Màn đêm buông xuống rất nhanh. Thoắt cái, bóng tối đã bao trùm lên vạn vật, trong bầu trời đêm, mơ hồ chỉ thấy được một vài đám mây trắng xám đang trôi lơ lửng, những ngôi sao sáng cũng không thấy đâu, mặt trăng vì vậy mà như thống trị cả vùng trời đêm. Trăng hình lưỡi liềm sắc bén, dưới chân nó là một đám mây đang trôi, trông giống như một cái ngai vàng bằng bông, tự đưa mình ra làm ghế cho vị chúa tể màn đêm ngồi. Ánh trăng lắt léo, len lỏi xuyên vào từng ngóc ngách trong hoàng cung rộng lớn. Xuyên cả vào cửa sổ trong phòng của điện Ngũ hoàng tử, nhìn từ bên ngoài vào, thông qua ánh trăng mờ nhạt, có thể thấy được ba bóng người trong đó.

"Hazz...Cuối cùng cũng tan tiệc, đúng là kinh hoàng mà! Điện hạ à, từ giờ mà còn có bữa tiệc nào như thế này nữa có lẽ người đừng rủ ta đi thì hơn". Tiểu Ngọc than thở nói.

"Ngươi lúc nào cũng vậy cả, chẳng phải cả hai người đều toàn mạng mà trở về, có mất miếng thịt nào đâu, với cả lần này đi điện hạ của chúng ta được trổ tài với mọi người, tốt thế còn gì, sau đó chắc chắn từ ngày mai ai cũng sẽ không thể nào quên được tiếng sáo ngọt ngào của điện hạ, rồi trình tài năng này của y lên Hoàng thượng, vậy chẳng phải Ngũ hoàng tử được trọng dụng rồi sao, ta chính là..."

"Dừng ngay! Dừng ngay lại, ngươi làm ta chóng mặt quá"

Tiểu Anh hình như đang rất cao hứng, nói liền mạch không dấu chấm ngắt nghỉ, thật khiến cho người ta bội phục. Nếu Tiểu Ngọc còn không bảo cô ấy dừng chắc còn phải nghe đến sáng mai mất.

Minh Nguyệt lại chỉ nhè nhẹ mỉm cười, rồi nói:"Hai người các ngươi xong chưa?"



Thế là không ai dám hó hé tiếng nào. Lúc sau, Tiểu Ngọc mới dè dặt hỏi:

"Hồi sáng điện hạ muốn ta ghi nhớ lẫn tra cứu lai lịch của một số người, không biết là để làm gì?"

Minh Nguyệt không trả lời mà nói:"Bây giờ ngươi ghi lại tất cả ra đây cho ta". Vừa nói, y vừa dùng tay chỉ chỉ vào tờ giấy đang đặt trên bàn, bên cạnh là chiếc bút lông cùng mực đã được mài trước.

Tiểu Ngọc cũng không nói gì thêm, chỉ một thoáng sau, tờ giấy mới nãy còn trắng tinh bây giờ đã có những hàng chữ nắn nót viết lên chi chít. Cô cầm tờ giấy lên, rà soát lại một hồi, rồi nói với người đối diện mình.

"Thật kì lạ! Đây đều là những người có cấp bậc không quá lớn cũng không quá nhỏ, dường như địa vị của họ cũng không quan trọng gì lắm"

Minh Nguyệt vẫn như vậy, ngồi trên bàn thong dong bình thản, tay vân vê chén ngọc, rũ mắt xuống nhẹ nhàng giải thích:

"Tuy không nổi bật những chính vì không nổi bật nên mới đáng nghi. Trong bữa tiệc ta để ý thấy một số người này thường rất bình tĩnh, đi lại trong điện của Thục phi cũng tương đối bình thản, không có vẻ gì là lạ lẫm, đến khi lên tặng quà mừng thọ cho bà ta cũng rất cung kính quy củ cực kì, không những thế tất cả những món quà đều có giá trị cực kì cao, không phải đồ mà đám quan đó có thể có được"

Ngừng một chút, cô lấy tờ giấy trong tay Tiểu Ngọc rồi nói:

"Thục phi đối xử với những người này cũng rất vui vẻ, còn hỏi thăm trò chuyện với họ nhiều hơn một số người khác, giống như hiểu rất rõ họ vậy. Hơn nữa vị trí của các tên quan này tuy không cao những lại được phân bố rất đồng đều, từ Nội Thượng Cung; Hình Cung; Dịch Hành Cung;... từ lớn đến nhỏ, đều có chức vụ mà họ cai quản. Có thể thấy Thục phi đã bày bố rất nhiều tay chân khắp Hoàng cung này, không muốn họ có địa vị cao là muốn không có ai sẽ chú ý tới họ"

Cả hai tì nữ đều thẫn thờ nhìn Minh Nguyệt giải thích một hồi, có vẻ như bọn họ đều không thể tin được những chuyện động trời vừa rồi, càng không thể tin những chuyện đó còn là do một tay Ngũ hoàng tử của bọn họ tìm ra. Tiểu Ngọc bèn hạ giọng, nghiêm mặt nói:

"Vậy, Điện hạ muốn làm gì?"

Bây giờ dù sao cũng đã biết rồi, đương nhiên Tiểu Ngọc cùng Tiểu Anh hiểu rằng muốn đưa Minh Nguyệt bước qua vũng bùn này, bước tới ánh sáng thì đây mới chỉ là cái khó ban đầu thôi, sau này tất nhiên sẽ còn khó khăn hơn nữa.

Nhưng người nọ thì lại không thể quan trọng hóa vấn đề như họ, chỉ đơn giản nói:

"Đương nhiên là nhổ hết đống gai nhọn này đi rồi"

Tiểu Ngọc thông minh bèn hiểu ngay, nhưng lại nói:

"Nhưng còn gốc"



Đúng vậy, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, cái gốc này lại chính là Thục phi, nếu như chỉ nhổ hết đám tay chân của bà ta thì vẫn sẽ mọc thêm những cái khác, và nó sẽ lại tiếp tục tung hoành.

"Không sao. Cái gốc này ta sẽ có tính toán. Hiện tại nếu chặt hết cành lá cùng một lúc thì nó sẽ không mọc lại nhanh như vậy đâu"

"Cùng một lúc sao?!"

Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu, mỉm cười nói:"Đúng vậy"

Bỗng dưng cả căn phòng tràn ngập sự im lặng. Rồi bỗng dưng cả hai thị nữ kia cùng một lúc quỳ rạp xuống, nói:

"Chúng nô tì nguyện phò tá cho Điện hạ hết mình!"

Minh Nguyệt vui vẻ nói:"Ừm, đứng lên hết đi"

Lần này cô xuyên không về nhặt được hai tiểu bảo bối đáng iu quá đi mất!

"Vậy...điện hạ định lúc nào hành động?"

"Ngay đêm nay"

"?!!"

Vừa nói xong câu đó, chưa kịp cho hai người đang ngơ ngác phản ứng, cô đã tiến vào trong buồng, thay ra một bộ đồ đen. Vì lúc trước giới tính của cô trong mắt mọi người ngoại trừ hai thị nữ đang ở ngoài kia thì cô chính là nam, bây giờ hành động đương nhiên phải đổi thành nữ, dù sao sẽ chẳng có ai nghi ngờ rằng một vị hoàng tử sẽ tự tay đi giết người, lại càng không nghĩ vị hoàng tử đó thực chất lại là nữ. Vậy là cô bèn diện cả bộ đồ đen tuyền bó sát người, bộ ngực luôn được quấn băng chặt che dấu đến tận bây giờ mới được phô bày, bộ đồ cũng làm nổi bật lên vòng eo quyến rũ với đường cong điêu luyện mềm mại, chắc chắn thằng nam nhân nào mà nhìn thấy hình ảnh thế này thì máu mũi bắn đầy trời. Mái tóc dài cũng được buộc cao lên, gương mặt đeo một tấm khăn màu đen. Thực ra tất cả những thứ này hồi sáng trước khi đi tiệc cô đã nói nhỏ với Tiểu Anh bảo nàng đi ra ngoài thành mua, đương nhiên phải bảo với nàng thêm rằng không được cho chủ cửa hàng biết lai lịch của mình. Dù sao cũng phải chuẩn bị thật lĩ lưỡng, hoặc có lẽ do kinh nghiệm làm sát thủ của cô đã thấm tận vào máu đi.

Xong xuôi hết cả, vừa bước ra khỏi phòng, cô đã thấy hai gương mặt như vừa đi dự đám tang người nào mất đập thẳng vào mặt mình, không khỏi ngạc nhiên, hỏi:"Hai ngươi làm sao vậy?"

Vừa hỏi vừa tiện tay với lấy vài con dao Tiểu Anh mua ở ngoài chợ, dắt vào đai lưng màu đen quanh hông, lắng nghe Tiểu Anh cùng Tiểu Ngọc lo lắng hỏi:

"Điện hạ lần này đi nhớ phải cẩn thận"

"Đúng vậy! Không giết được thì thôi, phải chạy đi đó, đừng để cho họ bắt được"



"Bọn ta sẽ ở nhà chờ người trỏ về"

Thật giống mấy cảnh lâm li bi đát vợ tiễn chồng đi đánh giặc thường xuyên xuất hiện trong mấy bộ phim tình cảm!

Nghĩ đến đó, Minh Nguyệt bèn "Ừ" đại một tiếng rồi phi người thẳng vào màn đêm!

- -------------------

Tết rồi, chúc mọi người luôn mạnh khỏe, học giỏi, và càng ngày càng ủng hộ chuyện của mình nhiều hơn!

Tác giả: Sau tập này là sắp đến sự xuất hiện của nam9 rồi đó ^-^! Có phải mọi người đều rất mong chờ đúng hok? Vậy đề cử truyện của mình đi nào:>>>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play