Hội gia tử thường dùng để chỉ người luyện võ, là một loại thổ ngữ Yên kinh.

Tổ tiên Đường Thành lấy vận tiêu làm kế sinh nhai, vận chuyển hàng hóa quan trọng của khách hàng vào Nam ra Bắc, leo hắc sơn, vượt ác thủy, gặp phải dăm ba nhóm thổ phỉ hoặc một vài tên mao tặc là chuyện thường xảy ra. Tiêu sư đòi hỏi phải có thân thủ cao cường, dùng một địch ba, hoặc địch năm cũng không là vấn đề.

Hiện tại, Đường Gia dùng hậu cần lập nghiệp, dưới tay có mấy trăm con tàu từ Hoa thành chở hàng đến khắp các bến cảng lớn trên thế giới, nổi danh ông trùm hàng hải Hoa thành.

Tuy là phương thức “vận tiêu” của Đường gia có thay đổi, nhưng việc bọn họ truy cầu võ thuật cùng khí lực vẫn không hề thay đổi. Bị tiền bối ảnh hưởng, Đường Thành cũng sinh ra hứng thú nồng đậm đối với phương diện này.

Hơn nữa, Đường Thành còn rất có thiên phú ở Phương diện này, xem như một trong những người nổi bật trong lớp trẻ đời này của Đường gia. Đơn đả độc đấu, đồng lứa không ai có thể thắng được hắn. Ngay cả các chú bác đồng lứa với cha hắn cũng có rất ít người thắng được hắn.

Đường Thành có vẻ ngoài anh tuấn, khí chất xuất chúng, hơn nữa được sự ưu ái của gia tộc, bồi dưỡng cùng hun đúc từ bé, nên có thể nói hắn là một kẻ có kiến thức uyên bác, đa tài đa nghệ, là hội trưởng câu lạc bộ võ thuật, cũng là đội viên chủ lực của đội bóng rổ trường. Ở cái tuổi này, Đường Thành chính là ngôi sao chói mắt nhất trường, cũng là Bạch mã hoàng tử trong suy nghĩ của vô số nữ sinh.

Nếu như nói Tần Ỷ Thiên hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi giảng đường của Trung học Chu Tước, thì Đường Thành chính là Cao Phú Soái (1) không thể tranh phong của Trung học Chu Tước.

(1) Cao ráo, giàu có, đẹp trai.

Hai người bọn họ dựa vào thành tích ưu tú thi vào ban 1 Trung học Chu Tước, gia thế trong sạch, ngoại hình vừa xứng, tất cả mọi người đều cho rằng hai người họ là ông trời tác hợp một đôi.

Ngay cả Đường Thành cũng cho là như vậy, hắn cảm thấy Tần Ỷ Thiên chính là chân mệnh thiên nữ của mình.

Dưới sự nỗ lực của Đường Thành, quan hệ giữa hắn và Tần Ỷ Thiên quả thực gần gũi hơn một chút, thậm chí, người trước nay không đi ăn cùng người khác - Tần Ỷ Thiên - còn nhận lời mời đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của hắn.



Thời điểm hắn đang quay cuồng với tưởng tượng về tương lai tốt đẹp giữa hai người, Tần Ỷ Thiên lại nhảy lớp.

Chuyện này chẳng khác nào cho hắn một gậy vào đầu.

Vô duyên vô cớ Tần Ỷ Thiên nhảy lớp làm gì?

Cô muốn nhảy lớp sao lại không thương lượng với hắn? Nói trước một tiếng cũng được mà.

Đường Thành là một nam sinh tương đối kiêu ngạo, hắn không lập tức nổi giận chạy đi tìm Tần Ỷ Thiên chất vấn, mà thông qua đám bạn bè thân thiết minh tra ám phóng (2) một phen, cuối cùng nhận về đáp án làm hắn tức muốn thổ huyết: Tần Ỷ Thiên nhảy lớp là vì thích giáo viên ngữ văn của ban 9 - Phương Viêm. Nghe nói ngay ngày đầu tiên cô đã “tấn công” Phương Viêm.

(2) Điều tra trong sáng lẫn ngoài tối.

Đường Thành gặp Phương Viêm, nhưng chưa từng có ý định chào hỏi hắn ta. Bởi lẽ trong mắt hắn, loại người như Phương Viêm chính là thằng hề chỉ giỏi đi lấy lòng người khác.

Trong một ngôi trường đẳng cấp như Trung học Chu Tước, một gã trẻ tuổi không có bối cảnh vững chắc cũng không có bằng cấp du học thì có thể làm được gì? Hoặc là ẩn mình chờ cơ hội chín mùi, đợi có đủ tư lịch để được thăng chức. Hoặc là giống như Phương Viêm vậy, lựa chọn một phương thức cực đoan... Đương Thành không đánh giá cao cái thứ hai.

Dựa vào mối quan hệ của phụ thân, Đường Thành như nguyện chuyển đến ban 9.

Muốn từ những ban khác nhảy lên các ban đầu rất khó, nhưng từ ban đầu chuyển xuống ban 9... Chuyện này quả thật khiến nhiều người không cách nào hiểu được, cũng là chuyện chưa từng phát sinh kể từ khi Trung học Chu Tước thành lập cho đến nay.

Đặc biệt là chủ nhiệm ban 1 - Lâm Linh. Người phụ nữ đang trong thời kì mãn kinh kia hận không thể đánh ngã Phương Viêm, sau đó nhào vào cắn rớt của hắn mấy khối thịt.

Tần Ỷ Thiên đi rồi, Đường Thành cũng đi... Hiện tại ban 1 còn là ban 1 nữa ư? Nếu như những người khác cũng chuyển lớp theo bọn họ, chủ nhiệm như bà còn biết giấu mặt vào đâu?

Đường Thành biết Tần Ỷ Thiên là một cô gái cực kỳ kiêu hãnh, hắn biết rõ cô sẽ thích loại nam sinh như thế nào.

Hắn đuổi theo đến đây, đứng chung một chỗ với Phương Viêm, so tới so lui... Ít nhất ngoại hình đã chiếm được ưu thế. Đợi khiến Phương Viêm mất mặt vài lần, để xem, người đàn ông như vậy cô còn thích được không?

Nhất định sẽ không!

Cho nên, Đường Thành muốn dùng ưu thế của mình, trước ra oai phủ đầu với Phương Viêm.

Hắn muốn khiến hắn ta đau đến không đứng nổi, phải nằm rạp xuống đất lăn qua lăn lại...

- Có gì đó là lạ. - Đường Thành thầm nghĩ.

Con người khi bị ngoại lực tập kích, thân thể sẽ sinh ra phản ứng phòng ngự tự nhiên.

Nói cách khác, lúc Đường Thành năm chặt tay Phương Viêm, Phương Viêm cũng có thể xuất lực tương ứng tránh cho mình bị thương.

Thế nhưng hắn lại không làm vậy.

Nếu nói tay Đường Thành là sắt thép, vậy... Tay Phương Viêm đang bị hắn nắm lấy chính là một cục bông.

Dù hắn có dùng sức cỡ nào thì tay Phương Viêm vẫn mềm nhũn, không có một chút phản kháng.

Bông không thể cắt được sắt thép, vậy sắt thép có thể chèn ép được bông không? Mà dù có ép được thì bông cũng sẽ lại lần nữa khôi phục trạng thái ban đầu?

Phương Viêm thản nhiên cười, nói:

- Hoan nghênh bạn học Đường Thành vào ban 9, ban 9 là một đại gia đình hòa đồng, ngoại trừ 3 con ruồi Trịnh Quốc Đống, Lý Dương cùng Trần Đào...

PHỐC...

Đang ngồi phía sau xem náo nhiệt, tập thể ba người trúng đạn.

Trước mặt cả lớp bị Phương Viêm so sánh với”con ruồi”, sắc mặt ba bạn học thoáng cái đỏ bừng, có cảm giác vô cùng xấu hổ.

Bọn họ biết, nếu như mấy lời này của Phương Viêm bị truyền ra ngoài, chỉ sợ từ hôm nay trở đi, nhóm ba người bọn họ sẽ đổi tên thành “ba con ruồi trong sân trường”.

Ba con ruồi… Còn có biệt hiệu nào khó nghe hơn không?

Ngẫm lại cái loại này buồn nôn ở trước mặt ngươi bay tới bay lui kêu chút chít, chỉ sợ lại để cho người liền cơm đều ăn không tiến vào.



Trần Đào đang định đứng lên chửi đổng thì bị Trịnh Quốc Đống kéo lại.

Trịnh Quốc Đống dù sao cũng sinh ra gia đình thương nhân, tâm cơ so với Trần Đào cùng Lý Dương có phần thâm trầm hơn. Biết rõ cái gọi nhỏ không nhịn sẽ loạn nghiệp lớn.

- Các bạn học đều rất tốt. Bọn họ tựa như con ong nhỏ cần cù đáng yêu, mỗi ngày vỗ cánh bay đi thu thập phấn hoa, sản xuất mật hoa, là bạn tốt nhất của chúng ta.

Tất cả mọi người cười vang.

Nếu như phương viêm chỉ hình dung bọn họ là con ong nhỏ, bọn họ sẽ không thấy có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng trước đó hắn nói ba người Trịnh Quốc Đống là con ruồi, sau đó lại nói những người khác là ong mật… Hai loại so sánh này quả thật “đủ yếu tố gây hài”.

Không ít người quay sang nhìn ba người Trịnh Quốc Đống Lý Dương Trần Đào với vẻ mặt trêu tức.

Ba người Trịnh Quốc Đống mạnh mẽ ngẩng đầu, bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì nhưng trong lòng lại cực kỳ giận dữ.

Đường Thành không cười.

Không chỉ không cười, trong mắt hắn còn lóe lên một tia nôn nóng.

Bất kể hắn có dùng sức cỡ nào cũng không thể gây ra bất kỳ tổn thương gì cho Phương Viêm.

Sắt thép vẫn là sắt thép, bông cũng vẫn là bông.

Hắn cảm giác tay của mình càng ngày càng cứng rắn, cũng càng ngày càng nóng cháy. Ngay cả thúc thúc của hắn - Đường Ý, vũ si đã tu luyện Đường gia quyền đến nhân thần cảnh, lúc so khí lực cùng hắn cũng sẽ có một ít khác thường.

Phương viêm không có.

Cứ như hắn vốn không hề nắm tay hắn ta, hoặc nói thứ hắn đang xiết chặt căn bản không phải tay hắn ta.

- Chỉ dạy là chuyện nên làm. Em là học trò, tôi là giáo viên, tôi có trách nhiệm truyền thụ những kiến thức của mình cho các em…Sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành xem tự thân. Tựa như ba người Trịnh Quốc Đống, Lý Dương, Trần Đào, tôi đã hết lòng dạy bảo, thế nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác không chịu học. Cứ như tôi ép bọn họ học là muốn lấy mạng họ vậy… Lời nói tuy có khó nghe một chút… Thế nhưng bọn họ học hay không thì có liên quan gì tôi? Đúng không nào?

- …

Ba người Trịnh Quốc Đống lần nữa trúng đạn.

Đường Thành không đáp, bởi vì hắn vẫn còn đang ra sức, cố gắng cho Phương Viêm một cái hạ mã uy.

Thế nhưng sao tên kia lại chẳng có chút phản ứng nào?

- Đường Thành, tôi thấy cậu bản chất không xấu, nhất định đừng giao du với ba con ruồi kia. Hiện tại bọn họ tiếng xấu lan xa, ngoại trừ những con ruồi đồng bọn thì những học trò khác đều không muốn chơi chung với ba người này… Cậu đừng để bọn họ làm hỏng mình.

Lý Dương muốn khóc.

Thầy à, tôi cũng là học sinh của thầy mà? Thầy đừng có khi dễ người ta như vậy được không?

Thầy vũ nhục tôi trước mặt mọi người như vậy, tôi… Nếu cha tôi biết sẽ liều mạng với thầy đấy.

Phương Viêm tựa như nghe thấy tiếng lòng Lý Dương, hắn vừa bắt tay Đường Thành vừa quay sang hướng ba con ruồi, nói:

- Tôi nói như vậy nhất định các em sẽ không phục, hiện tại, trước mặt mọi người tôi sẽ cho các em một cơ hội… Nói ra bất kỳ điều gì đáng để tôi cùng các bạn khác tôn trọng các em, tôi sẽ lập tức nhận lỗi với các em trước mặt mọi người. Hơn nữa còn thu hồi tất cả những lời tôi vừa nói.

Ba người Trịnh Quốc Đống, Lý Dương cùng Trần Đào hai mặt nhìn nhau, rất nghiêm túc suy nghĩ… Nhưng một cái cũng không có.

Phương Viêm khẽ thở dài, nói:

- Tôi không yêu cầu các em tôn sư trọng đạo, hòa ái với bạn học, tôi cũng không yêu cầu các em tu tâm dưỡng tánh… Chỉ cần các em mặt dày mày dạn nói rằng mình hiếu thuận với cha mẹ, tôi cũng sẽ nguyện ý giả bộ tin tưởng. Bởi vì loại chuyện này không có cách nào nghiệm chứng, có đúng không?

- Thế nhưng ngay cả chuyện đó các em cũng không dám nói, một câu nói dối cũng không dám… Chậc, cái này có thể xem là ưu điểm duy nhất trên người các em không?

- …

- Không dám nói cũng không phải bởi vì các em không muốn nói dối. Mà bởi vì các em vốn không ý thức được đó cũng là một phẩm đức đáng để mọi người tôn trọng, đúng không?

- …



Phương Viêm quay sang Đường Thành, nói;

- Bạn học Đường Thành, lấy đó mà làm gương. Các em đều là học sinh, nhiệm vụ hiện tại chính là cố gắng học tập, đừng có giống như ba người Trịnh Quốc Đống, âm thầm làm chuyện mờ ám sau lưng nhằm hãm hại thầy giáo cùng khi dễ bạn học.

Hắn lại kề sát vào Đường Thành, nhỏ giọng nói:

- Hai người chúng ta nói riêng một chút, nếu em có muốn đánh nhau… Thì trước hết phải học giỏi kỹ nghệ của mình rồi hãy ra tay, đúng không?

Đường Thành mở to mắt nhìn.

Tên này biết rõ mọi chuyện?

Hắn lui về sau định buông tay, lại phát hiện bản thân mình không cách nào giãy khỏi tay Phương Viêm.

Bàn tay vừa rồi còn mềm nhũn như bông của Phương Viêm bất tri bất giác đã biến thành sắt nóng cháy, một cỗ lực lượng điên cuồng áp xuống tay hắn.

Bịch!

Đầu gối Đường Thành mềm nhũn, thân thể vô lực quỳ xuống trước mặt Phương Viêm.

Phương Viêm vội xoay người đỡ, trách cứ:

- Sao lại bái sư chứ hả? Hiện tại không lưu hành cái này… Đứa nhỏ này bị cảm động đến hỏng mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play