Trong tiệm trà sữa, Phương Viêm tháo giày cao gót trên chân Tần Ỷ Thiên ra.
Đôi chân trắng như ngó sen mới tươi non hiện ra trước mắt, nếu như không phải ngón út cùng gót chân sưng đỏ, hầu như không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nhỏ nào hết.
Phương Viêm áy náy nói:
- Đau không?
- Đau.
- Sao không nói sớm?
- Em đã nói rồi. - Tần Ỷ Thiên nói.
- Nói lúc nào? - Phương Viêm hỏi. Hắn đã nhiều lần muốn để cô nghỉ ngơi, nhưng Tần Ỷ Thiên vẫn kiên trì đi đến lần thứ 40.
- Em nói em không làm đạo cụ, em chỉ muốn anh nhớ kỹ em. - Tần Ỷ Thiên chỉ vào chân mình, nói. - Cái này có thêm điểm không?
- Không có. - Phương Viêm ra vẻ tức giận nói.
Tần Ỷ Thiên mỉm cười:
- Có thêm mà. Nếu không, anh đã sớm bỏ đi.
- …
Phương Viêm đặt giày cao gót ở cạnh chân ghế, nói:
- Lúc đó bảo em mang tất chân, chẳng phải em không nghe à? Giờ thì hay rồi, mài chân thành như vậy?
Tần Ỷ Thiên bĩu môi:
- Mang đôi tất chân màu vàng kia thì có còn là cô gái đinh hương trong thơ của anh không hả?
- Tôi cũng bảo mang màu đen đi mà.
- Vậy chẳng khác nào bà cô. - Tần Ỷ Thiên nói. - Mặc sườn xám tuyệt đối không thể mang tất chân, đây là nguyên tắc mặc quần áo của phụ nữ, không thể vi phạm.
- Vậy em chịu khổ rồi. - Phương Viêm nói. - Em ngồi chờ một lát, tôi đi mua cho em nước sát trùng. Nhất định không thể để vết thương nhiễm trùng được.
Tần Ỷ Thiên mím môi cười:
- Đi nhanh về nhanh, nhưng đừng có trốn nha.
- Tôi là loại người này à? - Phương Viêm tức giận.
Phương Viêm mua thuốc sát trùng cùng bông gòn trong tiệm thuốc, lúc hắn quay lại quán trà sữa thì phát hiện Tần Ỷ Thiên bị một đám học trò mặc đồng phục vây quanh.
- Ỷ Thiên học tỷ, trường cấp 3 Chu Tước thú vị không? Sau này em cũng muốn thi vào Chu Tước…
- Ỷ Thiên học tỷ, tỷ ở khu này à? Nhà tỷ cũng gần đây sao? Chúng ta có thể là hàng xóm nha.
Đến gần, Phương Viểm mới phát hiện, hóa ra là cô đang ký tên cho đám fan hâm mộ này. Cô bé này đi đến đâu cũng là chúng tinh phủng nguyệt(1), không phải minh tinh lại có được đãi ngộ của minh tinh.
(1) Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ
Tần Ỷ Thiên ký xong cái tên cuối cùng, sau đó đưa bút cùng tập cho cô bé trước mặt, nói:
- Được rồi, bạn của tôi đến rồi.
Nhóm nữ sinh nhìn thấy Phương Viêm đứng bên ngoài, lập tức cười hì hì hỏi:
- Ỷ Thiên học tỷ, đó là bạn trai của tỷ à?
- Tôi là thầy của Tần Ỷ Thiên. - Phương Viêm vội giải thích. Hắn không muốn đám học sinh này hiểu lầm.
- Wow… - Đám nữ sinh tràn đầy hâm mộ. - Ỷ Thiên học tỷ cưa được thầy luôn nha, thật sự lợi hại…
- …
Đây là chuyện gì hả? Phương Viêm câm lặng.
Tần Ỷ Thiên vẫy tay, nói:
- Tạm biệt.
- Ỷ Thiên học tỷ, tạm biệt. - Đám nữ sinh cũng vẫy tay với cô, sau đó bưng trà sữa rời đi trong tiếng cười giòn tan. Lúc đi, còn quay sang liếc mắt nhìn Phương Viêm cùng Tần Ỷ Thiên một cái.
- Mấy cô nhóc này học lớp 10 à? - Phương Viêm hỏi.
- Nhất trung đấy. - Tần Ỷ Thiên nói.
- Thật đúng là thanh danh truyền ca. - Phương Viêm nói.
Hoàng Hạo Nhiên đã từng nói Tần Ỷ Thiên ở trường cấp hai có thanh danh hiển hách, là thần tượng trong suy nghĩ của vô số người, hiện tại coi bộ đúng như thế.
Phương Viêm mở nắp chai thuốc ra, ngồi xổm xuống cẩn thận bôi thuốc lên vết thương sưng đỏ trên chân Tần Ỷ Thiên.
- Híz-khà-zzz… - Cô rụt chân lại. Từ trước tới nay cô chưa từng bị thương, cô sợ đau.
Phương Viêm ngẩng đầu liếc nhìn Tần Ỷ Thiên, trêu chọc:
- Tần Ỷ Thiên cũng có thứ sợ hãi?
- Phương Viêm không có à?
- Tôi có.
- Anh sợ thứ gì?
- Diệp Ôn Nhu.
Tần Ỷ Thiên nheo mắt, nói:
- Nghe tên hình như là con gái, Phương Viêm, em có cần xem cô ta làm đối thủ không?
- …
- -------
Đưa Tần Ỷ Thiên về, Phương Viêm đứng giữa giao lộ chợt có cảm giác thất lạc.
Nơi này là ngã ba đường, cũng là phòng trọ mà hắn đã thuê của Lý tẩu.
Con đường quen thuộc, ngã ba quen thuộc, cửa hàng bánh bao quen thuộc cùng với cô em da đen bán bánh bao… Trong một lần tình cờ, Phương Viêm tản bộ qua đây thì phát hiện con hẻm cổ kia. Cho nên hắn coi dự báo thời tiết, lựa một ngày mưa như hôm nay, dặn dò các học sinh mang theo áo mưa.
Tần Ỷ Thiên muốn cùng hắn đi dạo phố, lúc đó, hắn chợt nhớ ra mình cần một cô gái đinh hương. Vì vậy, hai người ăn ý, hắn cùng Tần Ỷ Thiên dạo phố, Tần Ỷ Thiên cũng biết hắn tặng cô sườn xám là có ý đồ khác nên cũng không tỏ vẻ phản đối.
Phương Viêm không ngốc, Tần Ỷ Thiên lại càng thông minh.
Cô không chỉ đồng ý làm người mẫu cho hắn, còn nguyện ý làm người mẫu cho bốn mươi bạn học. Nếu đã muốn Phương Viêm thiếu mình một cái nhân tình, vậy tội gì không khiến cái nhân tình này “dày” thêm một chút.
- Nha đầu kia…
Phương Viêm cười khổ. Hắn cũng đã nghĩ đến chuyện bản thân anh tuấn tiêu sai, học thức uyên bác nhất định sẽ được nữ sinh yêu thích cùng ưu ái. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phát triển mối quan hệ thầy trò thành tình cảm nam nữ.
- Cô ấy vẫn chỉ là một đứa bé. - Phương Viêm thầm nghĩ. Hiển nhiên, là một cô bé có tâm trí thành thục.
Phương Viêm lại nghĩ đến một cô bé khác, cô bé mà lúc hắn xách túi rời khỏi đã khóc lóc, hô một lần rồi lại một lần “lỗi của em”…
- Hi vọng cô ấy gặp nhiều điều tốt đẹp. - Phương Viêm thầm cầu mong.
- Thầy Phương Viêm. - Một tiếng nói trong trẻo vang lên bên tai.
Phương Viêm xoay người, nhìn thấy ở trạm xe bus cách đó không xa, Tưởng Khâm mặc đồng phục, đeo ba lô, mang vẻ mặt kinh hỉ nhìn mình.
Phương Viêm cười khổ, vừa nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Tên Tào Tháo này là vận động viên điền kinh à? Trốn đúng nhanh!
Tưởng Khâm lao nhanh về phía Phương Viêm, ba lô trên vai lắc qua lắc lại, thoạt nhìn bất cứ lục nào cũng có thể rơi xuống.
- Thầy Phương, sao thầy lại ở đây? - Tưởng Khâm đứng trước mặt Phương Viêm, cô cười, mắt cong lên như vầng trăng, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
- Tôi dẫn học sinh đến đây học… - Phương Viêm nói.
- Đi học? - Tưởng Khâm hoang mang. Bất quá, cô nhanh chóng ném vấn đề này sang một bên, nói. - Vậy thầy đứng đây đợi em hả?
- Cũng không phải…
- Thầy đến nhà em ăn cơm được không? Em bảo mẹ em làm đồ ăn ngon cho thầy? - Nói xong, Tưởng Khâm giơ tay muốn nắm lấy tay Phương Viêm.
- Tưởng Khâm. - Phương Viêm đứng yên bất động, vô luận Tưởng Khâm có dùng sức thế nào cũng không kéo hắn đi được dù là một chút.
Phương Viêm đau lòng nhìn cô bé đỏ bừng mặt vì dùng sức quá mạnh, dịu dàng nói:
- Hôm nay không tiện!
- Lúc nào thì tiện? - Tưởng Khâm cầm lấy tay Phương Viêm không chịu buông, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn. - Lúc nào thì thầy thấy tiện?
- Tưởng Khâm… - Phương Viêm không biết nên giải thích thế nào. Người lớn có cố kỵ của người lớn, có vài lời… Không cách nào nói rõ với trẻ con được.
- Em đừng có nghĩ nhiều như vậy… - Phương Viêm khuyên nhủ.
- Là các người nghĩ quá nhiều. - Tưởng Khâm giận giữ la lên. - Em nói thích thầy khi nào? Em đã từng nói muốn yêu đương với thầy à? Lúc nào… Em chỉ là thích ở cùng thầy, thích nói chuyện với thầy, thích được nghe thầy giảng chuyện xưa trong thơ văn. Em xem thầy là thầy, cũng xem thầy là bạn… Vì sao mọi người cứ nghĩ quá lên như vậy? Vì sao tư tưởng của các người lại phức tạp như vậy?
- ...
Phương Viêm á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy. Tưởng Khâm tuy tính cách tinh quái, nhưng cô là một cô bé cực kỳ rụt rè. Thanh xuân của cô sôi nổi, xinh đẹp cùng thời thượng, nhưng cô luôn giữ mình, tuyệt đối không phải đứa trẻ xấu ra đời sớm.
Trong quá trình tiếp xúc, mặc dù lời nói của cô có hơi không biết lớn nhỏ, nhưng trong lòng cô luôn tôn trọng hắn. Phương Viêm có thể cảm giác được điều đó.
Hai người gần gũi lại tuân thủ đúng quy củ. Chỉ có điều... Hắn không cách nào giải thích để người khác tin.
Bởi vì sự kiện khiêu vũ lần đó khiến bố mẹ Tưởng Khâm nghi ngờ, Phương Viêm cũng không có cách nào tiếp tục thuê phòng ở Tưởng gia.
Trẻ con có cách nghĩ của trẻ con, người lớn có sầu lo của người lớn.
Dù cho Phương Viêm là một người thầy thì hắn cũng không có biện pháp giải quyết vấn đề khó nhằn này của mình.
- Mẹ của em cũng chỉ muốn tốt cho em. - Phương Viêm nhẹ giọng nói.
- Vâng, mẹ của em muốn tốt cho em, thầy cũng muốn tốt cho em. - Giọng Tưởng Khâm cao hơn vài phần, ngay lúc này, cảm xúc của cô bé đã hoàn toàn bộc phát. - Thế nhưng em lại không cảm thấy tốt chút nào.
- ...
Nhìn thấy nụ cười khổ của Phương Viêm, Tưởng Khâm cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Cô buông đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay Phương Viêm ra, nhìn hắn, hỏi:
- Thầy sẽ không bao giờ... Trở về nữa? Có đúng không?
- Ừm. - Phương Viêm gật đầu. - Trường học phân một phòng cho tôi.
- Thầy sẽ không bao giờ... Đến nhà em ăn cơm nữa? Đúng không?
- Có lẽ... Không có cơ hội nữa.
- Vậy thầy cũng sẽ không bao giờ... Nhận điện thoại của em? Không bao giờ... Liên hệ với em?
- Tưởng Khâm. - Phương Viêm nghiêm mặt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tưởng Khâm, nói. - Em vẫn còn là một học sinh, hiện tại, điều quan trọng nhất là học tập thật tốt. Đừng nghĩ nhưng chuyện khác. Được không?
Tưởng Khâm biết rõ mình không thể thay đổi được điều gì. Đúng như Phương Viêm nói, cô còn là một học sinh, cô còn rất trẻ. Cái gì cô cũng không làm được.
Cô lau nước mắt, đặt ba lô trên vai xuống.
Mở khóa kéo, lấy từ bên trong ra một cái hộp màu xám.
- Thứ này tặng cho thầy. - Tưởng Khâm cầm cái hộp đưa tới.
- Là gì? - Phương Viêm hỏi.
- Một chiếc sơ mi trắng. - Vành mắt Tưởng Khâm đỏ lên, nói. - Em thích nam sinh mặc sơ mi trắng, thích nhìn thấy bộ dạng thầy mặc sơ mi trắng... Thầy mặc nó, chắc chắn có “thần” hơn so với người khác.
Khi đó, tôi yêu một người không phải vì anh ta có phòng, có xe, mà là vào một buổi chiều tà, dưới ánh mặt trời tươi đẹp, anh mặc một chiếc sơ mi trắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT