không có lý do tiếp tục ở lại nữa.
Cô vẫy vẫy tay với Phương Viêm, nói:
- Phương Viêm, đỡ em xuống lầu.
Phương Viêm vội vã chạy đến trước mặt Tần Ỷ Thiên, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Nhiều người như vậy, cho tôi chút mặt mũi…
- Được rồi. - Bạn học Tần Ỷ Thiên vẫn rất dễ nói chuyện. - Phương Viêm, tiễn em xuống lầu.
- … Phía trước thêm chữ “thầy” vô?
- Không bao giờ.
- …
Phương Viêm đỡ Tần Ỷ Thiên xuống lầu, đứng trước cửa quán trà còn chưa được hai phút, chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen kia lại một lần nữa nhẹ nhàng dừng trước mặt hai người.
Lúc này, không đợi ông lão kia xuống xe, Phương Viêm đã vượt lên trước mở cửa xe phía sau.
Phương Viêm nói với Tần Ỷ Thiên:
- Hôm nay đã khổ cực, mau về nghỉ ngơi thật tốt.
Tần Ỷ Thiên cười hì hì nhìn Phương Viêm, nói:
- Phương Viêm, có phải anh hi vọng em đi càng nhanh càng tốt hay không?
- Sao có thể? - Phương Viêm một bộ oan uổng. - Em có biết em nói mấy lời này rất tổn thương người khác không? Em là ân nhân của tôi, giúp tôi thắng trận đấu trà đạo, em không biết hiện tại trong lòng tôi cảm kích em cỡ nào đâu. Chúng ta người trong giang hồ, chú trọng chính là Tích thủy chi ân, suối nguồn tương báo. Sao tôi có thể đối xử với ân nhân của mình như vậy?"
- Vậy sao? Vậy anh chuẩn bị báo đáp em như thế nào? - Tần Ỷ Thiên dù bận vẫn ung dung hỏi.
- Không phải tôi đã báo đáp em rồi sao? - Phương Viêm nói.
- Báo đáp lúc nào?
- Tôi cho em một thùng nước. - Phương Viêm nói.
Trời đất chứng giám, từ nhà ông ngoại lấy đi một thùng nước suối Hổ Cư sơn, một ngụm hắn cũng không dám uống, toàn bộ đều cho Tần Ỷ Thiên sử dụng. Một giọt nước ân đức dùng một thùng nước đi báo đáp, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ sao?
Tần Ỷ Thiên híp mắt cười, nói:
- Phương Viêm, anh thật sự là tiện đến đáng yêu.
- …
Phương Viêm nghĩ lại nghĩ, cuối cùng không biết những lời này là đang khen hay đang mắng mình.
Tần Ỷ Thiên giơ tay ra, nói:
- Lấy di động ra.
- Em lấy điện thoại tôi làm gì? - Phương Viêm cảm thấy rất kỳ quái. Sao mấy cô bé hắn biết đều thích lấy điện thoại của hắn dùng? Tưởng Khâm như thế, Viên lâm như thế. Hiện tại Tần Ỷ Thiên cũng như thế.
- Lấy ra. - Tần Ỷ Thiên nói.
Bất đắc dĩ, Phương Viêm chỉ phải lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa tới.
Tần Ỷ Thiên mở cameras điện thoại, sau đó tựa đầu mình lên bả vai Phương Viêm, “Tách… Tách… Tách” nhấn chụp.
Phương Viêm càng thêm hoảng sợ, nói:
- Em muốn làm gì? Em đừng tưởng rằng em nắm được đuôi của tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với em… Dù sao tôi không làm gì cả. Tôi trong sạch, không thẹn với lương tâm.
- Anh kích động như vậy làm cái gì? - Tần Ỷ Thiên kỳ quái hỏi.
Cô ném điện thoại cho Phương Viêm, nói:
- Khó có dịp em mặc Hán phục, chụp với anh vài tấm hình để anh phát weibo khoe khoang… Liên quan gì đến trong sạch với không trong sạch?
- Hóa ra là như vậy. - Phương Viêm nắm chặt điện thoại, lúc này mới yên tâm. Từ lần trước bị đám… phóng viên chụp được ảnh hắn và Tưởng Khâm khiêu vũ, hắn giờ như chim sợ cành cong. Vừa nhìn thấy có cô bé nào chủ động chạy tới chụp ảnh thì liền cho rằng bọn họ có mưu đồ gì đó.
- Anh nghĩ gì hả? - Tần Ỷ Thiên khinh thường nói. - Phương Viêm, thu hồi mấy cái tâm tư... hèn mọn bỉ ổi của anh đi."
- … Tôi cảnh cáo em, em không được mắng tôi.
- Bằng không thì sao?
- Tôi cho rớt kỳ thi ngữ văn. - Phương Viêm uy hiếp.
- Ngu ngốc.
- Em lại mắng tôi.
Tần Ỷ Thiên cười lạnh một tiếng, xách váy chui vào xe.
Ông lão gầy còm ngồi ở vị trí ghế lái phụ mặc dù không có cơ hội giúp Tần Ỷ Thiên mở cửa, nhưng vẫn đang chui ra cung kính đứng ở một bên.
Đợi đến lúc cô lên xe, hắn bước lên đóng cửa sau xe lại. Sau đó mỉm cười với Phương Viêm, nói:
- Thầy Phương, tạm biệt."
- Lão nhân gia, tạm biệt. - Phương Viêm vui mừng nói. Nghĩ thầm, cũng không phải tất cả mọi người đều không có lễ phép như Tần Ỷ Thiên.
Đợi đến lúc xe đi xa, Phương Viêm vẫn còn đứng tại chỗ vẫy tay. Nghĩ thầm, chỉ là đấu trà mà thôi nha, thuê xư đẹp như vậy làm gì? Phí bao nhiêu tiền chứ?
Hắn một lần nữa quay lại Thanh Phong Các, trận thứ hai - đấu Thư pháp cũng sắp chính thức bắt đầu.
Quán trà Thanh Phong tuy là quán trà, thế nhưng vì một ít văn nhân nhã sĩ lại đặc biệt bày biện bàn sách cỡ lớn cùng văn phòng tứ bảo. Chỉ cần là khách trong quán trà là có thể thỏa thích múa bút vẩy mực.
Cho nên, trận đấu thư pháp không nhất thiết phải đổi chỗ, trực tiếp cử hành tại quán trà là được.
Trận đầu ra quân bất lợi, Fujino Saburo khiêm tốn hơn rất nhiều.
Hắn đi đến trước mặt Phương Viêm, lạnh nhạt nói:
- Cách thức so như thế nào?
- Tuyển thủ song phương ghi một bức tranh chữ. Sau đó tiến hành bình luận. - Phương Viêm nói.
Fujino Saburo giễu cợt:
- Nếu như một bên ghi chữ Hán, một phương ghi chữ Nhật Bản, vậy so ưu khuyết như thế nào?
Phương Viêm cũng cười, nói:
- Hỏi ra vấn đề này liền thấy được Fujino tiên sinh chỉ là người bình thường. So bút lực tại, ghi bất luận cái gì cũng đều là xinh đẹp. Dù là họa cái vòng tròn cũng họa ra mỹ cảm hơn so với người khác. Chẳng lẽ một người viết chữ Hán đẹp mắt, lại viết chữ Anh khó coi sao? Nó vẫn sẽ đẹp mắt.
- Nói thì dễ. Thư pháp bác đại tinh thâm, ngôn ngữ bất đồng, nội dung bất đồng, thể chữ bất đồng, hiệu quả tự nhiên sẽ sai lệch rất lớn. - Fujino Saburo cũng không tán thành quan điểm của Phương Viêm, nói. - Chúng ta nên thống nhất ngôn ngữ, thống nhất nội dung. Như vậy mới dễ dàng so đấu, xem xét thắng bại.
- Mọi người viết thứ mình am hiểu không phải tốt sao? Tuyển thủ bên tôi hiển nhiên sẽ viết chữ Hán, đại diện bên anh cũng có thể viết chữ Hán… Dù sao lúc các người dùng bút lông viết chữ chẳng phải cũng bắt đầu luyện từ chữ Hán sao?
- Quá mức hoang đường. - Fujino Saburo trào phúng. - Ếch ngồi đáy giếng đại khái nói đúng loại người thầy đấy? Không có kiểm tra thì không có quyền lên tiếng, bớt nhiều lời càng bớt bị chê cười. Thư pháp Nhật Bản của chúng tôi là tự thành nhất thể, liên quan gì đến thư pháp Trung Hoa của các người?
- Thư pháp vốn ở Trung Hoa, dần dần lưu truyền đến các quốc tra trong vòng văn hóa Hán. Thư pháp trong từng triều đại Trung Hoa có cải biến, không nhừng ảnh hưởng sâu sắc và toàn diện đến thư pháp Nhật Bản. Cuối thời Heian (1), thư pháp kana độc đáo của Nhật Bản xuất hiện, tạo thành hệ thống thư pháp “Hòa Tường” khác biệt với thư pháp Trung Hoa. Thế nhưng, trong mắt tôi, hệ thống Hòa Tường vẫn được cải biến dựa trên cơ sở thư pháp Trung Hoa mà thôi… Có một số thứ có thể nói là tham khảo, cũng có thể nói là sao chép, mấu chốt nằm ở chỗ quan hệ của hai bên thế nào, anh nói đúng không?
(1) Thời kỳ Heian (平安時代, Heian-jidai, âm Hán Việt: Bình An thời đại) là thời kì phân hóa cuối cùng trong lịch sử Nhật Bản cổ đại, kéo dài từ năm 794 đến 1185.
Phương Viêm nhìn Fujino Saburo, nói:
- Nếu anh thỉnh thoảng nịnh nọt tôi, tôi có thể nói là anh tham khảo. Anh cứ luôn dùng có thái độ châm chọc khiêu khích tôi như vậy, tôi sẽ mắng các người sao chép… Tôi là một người đàn ông rất nhạy cảm, mới vừa rồi còn bị người ta đả kích đấy. Cho nên, nhất định đừng không được đắc tội tôi.
- …
Phương Viêm lại nhếch môi nở nụ cười, nói:
- Anh xem, ngày hôm qua anh đắc tội tôi, trận đầu trà đạo liền thua? Đáng đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT