Sáng sớm, Clara thu dọn đồ đạc cho vào vali rồi xách xuống lầu rời khỏi Phương viên dì Hà nhìn thấy cô đang kéo vali đi bà liền
chạy nhanh lên phòng của Phương Thần báo cho anh hay, đúng lúc
anh vừa mới thức dậy nghe bà gõ cửa anh bước ra mở bà vội
báo:
"Thiếu gia! Nguyệt Vân tiểu thư đang kéo vali rời khỏi đây."
Phương Thần vừa nghe thế anh lao ngay ra ngoài cản cô lại, anh nhìn
thấy Âu Dương Dật Huân thì anh đứng sựng lại cô chuẩn bị bước
lên xe thì bàn tay của cô bị anh nắm lại anh cố gắng níu kéo
cô lại Clara quay người nhìn anh rồi dùng lực hất mạnh tay anh
ra bước lên xe.
Clara cố tình kéo Âu Dương Dật Huân lại tay trái của cô ngăn cách
giữa môi của Âu Dương Dật Huân và cô từ bên ngoài chính là nhìn thấy cô và Âu Dương Dật Huân đang hôn nhau, giọt nước mắt lăn
dài trên má anh anh lẳng lặng, thất thần đi vào trong.
Clara vừa nhìn thấy anh đã bước hẳn vào bên trong liền quay người
nhìn ra cửa sổ vội lau nước mắt, Âu Dương Dật Huân đưa khăn giấy cho cô rồi lái xe đi. Việt Trạch đến Phương viên thì biết
chuyện cô rời đi anh thật sự rất thất vọng về cô.
Ngay sau đó, bọn người của Âu Hoằng Phong cũng đến cũng biết
chuyện cô bỏ đi, Dạ Thành Đông vẫn chưa thể tin được cô lại bỏ
đi lại là người như thế?
Clara vừa đến biệt thự của Âu Dương Dật Huân thì điện thoại của cô
reo lên là Hạ Tử Quyên gọi cho cô, cô đã đoán được là chị của
cô gọi cho cô là vì chuyện gì, cô thở một hơi dài vô cùng nặng trĩu:"Alo!"
Bên kia, Hạ Tử Quyên ngay lập tức hỏi cô:
"Clara! Chuyện của em và Phương Thần là thật sao? Em thật sự chia tay
với Phương Thần là vì anh ấy không còn gì sao? Chị không tin em
là người như vậy đâu?"
Clara cất giọng đáp với âm thanh lạnh lẽo:"Em chính là người như
thế từ nhỏ em chưa bao giờ chịu bất cứ cực khổ gì bây giờ anh ta không còn gì thì em còn lý do gì mà không rời khỏi anh ta?
Chẳng lẽ chị muốn em phải chịu cực khổ sao?"
"Clara!! Chị thật thất vọng về em." Hạ Tử Quyên tức giận khi nghe
những lời nói ấy của cô rồi tắt máy ngay sau đó.
Phương viên
Mẹ của anh ngồi cạnh anh cả người hậm hực, tức giận liên tục mắng cô:
"Mẹ đã nói rồi cô ta không phải là đứa con gái tốt lành gì đâu
mà con cứ bảo vệ, binh cô ta chầm chập bây giờ con đã thấy rồi chứ? Đúng là đồ đê tiện nó chính là đứa ham vinh hoa phú
quý."
Dạ Thành Đông cau mày lạnh giọng bảo bà:"Bác gái! Xin bác hãy chú ý lời nói của mình."
Cơ Tuyết Hà hừ lạnh lườm Dạ Thành Đông, Phương Thần không nói gì nét mặt u buồn, đau khổ bước lên phòng nhốt mình lại trong
đó.
Phương thị
Clara đi làm cùng với Phương Chí Bình vừa bước vào trong sảnh tất
cả mọi người đều bàn tán, chỉ trỏ cô cô không để tâm mà vào
chỗ làm việc của mình. Đến giờ nghỉ trưa, cô xuống nhà ăn ăn
trưa thường thì có rất nhiều nhân viên rủ cô đi ăn cùng nhưng bây giờ lại không không có một ai, Nhan Nhan cũng lạnh lùng, không
nói chuyện với cô.
Đến nhà ăn, Clara cầm khay đồ ăn đặt xuống bàn định ngồi thì
những nhân viên ngồi ở đó liền lườm cô bưng đồ ăn đi, đi ngang
qua cô thì mắng cô:
"Đồ không biết xấu hổ, đúng là đồ mặt dày."
Clara trong lòng nặng trĩu, buồn bã cô cố gắng nuốt đồ ăn vào trong kìm nén không để cho mình rơi lệ. Bây giờ thì tất cả mọi
người từ người thân đến đồng nghiệp đều đã quay lưng với cô
không một ai muốn nói chuyện với một người như cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT