Mọi người đều thích theo đuổi thứ mà mình không có. Ví dụ như trẻ con thích mang giày của người lớn, lại ví như Tưởng Khâm son môi kẻ mắt cố tỏ ra vẻ trưởng thành quyến rũ.

Các cô ấy đều biết sự trẻ trung tự nhiên mới là vốn liếng lớn nhất, các cô ấy chỉ là khát vọng muốn thay đổi một chút mà thôi. Đây là một giai đoạn trong cuộc đời nhất định phải trải qua.

Cho nên Phương Viêm không ngăn cản mà lựa chọn đi theo cùng Tưởng Khâm.

Xe taxi dừng lại ở cửa quán bar, Phương Viêm quay qua nói với Tưởng Khâm:

- Em đã đồng ý với thầy rồi đấy, sau khi chơi xong tối nay phải học bổ túc nghiêm túc, nâng cao thành tích môn văn của em.

- Biết rồi thưa thầy Phương.

Tưởng Khâm nũng nịu nói.

Tài xế taxi lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc, liếc trộm hai người qua kính chiếu hậu, suy đoán rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người bọn họ là gì.

Thầy giáo dẫn nữ sinh đi quán bar, xã hội bây giờ loạn đến thế rồi à?

Phương Viêm mở ví trả tiền xe. Lúc thối tiền lại, tài xế taxi cười hỏi:

- Cậu là thầy giáo của trường nào?

- Trường trung học phổ thông hạng nhất.

Phương Viêm thuận miệng đáp.

- Ai, trường này rất tốt...

Tài xế taxi than thở một câu, sau đó lái xe chạy vụt đi. Trong lòng ông đã âm thầm hạ quyết tâm, sau này tuyệt đối không cho con trai mình thi vào trường trung học phổ thông hạng nhất.

Quán bar Hải Đạo, nghe nói đây là quán bar mà học sinh Hoa Thành thích đến tu tập nhất.

Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Tưởng Khâm tới nơi như thế này, quen đường quen lối dẫn Phương Viêm đi vào.

- Bọn họ ở phòng riêng, Chúng ta đi qua thôi.

Quán bar quá ồn, Tưởng Khâm phải nghiêng đầu về trước, ghé vào tai Phương Viêm để nói chuyện.

Phương Viêm gật đầu, ánh mắt đảo nhìn khắp nơi.



Vì để đáp ứng nhu cầu của học sinh, quán bar này vừa có phòng riêng cho bạn bè gặp nhau tụ hội, lại vừa có sàn nhảy ở bên ngoài để mọi người có thể nhảy nhót tận hứng. Hơn nữa giá cả không đắc, bọn học sinh tới đây cũng không cảm thấy có áp lực.

Xung quanh đa số đều là nam nữ thanh niên, mặc dù bọn họ đã thay đổi quần áo hoặc trang điểm, nhưng thông qua ánh mắt và động tác của họ, Phương Viêm vẫn có thể nhìn ra được những thanh niên này đều là học sinh. Cũng có một số ông chú xấu xa trà trộn trong đó, hiển nhiên là muốn giở trò với những nữ sinh này.

Phương Viêm nhìn mà đau dạ dày, sao mấy ông già này chẳng có phẩm hạnh giới hạn gì hết vậy chứ?

- Đi nhanh lên nào.

Thấy tầm mắt của Phương Viêm cứ liếc nhìn lung tung lên người mấy cô gái mặc quần áo hở hang lộ vai lộ ngực, Tưởng Khâm lui về sau một chút rồi véo mạnh lên tay hắn một cái rất ác.

- Nhẹ chút.

Phương Viêm cau mày:

- Kéo quần áo cho kín vào, bả vai lộ ra rồi kìa.

- Hứ.

Tưởng Khâm cười nhạt.

Cô gái nào đến quán bar lại không lộ ra chút da thịt chứ? Không lộ da thịt cũng ngại chào hỏi với người khác.

Tưởng Khâm kéo Phương Viêm đi đến một căn phòng, quen tay đẩy cửa phòng ra, sau đó tất cả nam nữ bên trong đều xôn xao hẳn lên.

- Chị đại tới rồi.

- Khâm tỷ, chị tới trễ nha, phải phạt rượu.

- Ôi chao, người đẹp hoa khôi trường chúng ta còn mang đến một anh đẹp trai này. Nông Bạc, các cậu phải thất vọng rồi.

- -----

Người đẹp hoa khôi ư?

Phương Viêm liếc nhìn Tưởng Khâm đang đứng cạnh mình, trong đầu thầm nghĩ xem ra ở trường cô nhóc này rất được hoan nghênh đây.

Nhưng mà cái danh xưng chị đại kia là thế nào?

Chẳng lẽ Tưởng Khâm là người lớn tuổi nhất trong đám học sinh này? Nhưng thoạt nhìn có giống đâu.

- Đây là Phương Viêm.

Tưởng Khâm ôm cánh tay Phương Viêm, thẳng thắng giới thiệu cho các bạn học xung quanh biết:

- Ông chú nhà mình.

Ông chú nhà mình?

Mặt Phương Viêm lập tức đen đi.

Anh đây chưa già đến mức kêu là ông cũng chẳng phải là chú nhé?

Càng làm hắn tức giận là... do bị nhiễm phim Hàn, ý nghĩa của hai chữ ‘ông chú’ này có thể khiến người ta phải suy nghĩ miên man. Tưởng Khâm giới thiệu hắn là ông chú của cô bé, chẳng lẽ muốn để người khác hiểu lầm giữa bọn họ là quan hệ trai gái ư?

Phương Viêm cảm thấy mình bị lừa rồi, trước đó chỉ nói là đi cùng cô nhóc đến một chỗ, lại không hề đề cập đến nhân vật đóng vai.

- Tưởng Khâm là cháu gái tôi.

Phương Viêm giải thích. Hắn không để mình bị mắc lừa đâu nhé.

Mười mấy nam nữ sinh trong phòng sửng sốt chốc lát, sau đó cười rộ lên.

- Khâm Khâm, ông chú nhà cậu hài hước thật đấy.

- Đúng vậy đúng vậy, lớn lên cũng đẹp trai nữa.

- Còn mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, mình thích đàn ông trưởng thành chín chắn.

- ------

- Không phải vậy đâu, không phải vậy đâu.

Phương Viêm hoảng đến sắp khóc. Hắn giải thích như vậy càng làm cho những nữ sinh kia nghĩ rằng hắn chính là bạn trai của Tưởng Khâm.

Thế nhưng... hắn không phải thật mà, hắn là thầy dạy kèm tại nhà, là thầy giáo!

Tưởng Khâm nhìn cô gái xinh đẹp mặc váy công chúa màu trắng, trên đầu mang vòng hoa màu bạc ở trong đám người:

- Viên Lâm, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Trong lúc nói, cô còn lấy ra một hộp quà có giấy gói rất đẹp để làm quà sinh nhật. Đây là quà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước, Phương Viêm cũng không biết chuyện này.

- Cảm ơn Khâm Khâm.

Viên Lâm nhận lấy hộp quà nhưng ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tưởng Khâm, sau đó cười nói:

- Khâm Khâm, cậu đi trước bọn mình rồi. Lúc trước mình còn tưởng rằng cậu không nói chuyện yêu thương trong lúc học trung học chứ?

- Chuyện tình cảm là thứ khó suy đoán nhất.

Tưởng Khâm cười ngọt ngào:

- Trước kia mình cũng nghĩ bản thân sẽ không thích ai. Nhưng mà... khi người định mệnh xuất hiện trước mặt cậu, cậu sẽ có một loại cảm giác chính là anh ấy, chính là người ấy. Cậu muốn ở bên cạnh anh ấy, muốn mãi mãi không rời xa anh ấy.

- Đây chính là tình yêu ư?

Viên Lâm xúc động vô cùng:

- Lúc nghe cậu nói, mình có thể ngửi thấy hương vị tình yêu.

- Đúng vậy, đây chính là tình yêu. Đời nhẹ khôn kham(*), nhưng chúng ta nhất định phải cắn răng kiên trì. Vì tình yêu, vì người yêu của chúng ta.

(*)Đời nhẹ khôn kham là tiểu thuyết của nhà văn Milan Kundera viết năm 1982 và xuất bản lần đầu tiên năm 1984 tại Pháp.

- Hâm mộ cậu thật đấy.

- Rồi sẽ có một ngày cậu cũng như mình thôi, gặp được một người định mệnh, nắm tay nhau qua cả đời.

- ------

Thấy Tưởng Khâm và thọ tinh tối hôm nay Viên Lâm, hai nữ sinh hơi nhỏ tuổi quá mức người một câu ta một lời đàm luận về những hiểu biết và thái độ đối với tình yêu cuộc đời, Phương Viêm có cảm giác bị rối loạn thần kinh.

Hai người đang đóng kịch à? Hay là Tưởng Khâm lừa gạt mình, thật ra đây không phải là tiệc sinh nhật gì hết mà là một câu lạc bộ kịch, bây giờ hai người bọn họ đang đối kịch với nhau?



Cuối cùng Viên Lâm dời tầm mắt lên người Phương Viêm, chủ động đưa tay về phía hắn rồi nói:

- Chào anh, em là Viên Lâm, bạn học kiêm bạn thân của Tưởng Khâm.

- Chào em.

Phương Viêm đưa tay ra bắt tay với cô bé:

- Đừng hiểu lầm nhé, thật ra anh không phải bạn trai của Tưởng Khâm đâu.

Viên Lâm nghịch ngợm nháy mắt một cái với Tưởng Khâm, nói với giọng điệu vô cùng hâm mộ:

- Ông chú nhà cậu rất biết cách bảo vệ cậu nha, thật sự làm người ta hâm mộ muốn chết.

- Đây là chỗ tốt khi tìm một ông chú trưởng thành đấy, biết thương người yêu.

- ...

Phương Viêm cảm thấy giữa hắn và mấy cô nhóc quả thật tồn tại một khoảng cách rất khó vượt qua.

Các nữ sinh tỏ thái độ rất nhiệt tình chào đón Phương Viêm, còn các nam sinh lại dùng ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn Phương Viêm.

Vốn dĩ bọn họ đã xem Tưởng Khâm thành thức ăn trên bàn mình. Mặc dù mình chưa ăn, người khác cũng không có cơ hội động đũa.

Thế nhưng bây giờ lại bị một thằng dế nhũi không biết chui từ đâu ra bưng mâm chạy đi, trong lòng bọn họ đương nhiên là khó chịu rồi.

- Tưởng Khâm, cậu tới trễ, phải phạt ba chai đó nha.

- Đúng, đúng, không thể quên chuyện này được. Nếu cậu không uống nổi thì có thể để ông chú nhà cậu uống giúp mà.

- Ông chú, chú bao nhiêu tuổi rồi? Đứng chung với đám thiếu niên bọn cháu chắc cảm thấy mất tự nhiên lắm nhỉ?

- -----

Nghe thấy đám nhóc này cười nhạo mình già, Phương Viêm thật sự rất muốn ném thẻ công tác ra rồi rống to:

- Tôi là thầy giáo, lấy thẻ học sinh của các em ra đấy, chép phạt tên mình một ngàn lần cho tôi!

Nhưng tiếc là thời gian hắn vào làm giáo viên trong trường Chu Tước quá ngắn, nhà trường vẫn chưa kịp làm thẻ công tác cho hắn.

Mà quan trọng nhất là hắn cũng không còn cơ hội lấy thẻ công tác của trường Chu Tước nữa rồi. Hắn đã bị nhà trường sa thải.

Tưởng Khâm xoay người nhìn về phía Phương Viêm:

- Ông chú, làm phiền anh rồi.

- Đô anh không cao lắm.

Phương Viêm ngượng ngùng nói.

- Ba chai thôi mà. Yên tâm đi, bia này nồng độ thấp lắm, uống không say đâu.

Một nam sinh trắng trẻo cầm ba chai bia đã được mở sẵn tới. Tóc cắt theo kiểu của Rukawa Kaede trong Slamdunk, lỗ tai đeo khuyên, trông rất đẹp trai thời thượng. Cậu ta là Nông Bạc, là một đối thủ nặng ký trong đám người theo đuổi Tưởng Khâm.

- Ông chú, đây là quy tắc trong buổi tụ hội của bọn tôi. Lẽ nào chú bằng lòng thấy Tưởng Khâm phá hỏng quy tắc ư? Cô ấy là chị đại nổi tiếng trong trường bọn tôi đấy.

- Vậy để tôi thử một chút?

Phương Viêm do dự nói. Hắn nhận lấy một chai bia, ngửa cổ uống ừng ực.

- Ngầu lắm!

Các nữ sinh rối rít vỗ tay.

- Chai nữa nào.

Nông Bạc đưa tiếp chai thứ hai.

- Tôi thật sự uống không nổi nữa.

Phương Viêm lau bia dính trên khóe miệng, nhận lấy chai bia thứ hai, lại uống ừng ực vào bụng. Chẳng mấy chốc chai thứ hai cũng uống hết.

- Còn một chai nữa.

Nông Bạc nói.

- Uống nữa sẽ say mất.

Trong lúc nói chuyện, Phương Viêm cũng đã nhận lấy chai bia thứ ba uống tiếp.

- Ông chú! Ông chú! Ông chú!

Các nữ sinh vừa vỗ tay vừa la to cổ vũ.

Nghe thấy tiếng la hét cổ vũ trong trẻo êm tai của các cô bé nữ sinh, Phương Viêm cảm thấy mình như trẻ ra mấy tuổi.

Sau khi Phương Viêm uống xong chai thứ ba, Tưởng Khâm rút khăn giấy trong hộp ra lau miệng giúp hắn rồi nói:

- Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, có muốn ăn chút gì không?

- Em đừng làm vậy.

Phương Viêm ngăn cản.

Để một cô nhóc lau miệng giúp mình... nói thật là khiến người ta cảm thấy rất hưởng thụ, nhưng trong lòng Phương Viêm lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.

- Có gì đâu nào.

Tưởng Khâm nói:

- Đây là việc em nên làm.

- ...

Thấy ba chai bia vẫn không thể hạ gục Phương Viêm, các nam sinh vẫn không chịu từ bỏ.

Bọn họ tụ lại thương nghị một phen, sau đó Nông Bạc dẫn đầu đi tới.

- Ông chú, lần đầu gặp mặt, tôi kính chú một ly.

Nông Bạc giơ ly bia lên nói.

Chơi xa luân chiến ư?



Phương Viêm không tiếp chiêu ngay mà lại cười to nhìn hắn rồi nói:

- Uống không thế này chẳng thú vị gì cả, hay là... chúng ta chơi một vài trò chơi nhỏ đi?

- Chơi trò gì?

Nông Bạc hỏi.

- Vấn đáp, đánh đố, đổ xúc sắc, vật tay đều được.

Phương Viêm nói.

Nông Bạc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời:

- Vậy thì đổ xúc sắc so lớn nhỏ đi. Bên tôi mỗi người chơi ba ván với chú, dùng một viên xúc xắc so lớn nhỏ để định thắng thua, bên nào điểm nhỏ hơn thì phải uống rượu.

Bọn họ nhiều người, mỗi người chơi ba ván với Phương Viêm, dựa theo tỷ lệ thắng thua, ắt hẳn có thể hạ gục Phương Viêm.

- Được thôi, các cậu còn nhỏ, nghe theo ý các cậu đấy.

Phương Viêm gật đầu đồng ý.

Thấy bên này có chơi trò chơi, tất cả mọi người đều xúm lại.

- Anh có được không đấy?

Tưởng Khâm kéo tay Phương Viêm ân cần hỏi.

- Là đàn ông không thể nói không được nhé.

Viên Lâm ở bên cạnh bật cười khanh khách. Mấy cô nhóc đều thích náo nhiệt, các cô rất thích cảnh tượng như vầy.

- Anh sẽ cố gắng thắng ít vài ván.

Phương Viêm nói.

Nông Bạc thầm cười nhạt trong lòng:

“Tối nay sẽ bắt ông nằm mà về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play