Trịnh Kinh lại lăn về trước mặt Phương Viêm, cản đường không cho hắn đi.
- Phá đồ xong lại muốn chạy à, đâu có dễ thế?
- Không phải tôi đã xin lỗi rồi à?
Phương Viêm xoay người lại, nhíu mày nhìn về phía Lục Triều Ca. Cô nàng này còn khó đối phó và nông cạn hơn hắn nghĩ nhiều.
Dựa theo những gì hay chiếu trên tivi và tiểu thuyết thì lý ra lúc này nữ chính đã nhận ra nam chính không phải dạng vừa, sau đó nắm tay nam chính lại níu kéo, còn giẫm chân làm nũng, mắt lúng liếng nói: Thấy ghét quá hà, người ta cũng xin lỗi rồi, anh không bỏ qua cho người ta được sao? anh tha lỗi cho người ta đi nha, đi mà.
Phương Viêm thề, nếu như cô gái này mà chịu làm vậy thì... Phương Viêm lắc đầu, thôi mình nghĩ nhiều quá rồi.
- Nếu xin lỗi mà hữu dụng thì còn cần bảo vệ làm gì chứ?
Trịnh Kinh hất cằm đắc ý nói. Tên nhóc này dám bảo mình béo như quả bóng, mình nhất định phải hành nó xói trán mới được.
- Câu thoại này xưa quá rồi, bây giờ có dùng nó cũng chẳng dọa dẫm được ai, tán gái lại càng không, anh đổi câu khác được không?
Phương Viêm nhìn Trịnh Kinh, tốt bụng kiến nghị.
- Bảo vệ, bảo vệ đâu...
Trịnh Kinh hét toáng lên, nói mồm không được thì cứ lấy nắm đấm ra thôi.
Nhóc con à, anh cho chú mày biết cái gì gọi là văn võ song toàn.
- Câu này cũng được đấy, tuy nghe hơi hèn.
Phương Viêm lại bình luận.
Hai bảo vệ mặc áo xanh chạy vội đến hỏi:
- Chủ nhiệm Trịnh, có chuyện gì thế ạ?
- Bắt cái tên này trói lại cho tôi.
Trịnh Kinh tức giận ra lệnh.
- Dạ.
Hai bảo vệ nọ đáp, sau đó một trái một phải nhào về phía Phương Viêm.
Vèo!
Hai người đồng thời giơ tay ra, muốn bắt lấy Phương Viêm đang đứng cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Chuyện gì thế này? Sao tên nhóc này tránh nhanh thế?
Mặt mo của Trịnh Kinh đỏ bừng lên, sau đó lại tím tái, tiếp theo thành trắng bệch.
Cuối cùng ông ta cười giả lả:
- Vâng vâng, chúng tôi ra ngay đây. Tôi đứng canh ở ngaoì cửa, có chuyện gì thì cô Lục cứ gọi một tiếng là được. Người này lai lịch không rõ, cô Lục phải cẩn thận...
Không phải lai lịch của anh đây không rõ mà là phụ nữ lật mặt nhanh đấy nhé.
Lúc xoay người rời đi, Trịnh Kinh cảm giác nhục không thể tả.
- Không phải là thế đấy chứ.
Ông ta tự nhủ thầm.
Cạch.
Cửa gian phòng bị đóng lại, văn phòng cũng yên tĩnh lại.
- Đây là do anh tỉa đấy à?
- Bây giờ tôi có phủ nhận thì cô cũng không tin mà?
Phương Viêm nhếch môi cười tươi.
Lục Triều Ca không thèm nhìn Phương Viêm lấy một cái, tầm mắt của cô vẫn đang tập trung ở chỗ bình hoa:
- Đây là cầu thang lên trời ư?
- Là cầu thang lên trời trong suy nghĩ của tôi.
Phương Viêm nói. Hắn biết tỏng là cô nàng này đã nhìn ra mấy điểm khác biệt rồi.
May mà không phải hết đường cứu chữa.
- Là cầu thang lên trời trong suy nghĩ của anh?
- Cắm hoa cũng như vẽ tranh, họa sĩ giỏi không nên để những khuôn sáo hạn chế bản thân mình. Lại nói, bởi vì tài liệu khác nhau nên không thể nào có hai bình giống hệt nhau được, cô nói đúng không?
- Đúng.
Lục Triều Ca gật đầu. Cái tên này muốn dạy mình à?
- Cảnh giới đầu tiên của cắm hoa là giống nhau, chỉ cùng hình dạng giống với tên gọi của nó là được. Cảnh giới thứ hai chính là thần tự, từ trong ra ngoài đều phát ra khí chất thì đều đáng quý. Cảnh giới thứ ba là quỷ phủ, tôi đã từng thấy, nhưng không làm được, cảnh giới thứ tư chính là thiên công trong truyền thuyết.
- Qủy phủ?
Lục Triều Ca giật mình kinh ngạc. Cô ta cũng đam mê cắm hoa, sao có thể không biết cảnh giới này được.
- Anh từng thấy rồi ư?
- Thấy rồi.
Phương Viêm gật đầu.
- Tác phẩm của cô thuộc hàng thần tự, tôi đánh giá như thế cô không có ý kiến gì chứ?
Tuy rằng không cam lòng, nhưng Lục Triều Ca vẫn thật thà gật đầu, sau đó nói:
- Tôi cũng vừa mới học...
- Cô đã đến núi Võ Đang chưa?
Phương Viêm hỏi lại.
- Chưa.
Lục Triều Ca lắc đầu.
- Cô có thấy cầu thang lên trời chưa ấy nhỉ? Trên ti vi hay ảnh chụp cũng được, là con đường trên núi Võ Đang ấy.
- Tôi thấy rồi.
Lục Triều Ca gật đầu.
- Con đường cổ kính, sương mù giăng giăng, ngẩng đầu không thấy điểm cuối.
Phương Viêm đi đến bên cạnh Lục Triều Ca, đứng song song với cô, chỉ vào bình hoa kia rồi nói:
- Cái tên cầu thang lên trời này cũng được lấy từ con đường đó đúng không?
- Đúng vậy.
- Cô chọn uất kim hương thế này cho ra hiệu ứng phối hợp rất tốt, nhưng cũng tệ ở điểm này. Cái gì là trời? Nhìn không thấy, sờ không được mới là trời. Tôi cắt nó đi chính là muốn người khác tưởng tượng ra một không gian vô hạn, trời không nên có biên giới.
- Còn cả đống hoa đồng tiền màu vàng này nữa, tuy rằng bố cục thoáng, nhưng nó lại không ăn nhập gì với chủ đề cầu thang lên trời cả. Chỗ nào không hợp ấy à? Vì nó phức tạp. Cầu thang lên trời là một con đường nhỏ, hẹp, đi thẳng vào mây xanh, tuy rằng đám đồng tiền này gia tăng mỹ cảm cho nó, nhưng cũng làm nó rối hơn, đây là bệnh chung của mấy chuyên gia cắm hoa nữ, các cô cảm thấy hoa nào cũng đẹp, một cái lá cũng không nỡ bỏ. Kết quả trông chẳng khác gì tác phẩm đại đoàn viên.
- Cầu thang lên trời không cần tô điểm nhiều, cũng không cần màu sắc sặc sỡ. Nó bá đạo trực tiếp, dứt khoát mà lại tràn ngập linh tính, tôi thấy chỉ cần ba đóa hoa là đủ rồi. Hoa không phải trọng điểm của nó đâu.
- Tôi hiểu rồi.
Lục Triều Ca thở dài thật khẽ.
- Tôi đã phạm phải sai lầm thường mắc của phái nữ rồi.
- Chuyện thường thôi.
Phương Viêm cười.
- Vì cô cũng là nữ mà.
Lục Triều Ca trừng mắt lườm hắn một cái, lại nhớ đến chữ không mà hắn trả lời khi mình hỏi hắn đang làm gì.
Cô ngồi vào sau bàn làm việc của mình, ngẩn mặt lên đánh giá Phương Viêm một lúc rồi nói:
- Anh muốn đến đây dạy học ư?
- Đúng vậy.
Phương Viêm mỉm cười gật đầu.
- Lý do là gì?
Lục Triều Ca hỏi.
- Sao anh lại muốn làm giáo viên?
- Ông nội của tôi là giáo viên.
Phương Viêm đáp ngay. Trước khi đến phỏng vấn, hắn đã đoán được có thể người phỏng vấn sẽ hỏi mấy câu này. Nên hắn đã soạn sẵn rồi.
- Ông nội của ông nội của tôi cũng làm thầy giáo, ngay cả mẹ tôi cũng từng là giáo viên mầm non trước khi kết hôn... tre già măng mọc là điều hiển nhiên. Đúng thế, làm giáo viên rất vất vả. Nhưng làm giáo viên cũng rất vĩ đại. Mỗi khi đến lễ tết, vô số học sinh gọi điện thăm hỏi, cũng có nhiều người tự mình đến thăm thầy cô, thậm chí còn có người cố ý bay về từ nước ngoài nữa. Nói thật, tôi rất hâm mộ bọn họ. Nên từ khi còn nhỏ tôi đã lập chí muốn làm một vị giáo viên nhân dân đầy quang vinh. Tôi muốn cống hiến thanh xuân, tài hoa và thân xác mình cho sự nghiệp giáo dục.
Phương Viêm nhìn Lục Triều Ca với ánh mắt sáng rực, nói tiếp:
- Hiệu trưởng Lục, xin hãy cho tôi một cơ hội được làm trâu làm ngựa cho cô và các em học sinh.
- ...
Lục Triều Ca im lặng cả buổi.
Nói thật, cô không biết phải giải quyết tên quái thai này thế nào.
Từ trước đến nay cô chưa từng gặp phải kiểu này bao giờ. Cũng chưa từng gặp người nào khen nghề nghiệp mình muốn làm một cách lố như thế.
Nghe anh ta nói xong khiến cho người ta cảm giác anh ta không phải giáo viên mà là quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh hơn.
Nếu bảo nói dối thì không đúng, mặt mày thành khẩn và nghiêm túc thế cơ mà.
Bảo là nói thật thì lại không khỏi nghi ngờ chỉ số IQ của mình là bao nhiêu.
- Cô Lục?
Phương Viêm đợi một lúc mà không được đáp lại nên lên tiếng nhắc nhở.
Làm lố quá rồi à?
Không phải chứ. buổi sáng đứng tập trước gương, đến bản thân hắn còn phải cảm động đây này.
- Ừm...
Lúc này Lục Triều Ca mới giật mình bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào Phương Viêm rồi hỏi:
- Tôi biết rồi. Anh... Anh chắc hẳn sẽ trở thành một giáo viên tốt.
- Cảm ơn cô Lục đã ủng hộ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình, cúc cung tận tụy, làm tốt trách nhiệm của mình.
- Hiệu trưởng đã đánh tiếng với tôi rồi, anh là người do hiệu trưởng mời đến, năng lực chắc hẳn không có gì phải bàn cãi. Nhưng bất kỳ người nào muốn vào làm giáo viên trong trường Chu Tước đều phải thử việc ba tháng. Nếu ba tháng sau anh không thể đạt được tiêu chuẩn cần có thì xin lỗi, tôi sẽ cho anh từ chức.
- Trịnh Kinh.
Lục Triều Ca quay ra cửa gọi.
Trịnh Kinh chạy vào, cười toe hỏi:
- Cô Lục tìm tôi ạ?
- Dẫn thầy Phương Viêm đi làm thủ tục, sau đó đưa thầy ấy đến ban 9 của khối lớp 10 để làm quen với học sinh đi. Anh ấy sẽ dạy ngữ văn của lớp này.
- Vâng thưa cô Lục.
Trịnh Kinh đáp cái roẹt.
Cửa phòng đóng lại, Lục Triều Ca đi đến chỗ góc tường, ngắm bình hoa đã trở nên sinh động hơn hẳn kia, khẽ thở dài:
- Đẹp chết mất thôi.
Ra khỏi văn phòng của Lục Triều Ca, Phương Viêm ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẵm trên cao, không khỏi lên tiếng cảm thán:
- Đánh đánh giết giết, không bằng đi ngắm hoa khôi trong trường.
- Thầy nói gì cơ?
Trịnh Kinh quay sang hỏi.
- Tôi nói nhìn từ đằng sau trông thầy giống Châu Nhuận Phát quá.
- Sao tự dưng thầy lại mắng tôi?
Trịnh Kinh nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT