Phương Viêm đi đằng trước, hai nhóc loli Tưởng Khâm và Viêm Lâm đi đằng sau.

Phương Viêm đi, hai nhóc cũng đi.

Hắn ngừng lại thì hai nhóc cũng ngừng theo.

Hai cô bé giống như hai chiếc đuôi nhỏ của Phương Viêm vậy, tất nhiên hai chiếc đuôi này cũng xinh xẻo hơn nhiều.

Phương Viêm đành xoay người lại, cười khổ hỏi hai cô bé:

- Sao hai em lại chạy tới đây thế?

Tưởng Khâm híp mắt cười cười, nói:

- Tới tìm thầy á.

- Tìm thầy làm gì?

Phương Viêm hỏi, hắn hy vọng hai cô nhóc không biết gì cả, hy vọng mấy chuyện dơ bẩn này không vấy bẩn sự ngây thơ, thuần khiết của hai nhóc ấy.

Tưởng Khâm chỉ cười cười nhìn Phương Viêm.

Còn Viên Lâm thì bước lên hai bước, nói với vẻ áy náy:

- Thầy Phương, xin lỗi thầy. Em đã gây phiền phức cho thầy rồi.

Nhìn gương mắt trắng nõn, mịn màng của cô nhóc, lại thấy vẻ buồn bã, sợ hãi trong mắt cô bé thì Phương Viêm mềm lòng, hắn nói:

- Chuyện này kh6ong liên quan tới em đâu.

- Sao lại không liên quan đến em chứ?

Viên Lâm lắc đầu, tóc mai hai bên cũng lắc lư theo.

- Nếu thầy không ra mặt lúc em bị bắt nạt thì đám người xấu kia sao lại trả thù thầy kia chứ? Nếu không phải tại em thì thầy cũng không bị hại ra thế này.



- Thầy không sao cả.

Phương Viêm xoa đầu cô bé rồi cười nói:

- Em xem, chẳng phải bây giờ thầy vẫn ổn sao? Thầy có chuyện gì kia chứ?

- Nhưng mà…

Cô nhóc trợn mắt, ngẫm một hồi rồi hỏi:

- Không bị gì hết thật à?

- Không hề.

Phương Viêm lắc đầu.

- Chẳng có chuyện gì hết. Bình thường đi dạy, tan làm, có gì khác biệt đâu.

Tưởng Khâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Phương Viêm rồi nói:

- Đám phóng viên kia đến trường học bọn em, tìm Tưởng Khâm rồi tìm em, hỏi bọn em có quan hệ gì với thầy. Em nói rằng thầy là thầy dạy kèm của bọn em. Vốn dĩ là thế mà. Em cũng chẳng nói dối.

Đúng là bọn họ đã tìm Tưởng Khâm và Viên Lâm. Chuyện này cũng không lạ chút nào, bọn họ có thể tìm ra hắn giữa một rừng thầy giáo trong thời gian ngắn như thế, vậy thì tìm hai cô bé này có khó khăn gì đâu? Huống chi lúc ây còn có một nhóm hai mươi sáu học sinh trung học đi cùng Tưởng Khâm, Viên Lâm tới quán bar kia mà. Chỉ cần đám lưu manh kia thấy ai quen mặt tất sẽ ra những người khác thôi.

- Bọn họ không gây khó dễ hai đứa chứ?

- Không có.

Viên Lâm đáp.

- Bọn họ luôn hỏi quan hệ giữa Tưởng Khâm và thầy như thế nào, còn nói chụp được cảnh hai người ôm nhau nhảy trong quán.

Tưởng Khâm cười hì hì, cướp lời nói tiếp:

- Em nói không tin, bảo bọn họ trưng ảnh ra đây thì họ lại không chịu. Chẳng biết họ chụp có đẹp không nữa.

- …

Phương Viêm cạn lời. Giờ mà còn nghĩ tới chuyện người ta chụp có đẹp hay không nữa à?

Có điều, trong ảnh thì cô nhóc không đẹp lắm, không thể hiện được đôi mắt long lanh xinh đẹp của cô mà lại chụp hắn cực kỳ đẹp trai.

Viên Lâm trợn mắt, vô cùng không vui khi Tưởng Khâm cướp lời mình.

- Hại bọn em đều nói thầy chính là thầy dạy kèm của bọn em, bọn họ hỏi mãi chẳng được gì đành bỏ đi. Có điều em thấy mấy câu họ hỏi đều rất bất lợi với thầy. Hình như bọn họ cố ý nhắm vào thầy.

Phương Viêm nhìn Viên Lâm đầy ngạc nhiên, thầm nghĩ cô bé này cũng nhạy cảm thật đấy.

Đúng là đám phóng viên kia muốn bôi đen mình, nhưng đều bị người nhà họ Thành sai bảo.

- Sau này bọn họ có tìm hai đứa nữa không?

- Không có.

Tưởng Khâm đáp.

- Có điều, chuyện này truyền khắp trường rồi. Bây giờ hai bọn em đều nổi tiếng trong trường, dù trước đó bọn em đã thuộc trong nhóm hai mươi sáu người nổi tiếng trong trường.

- Nổi thế nào?

- Bọn họ đồn em với Viên Lâm đang tranh giành một thầy giáo.

Tưởng Khâm bĩu môi nói tiếp:

- Đám nít ranh ấy hiểu gì chứ?

- Em cũng là nít ranh d0a61y.

Phương Viêm nói.

- Em không phải.

Tưởng Khâm ghét bị gọi là nít ranh.

- Em có còn nhỏ nữa đâu?

- Em cũng lớn rồi.

Viên Lâm cũng vội nói.

Phương Viêm vẫy tay với hai nhóc rồi bước vội về trạm xe buýt.

Hai nhóc Tưởng Khâm và Viên Lâm nhìn nhau rồi đi theo Phương Viêm tới trạm xe buýt.

Thấy sau lưng lại lòi thêm hai cái đuôi, Phương Viêm lại thấy hơi đau đầu,

Hắn bèn quay lại nói với Tưởng Khâm, Viên Lâm.

- Chẳng phải thầy bảo hai đứa về nhà à? Hai em đi theo thầy làm gì kia chứ?

- Em đang về nhà mà.

Tưởng Khâm nói với vẻ vô tội.

- Tưởng Khâm mời em đến nhà bạn ấy ăn cơm.

Viên Lâm cười hì hì, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má.

- Mình mời hồi nào hả?

- Bây giờ cậu mời còn kịp đấy.



- Sao mình phải mời cậu?

- Vì cậu là bạn tốt kiêm chị em tốt của mình.

- Nhưng sau khi Phương Viêm xuất hiện thì mình thấy quan hệ chúng ta có vết rách.

- Chẳng phải mình đang tìm cách hàn gắn lại hay sao?

- Nếu cậu muốn hàn gắn thì cách xa Phương Viêm là được rồi mà?

- Câu không quý trọng mình chút nào.

Phương Viêm cạn lời luôn. Rốt cuộc hai nhóc này đang bàn về thứ gì thế trời?

Phương viêm dẫn Tưởng Khâm, Viên Lâm về nhà. Vừa tới nhà, Tưởng Khâm chạy lên mở cổng, la lớn:

- Mẹ ơi, con về rồi.

Lạ chỗ không nghe thấy chị Lý đáp lời, cửa phòng mỡ ra nhưng lại im ắng không một tiếng động.

- Mẹ ơi.

Tưởng Khâm đứng trong sân nhìn xung quanh rồi gọi lớn.

- Mẹ chưa chết đâu.

Giọng chị Lý u ám từ trên lầu truyền xuống.

Tưởng Khâm ngẩng đầu lên, nói với vẻ oán giận:

- Mẹ ở trên lầu làm gì thế? Viên Lâm mặt dày tới nhà mình ăn chực nè, tối nay mẹ nấu nhiều thêm chút nhé.

- Chào dì ạ.

Viên Lâm chào chị Lý.

- Viên Lâm tới rồi à.

Chị Lý gượng cười.

- Cháu vào chơi với Tưởng Khâm đi.

Chị Lý lại quay sang nói với Phương Viêm:

- Thầy Phương lên lầu, tôi có chuyện muốn nói với thầy.

Phương Viêm sớm nhìn thấy vẻ đề phòng, xa cách trong mắt chị Lý. Thường này chị Lý đối xử với hắn còn thân hơn cả con gái ruột nữa, nhưng thái độ hôm nay lại khác xa.

Phương Viêm gật đầu đáp:

- Được, tôi lên ngay.

- Rốt cuộc có chuyện gì thế hả mẹ? Con đói bụng rồi, mẹ nấu cơm trước đã.

Tưởng Khâm nói. Cô bé thông minh nhìn sắc mặt của mẹ mình thì biết chuyện không ổn, thầm nghĩ kéo dài thời gian làm nội ứng để tìm hiểu “kẻ địch”, sau đó nói tình huống cho Phương Viêm hay.

- Mẹ nói chuyện với Phương Viêm đã.

Chị Lý cố chấp nói.

- Không sao đây, thầy nói chuyện với mẹ em đã. Hai đứa đói bụng thì ăn chút trái cây đi.

Phương Viêm dịu dàng an ủi Tưởng Khâm.

Trông thấy giọng điệu Phương Viêm lúc nói chuyện với con mình, mặt chị Lý càng khó coi.

Tầng hai nhà chính là chỗ ở của chủ nhà, dù Phương Viêm hay sang đây ăn cơm nhưng đây là lần đầu tiên hắn lên lầu.

Vừa lên lầu thì nhìn thấy một phòng khách thật lớn, chị Lý ngồi ngay ghế sô pha trong phòng, nhìn chằm chằm vào Phương Viêm vừa lên lầu với ánh mắt sắc bén.

Đúng thế, chị Lý đang đánh giá hắn.

Trời dần tối, trong phòng lại không bật đèn, đôi mắt chị Lý lóe sáng trong đêm tối tựa như mắt chó sói.

Tách!

Phương Viêm đứng ở cửa, giơ tay bật đèn lên.

Ánh đèn sáng chói khiến chị Lý phải nheo mắt lại.

Cùng là một động tác híp mắt, Tưởng Khâm híp mắt khiến cho người ta cảm thấy vừa đáng yêu lại quyến rũ, còn chị Lý thì khiến người ta cảm giác sát khí đằng đằng.

- Ai bảo cậu mở đèn hả?

Chị Lý tức giận nói.

- Trời tối rồi, tôi sợ chị không nhìn vẻ chân thành trong mắt tôi.

Phương Viêm cười nói.

Đoạn hắn ngồi xuống ghế sô pha đối diện chị Lý rồi nói tiếp:

- Chị muốn biết gì thì cứ hỏi đi.

Phương Viêm chủ động khiến cho chị Lý trở tay không kịp.

Vốn dĩ bà tính khi Phương Viêm lấp liếm thì tung chứng cứ vả hắn nằm bẹp trên đất, nay lại bị nghẹn họng, cảm giác như đấm vào bông vậy.

Bà im lặng một hồi mới nói:

- Phương Viêm cậu nói xem, từ khi cậu tới đây, tôi đối xử với cậu thế nào hả?



- Chị Lý rất tốt với tôi.

Phương Viêm đáp.

- Vậy sao cậu lại làm thế với tôi hả? Cậu báo đáp tôi như thế sao?

Giọng chị Lý bỗng trở nên sắc bén, cũng lớn hơn chút.

- Chị Lý à, thật ra chị có thể nói rõ ràng hơn chút không. Tôi cũng có thể giải thích rõ ràng hơn nhiều.

Phương Viêm nghiêm mặt nói. Hắn có hiểu được cảm giác của người mẹ, cho nên hắn không tức giận chút nào.

- Tôi nhờ cậu dạy kèm cho Tưởng Khâm, sao cậu lại dắt nó tới quán bar hả?

Chị Lý chất vấn.

Phương Viêm ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi:

- Chị cảm thấy quán bar không tốt à?

- Tất nhiên không tốt rồi.

- Tôi cũng thấy không tốt lắm.

Phương Viêm nói tiếp:

- Cho nên tôi mới đi cùng với Tưởng Khâm. Tôi lo một mình con bé đi tới đó sẽ gặp nguy hiểm khó đề phòng.

- Cậu.. cậu nói dối.

Chị Lý nghe thấy Phương Viêm vô sỉ lấy lý do bảo vệ Tưởng Khâm, tầng thịt mỡ trên lưng rung lên vì tức giận.

- Phương Viêm, cậu là thầy giáo mà, cậu như thế này thì sao dạy dỗ học sinh của mình kia chứ? Tưởng Khâm vẫn còn nhỏ, sao cậu có thể dắt nó tới quán bar kia chứ? Sao cậu lại.. lại ôm nó nhảy nhót hả?

Hốc mắt chị Lý đỏ lên, bà khàn giọng nói:

- Phương Viêm, cậu biết không? Giờ tôi rất muốn giết cậu đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play