Sau khi tìm hiểu kỹ vấn đề an ninh của khu, thấy người hay xe đều phải trải qua của hệ thống camera giám sát ở cổng mới có thể đi vào. Kể cả những xe từ bên ngoài tới đón con em trong khu trường học Geend School cũng phải được kiểm tra như thế. Người ngoài như Huyền Linh muốn vào phải có sự thông báo của chủ nhà tới phòng bảo vệ mới có thể đi vào, camera có ở các góc đường… thì Thụy Khanh mới quyết định để Lâm Anh, My Anh đi bộ đến trường.

My Anh mới đầu còn kêu mỏi, đi một đoạn phải mẹ bế đi, nhưng sau hơn một tuần chăm chỉ đi lại như thế, có vẻ thể lực cô bé tăng lên, quen dần với việc đi bộ, dù sao cũng chỉ khoảng 400m.

Thụy Khanh mua cho hai anh em Lâm Anh, My Anh một chiếc điện thoại thông minh. Một là để tiện cho Hữu Văn liên lạc với hai con mà không cần phải thông qua cô nữa, đỡ khiến anh ta mượn cớ. Hai là để Lâm Anh mang đi học phòng khi có việc. Thụy Khanh dặn con không được dùng để chơi điện tử trong lớp, không gọi lung tung, chỉ gọi khi có chuyện cần. Lâm Anh trước nay chưa từng để mẹ phải thất vọng, cậu tuân thủ từng lời mẹ nói, ngoan ngoãn hiểu chuyện hiếm thấy.

Sáng nay là ngày đầu hai anh em tự đi đến trường. Thụy Khanh vẫn như mọi ngày chuẩn bị hai bình nước hoa quả theo khẩu vị hai đứa, đeo ba lô vào lưng cho My Anh, treo khóa nhà vào cổ áo cho Lâm Anh, dặn dò Lâm Anh một hồi rồi mới cho hai con ra khỏi nhà.

Nhìn theo hai con dắt tay nhau, theo lời mẹ đi trên lề bên phải. Thụy Khanh vốn bình thường bỗng cảm thấy xúc động, lần đầu tiên con đến trường mà không có mẹ đi cùng, khiến cô thấy hơi hụt hẫng. Chúng đang dần bước ra khỏi vòng tay bảo bọc của cô rồi!

Thụy Khanh lấy điện thoại ra, chỉnh nét rồi chụp hai bóng lưng yêu thương ấy. Cô đăng tấm hình này lên facebook với câu:

[ Chim non phải tập bay rồi <3][hình ảnh]

Cô chỉ muốn lưu lại kỷ niệm, những bình luận hay like gì gì đó cô không để tâm lắm.

Lưu luyến quay vào nhà, cô cũng rất muốn đi theo sau con cho yên tâm. Nhưng nghĩ lại, nếu đã để con tự đi thì phải đặt niềm tin vào chúng, nếu để hai đứa biết cô lặng lẽ theo sau sẽ gây ra ảnh hưởng xấu cho tâm lý của con. Nên cô mới dằn lòng quay về nhà chuẩn bị đi làm.



Dạo này công việc nhiều, cuối năm hóa đơn chứng từ dồn về khiến mấy chị em văn phòng không có thời gian buôn chuyện phiếm với nhau nữa. Đã thế Thụy Khanh còn hay bị gọi đi gặp khách hàng cùng sếp. Lúc thì có cả trợ lý lẫn chị Thúy trưởng phòng, khi lại chỉ có sếp tổng với Thụy Khanh. Cô cũng từng thắc mắc, trước đây việc này đâu phải việc của cô. Có hai câu trả lời đến từ hai đối tượng khác nhau là:

1. Sếp nói: “ Thụy Khanh nghiệp vụ chắc, kiến thức về từng sản phẩm của công ty đều nắm rõ, khi đi thương lượng với khách hàng cần những kiến thức phong phú như vậy  Cô phải đi theo.

2. Nhân viên phòng kế toán nói: “ Thụy Khanh giá trị nhan sắc nâng tầm khủng khiếp, trở thành người đẹp nhất trong cả công ty rồi, mang theo người đẹp đi đàm phán tỷ lệ thành công lever max  Cô phải đi theo.

Thụy Khanh chỉ có thể nhận lệnh, cho dù không thích xã giao như vậy lắm nhưng ít nhất sếp tổng đã tăng cho cô 20% lương. Nể mặt đồng tiền, cô lại cố mà làm vậy.

Hôm nay lại có buổi gặp gỡ khách hàng. Cuối năm rồi, tết là dịp mua sắm lớn nhất trong năm, nên gần như công ty sản xuất nào cũng tăng hết công xuất nhà xưởng để tiến hành cho ra sản phẩm. Công ty của Thụy Khanh không chỉ sản xuất và tiêu thụ đồ của công ty mình, còn cung cấp nguyên liệu cho các công ty khác, nên dạo này cần ra ngoài gặp khách thường xuyên. Khi thì ở công ty đối tác, khi thì công ty mình, khi lại là các nhà hàng có địa điểm thích hợp. Cũng may là thời gian chỉ giới hạn từ khoảng 9h sáng đến 1h chiều, thời gian còn lại Thụy Khanh vẫn có thể ngồi trong văn phòng xử lý giấy tờ nên mới không đến nỗi bận bù đầu bù óc.

Trong căn phòng V.I.P 3 của New Wave- một nhà hàng sang trọng đã có từ những năm đầu tăng trưởng kinh tế, đến nay vẫn là một địa điểm hút khách nhất của H Thành. Thụy Khanh đang ngồi cạnh sếp tổng Trương Thành, chăm chú nghe hai bên thảo luận, thỉnh thoảng sẽ bổ xung ý kiến theo yêu cầu của sếp.

Khi Thụy Khanh nói thường nhìn thẳng vào người đối diện, thái độ nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, ngữ điệu phù hợp. Các vấn đề cô nói đều vào đúng trọng tâm, nói rõ điểm yếu, mạnh của từng sản phẩm, không hề lan man sang các vấn đề khác. Biểu hiện chuyên nghiệp, tư thái tự tin cao quý khiến người nghe của cả hai phía đều không hẹn mà cùng nghiêm túc hẳn lên.

Lúc cô nói thì chỉ chú ý đến các vấn đề mình cần nói, khi đã xong phần việc của mình cô yên lặng nhìn tài liệu và nghe tình hình đôi bên. Cô không biết trong lúc cô im lặng nhìn tài liệu ấy, khóe mắt của hai người đàn ông có mặt trong phòng thỉnh thoảng lại lướt qua cô.

Trương Thành là một trong đó, anh ta năm nay gần bốn mươi tuổi, thừa hưởng công ty từ bố mình khi nó chỉ là một công ty nhỏ. Thời gian hơn mười năm, Trương Thành dùng năng lực và sự quyết đoán của mình khiến công ty trở nên lớn mạnh như bây giờ, còn đưa cổ phiếu của công ty lên sàn chứng khoán. Không ai dám phủ nhận năng lực của anh ta. Với anh ta, dạng phụ nữ nào mà chưa từng gặp, xinh đẹp quyến rũ, thông minh hoạt bát, hay thanh thuần đơn giản. Dù là giả tạo hay bản tính anh ta liếc mắt cái đã có thể nhận biết phụ nữ đó là dạng người gì. Chỉ riêng với Thụy Khanh khiến anh ta có cảm giác lạ lùng nhất. Mới đầu khi cô vào công ty chỉ là một nhân viên nhỏ anh ta không biết đến, hai năm sau mới chú ý vì năng lực làm việc tốt, khi đó cô có bầu, to béo, cũng không khiến anh ta phải chú ý nhiều. Đến nay, khi biết cô vừa trải qua việc ly hôn, lại thấy cô thay đổi ngoại hình, lột xác trở nên xinh đẹp bức người thế này mới khiến anh ta nhìn cô nhiều hơn. Càng cùng cô đi xã giao mới lại càng nhận thấy, người phụ nữ này không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, cô thông minh, nắm bắt công việc nhanh, giải quyết vấn đề cũng sáng suốt, xử lý các tình huống trên bàn rượu dứt khoát lại không mất lòng ai. Cô đoan trang lạnh nhạt từ trong khung chứ không phải cố tình tạo ra khiến người ta thấy gượng ép. Trương Thành nhận ra, càng ngày mình càng bị cô thu hút, thỉnh thoảng lại có những ý nghĩ quá phận với cô. Điều này khiến anh ta vô cùng hoảng hốt mà chẳng hiểu vì sao. Anh ta không phải người chung thủy với vợ con, với địa vị của anh ta cộng thêm ngoại hình khá ưa nhìn, không thiếu gì những cô gái chủ động đến gần, không thiếu những lần anh ta thuận theo ham muốn bản thân mà tiến tới. Song lần này anh ta cảm thấy không phải là ham muốn đơn thuần, mà là động lòng. Phải, sự động lòng đối với một người phụ nữ ưu tú. Nên anh ta không dám lỗ mãng để khiến mình mất điểm trong mắt Thụy Khanh.

Trương Thành nhìn đối tác của mình, Bùi Hải- giám đốc công ty Lado, khoảng 33, 34 tuổi, độc thân. Đôi mắt đen sâu thẳm rất có sức thu hút đối với phụ nữ, thân hình cao ráo, bộ comple tăng thêm cho anh ta sự thành thục quyến rũ. Là một nhân vật khá nổi tiếng trong giới thương nhân H Thành, điển hình là – sát gái. Phụ nữ bị Bùi Hải thu hút không chỉ vì tiền tài của anh ta, mà còn là bề ngoài đẹp trai phong lưu, đôi mắt như xoáy sâu vào tâm hồn người đối diện.

Nay, anh ta đang dùng đôi mắt ấy thỉnh thoảng nhìn đến Thụy Khanh, biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, anh ta nhắm Trúng thụy Khanh rồi.

Trương Thành bỗng có chút bất mãn, nhưng vì chuyện làm ăn nên đè xuống, vả lại Thụy Khanh nghĩ gì mới là quan trọng nhất. Theo biểu hiện của cô, không có vẻ gì là ngượng ngùng của người phụ nữ bắt gặp ánh mắt người ái mộ mình, mà hoàn toàn chỉ nhìn Bùi Hải như một khách hàng như bao khách hàng khác. Trương Thành chợt muốn thở phào, anh ta cũng muốn có được Thụy Khanh. Một người tình như thế khiến tất cả đàn ông đều muốn có được cho mình.

Cuộc đàm phán kết thúc, bữa ăn trưa được dọn lên ngay sau đó. Hai người giám đốc sau vài ly rượu xã giao bắt đầu nói chuyện ngoài lề. Có lẽ là tình địch luôn dễ dàng nhận ra nhau. Bùi Hải nói chuyện luôn xoáy vào chuyện gia đình của Trương Thành, hỏi han về vợ, đến con, khiến Trương Thành buồn bực mà không thể phát.

Tiếp đó Bùi Hải lại nói đến mình:

- Tôi cũng muốn tìm được người vợ có thể san xẻ với mình như anh Thành đây, mà đáng tiếc là vẫn chưa thể tìm ra một người hợp với mình. Hy vọng người mà tôi muốn cưới xuất hiện trong năm nay, nếu được tôi sẵn sàng cưới luôn.

- Đấy là cậu kén chọn quá thôi, vợ chồng là cái duyên cái nợ. Tôi thấy xung quanh cậu luôn có rất nhiều cô gái trẻ đẹp, chẳng nhẽ không ai vừa mắt cậu sao?

- Không phải, không phải, đều là bạn bè thôi, cố lẽ anh nói đúng, vợ chồng là duyên là nợ.

Thụy Khanh thường không tham gia vào những câu chuyện thiếu muối như thế này của các ông chủ, cô chỉ chú ý đến thức ăn trên bàn, thỉnh thoảng trả lời một hai câu hỏi khi có người hỏi đến. Ví dụ như lúc này, Bùi Hải mời Thụy Khanh uống rượu, anh ta nói:

- Cô Thụy Khanh, lần đầu tiên gặp cô, tôi quả thật rất khâm phục sự chuyên nghiệp trong công việc của cô, cách giải thích của cô về sản phẩm cũng là những kiến giải độc đáo khiến tôi thấy tâm đắc. Nay xin mời cô ly này, hy vọng chúng ta có duyên, sau này thường xuyên gặp mặt.

Thụy Khanh ứng phó đã quen, cô không nao núng, buông đũa từ tốn nói:

- Cảm ơn giám đốc Hải đã chiếu cố, có điều tôi có bệnh dị ứng rượu, nếu uống, tôi phiền phức không sao, chỉ sợ lại quét đi hứng trí của các anh, nên tôi lấy nước thay rượu, mong anh không trách ạ.

Trương Thành đã quen với cách từ chối rượu của Thụy Khanh nên rất hả hê nhìn Bùi Hải đang cầm ly rượu ở đằng kia. Song rất nhanh anh ta lấy ra được phong độ của người đàn ông am hiểu phái nữ:

- Ha ha, không sao, rượu bất khả ép, cô Thụy Khanh đã có lời sao tôi có thể trách cô được, sức khỏe của cô là trên hết, chúng ta nếu bỏ qua được xã giao có lẽ còn thân thiết hơn. Nhưng ly này tôi sẽ uống hết, thể hiện sự tán thưởng của tôi với cô, cô cứ tự nhiên dùng nước lọc thay thế, nào chạm ly.

- Vâng, chạm ly, mời giám đốc Hải!

Thụy Khanh thể hiện đúng mực, tiến thoái ổn thỏa, Bùi Hải nhìn trong mắt lại càng thích. Người phụ nữ đẹp, không kiểu cách lại có khí chất như vậy, anh ta muốn chắc rồi.

Không tiện hỏi tình hình của cô, dù sao họ là tới bàn công việc, nên Bùi Hải định để cho cấp dưới dò hỏi một ít tình hình của Thuy Khanh. Ánh mắt anh ta nhìn Thụy Khanh như nhìn thấy cá nằm trên thớt.



Trương Thành chỉ có thể nghĩ, sau khi Bùi Hải biết tình trạng hôn nhân của Thụy Khanh sẽ không còn hứng thú với cô nữa. Nên anh ta cũng không quá lo lắng.

- -- ------

Song Bùi Hải ra bài chẳng theo lẽ thường. Anh ta dò hỏi về Thụy Khanh, cũng biết được cô đã ly hôn và có hai con nhỏ. Những tưởng sẽ là bỏ qua, ai ngờ anh ta lại suy nghĩ khác thường như thế.

Bùi Hải bắt đầu tấn công Thụy Khanh, khởi đầu là một lẵng hoa hồng Pháp màu tím xinh đẹp đặt trên bàn làm việc của cô mà không có tên người gửi. Hai ngày sau lại là một nhân viên cửa hàng hoa ôm một chiếc bình đẹp tinh tế, cắm trong đó là mười một bông hoa Tulip đỏ, bông nào bông nấy to, đẹp, nở đều như nhau, và vẫn như thế, không có tên người gửi.

Chị em văn phòng giữa giờ trưa bắt đầu xả hơi bát quái. Liên Nhi luôn hưng phấn nhất, cô nói:

- Các chị đoán xem, lần này tặng hoa cho chị Thụy Khanh là ai, liệu có phải là anh Đức Hồng hay không?

Kim Ngân nói:

- Chắc không phải, lần trước chị Khanh nói đã bảo anh ấyđừng gửi hoa đến công ty rồi. Không phải anh ấy đâu, mà từ lúc bị chị Khanh từ chối đến giờ, anh ấy cứ gặp người phòng kế toán chúng ta là cúi gằm mặt, có vẻ xấu hổ lắm.

Mọi người đều cười công nhận có chuyện như thế. Thấy Thụy Khanh bê thức ăn đến, mọi người đều nhìn cô mà cười bí ẩn. Thụy Khanh nhìn nhưng giả bộ làm lơ. Cô vuốt vuốt mặt, nói cười:

- Mặt em nhọ hay sao mà mọi người nhìn như thế?

- Chị Khanh, chị không đoán ra ai là người gửi hoa cho chị à?

Liên Nhi không bỏ qua, cô phải hỏi rõ để tám chuyện với Huyền Linh. Thụy Khanh vừa ăn vừa nói:

- Không biết.

- Này nhé, ý nghĩa hoa hồng tím là sự say mê, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hoa tulip đỏ thể hiện tình yêu hoàn hảo. Chẳng lẽ chị không nhận ra người nào vừa gặp chị đã bị sét ái tình bổ trúng à?

Thụy Khanh nghĩ nghĩ nói:

- Không để ý.

Liên Nhi gục mạnh xuống bàn giả chết, chị có thể thờ ơ hơn nữa không?

Mấy chị em vừa ăn vừa nói chuyện, một cô gái ở phòng thư ký đến xin ngồi cùng. Đều là quen biết nên không ngại ngùng, cô nhân viên phòng thư ký rất nhanh hòa nhập trong cuộc nói chuyện đó. Cô nhớ ra chuyện mình cần nói với Thụy Khanh:

- Chị Thụy Khanh, em nghe mấy chị nói chị làm trà hoa quả, chị bán cho em một hộp nhé. Em thử qua rồi, em thích uống lắm.

Thụy Khanh tất nhiên đồng ý, thứ mình làm ra được tán thưởng là điều vui vẻ nhất.

- Ừm, mai chị mang cho.

- Dạ vâng, cảm ơn chị!

- Có gì đâu, được mọi người thích chị rất vui.

Kim Ngân nói:

- Em thấy trà hoa quả của chị Khanh có tác dụng tốt với da đấy, em uống kiên trì hai tuần rồi thấy da bớt mụn hẳn. Mà bé con nhà em uống trong lúc nó bị ho mà thấy giảm ho đáng kể. Chị Thụy Khanh, lúc chị làm có nghiên cứu gì không thế?

- Không có, chỉ là My Anh thích uống nên chị mày mò làm thôi. Cho đường phèn cũng vì con bé thích ngọt, ai ngờ lại rất hợp vị. Đến lúc tra trên mạng mới để ý đường phèn còn tốt cho sức khỏe. Hoàn toàn là vô tình thôi.



Mọi người đều cười nói “ đúng là vô tâm cắm liễu liễu lại xanh”.

- My Anh đúng là phúc tinh của chị em mình, nếu con bé không thích uống thì chị em mình giờ chẳng có để hưởng sái.

Liên Nhi nhớ tới đôi mắt trong veo của My Anh mà nói:

- Chị Thụy Khanh, chủ nhật Huyền Linh đến nhà chị phải không ạ?

- Ừ, chủ nhật chị học lái xe, nên nhờ con bé đến ở chung với hai đứa.

- Vậy chủ nhật này chị cho em đến với nhé, em nhớ My Anh quá đi.

Thụy Khanh cười:

- Được quá đi chứ, có hai đứa em chơi cùng hai đứa chị càng yên tâm.

Giờ nghỉ trưa cứ thế nhanh chóng trôi qua. Công việc cuối năm lại kéo mọi người quay cuồng với lượng công việc gấp đôi gấp ba ngày thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play