Thái Khanh quận vương đứng thẳng, hắn phất nhẹ một cái, chiếc quạt mở rộng, hôm nay trời ấm áp, trong phòng lại có lò sưởi, hắn khẽ phe phẩy quạt, đi vòng qua chiếc bàn phía phòng trong.

– Vương phi, thất lễ rồi, mời ra đây dùng trà.

Tiểu Duệ bỏ tay khỏi tấm rèm, những sợi châu va vào nhau, vang lên những tiếng leng keng trong trẻo. Thái Khanh quận vương rót cho nàng một chén trà, rất thoải mái ngồi xuống phía đối diện.

– Không biết vương phi có việc gì mà ghé thăm ta vậy?

Tính theo ngôi thứ, nàng là bề trên của Thái Khanh quận vương, nhưng lúc này nàng cũng không muốn so đo với cách hành xử bề ngoài thì có vẻ tuân theo quy củ, nhưng thực chất quá đỗi ngạo mạn của gã Thái Khanh quận vương này.

– Ta cũng không vòng vo làm gì, ta muốn tìm quận vương thỉnh giáo một số vấn đề, không biết có được không?

Hắn mỉm cười, nhấp một ngụm trà.

– Giữa chúng ta đâu cần khách sáo, vương phi xin cứ nói.



– Giữa chúng ta? Cách nói này có phải thân thiết quá rồi không?

– Vương phi không nhớ chuyện trước đây nữa sao? – Thái Khanh quận vương hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Tiểu Duệ.

Tiểu Duệ nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói.

– Đó chính là lý do ta tới đây tìm quận vương hôm nay.

Thái Khanh quận vương cúi đầu, nhìn họa tiết trên chiếc quạt, hồi lâu sau mới hơi gật đầu.

– Thảo nào… thì ra là vậy… Ta cứ băn khoăn mãi không hiểu, cuối cùng thì cũng có câu trả lời rồi.

Tiểu Duệ hơi nhíu mày.

– Quận vương có ý gì?

– Vương phi thực sự không nhớ được chuyện lúc trước? Một chút cũng không? – Hắn vẫn tràn đầy nghi hoặc.

Nhìn dáng vẻ ấy của hắn, Tiểu Duệ bỗng bật cười.

– Ta lừa quận vương thì được gì kia chứ?

Ánh mắt Thái Khanh quận vương lập tức tối lại.

– Đều tại ta. Đại thúc, đều tại ta!

Hắn gập mạnh quạt, nhắm chặt hai mắt, gân xanh nổi đầy trên trán. Nhìn hành động ấy của hắn càng khiến Tiểu Duệ thắc mắc.

– Quận vương có thể nói rõ mọi chuyện được không?

Thái Khanh quận vương nhắm mắt hồi lâu, dường như tâm trạng bình ổn trở lại mới mở mắt, đã khôi phục được dáng vẻ ngạo nghễ thường ngày. Hắn uống một hơi cạn chén trà trên bàn, rõ ràng tâm tình vô cùng phức tạp, sau đó chầm chậm kể lại cho nàng nghe tất cả mọi việc.

Năm đó, khi Tiểu Duệ cùng Mai tướng quân trở lại kinh thành, sức khỏe Mai phu nhân không tốt, thực sự không quản nổi tiểu nữ nghịch ngợm như nàng. Hoàng thái hậu lại vô cùng sủng ái tiểu nữ tinh nghịch, đáng yêu của Mai gia nên thường xuyên gọi nàng vào cung bầu bạn. Chính vì thế tuy chỉ là quý nữ của một vị tướng quân nho nhỏ nhưng nàng có thể thoải mái ra vào hoàng cung, coi nơi này như nhà của mình. Nàng thường trốn đến chỗ các hoàng tử học bài để trêu chọc phu tử. Nàng thông minh, thường đưa ra những câu hỏi kỳ quặc khiến phu tử á khẩu. Các hoàng tử đều rất yêu thích nàng. Lúc đó Tứ hoàng tử còn sống, Ngũ hoàng tử đã mất từ lúc mới sinh do bạo bệnh, tất cả đều thích chơi cùng Tiểu Duệ. Thái Khanh quận vương là con trai của Huệ Minh công chúa, cũng được học cùng các hoàng tử. Tiểu Duệ biết rất nhiều trò bên ngoài chiến trường nên có thể bày trò để bọn họ chơi cả ngày không chán.

Lúc ấy, đại hoàng tử Dương Thiên Khanh và Tiểu Duệ thân thiết với nhau nhất. Cả hoàng thái hậu và hoàng thượng đều âm thầm đồng ý với hôn sự sau này của hai người. Chính vì lẽ đó, khi tiên hoàng lâm bệnh nặng, không thể tỉnh lại để soạn chỉ truyền ngôi, Mai tướng quân mới đứng về phe đại hoàng tử, một lòng dốc sức phụng sự người.

Lại nói về đại hoàng tử, người này văn võ song toàn nhưng tính tình quá thẳng thắn, lương thiện. Trước đây tiên hoàng cũng muốn lập đại hoàng tử làm thái tử, nhưng vì tính cách lương thiện, thiếu quyết đoán của đại hoàng tử mới khiến tiên hoàng băn khoăn, không quyết định được, chính vì chuyện này mới dẫn đến một loạt sự việc về sau.

Ba năm trước, tiên hoàng sức khỏe vẫn còn rất tốt, đột nhiên một hôm đang giữa buổi chầu thì nôn ra máu, sau đó ngất xỉu. Tất cả thái y trong cung đến nhưng không thể tìm ra căn nguyên bệnh. Dù tất cả thái y dốc hết lòng cũng không thể giúp tiên hoàng tỉnh lại một lần nào. Nước không thể một ngày không có vua. Các hoàng tử và đại thần lập tức tranh đoạt quyền lực, cấu kết phe cánh. Lúc này nổi bật nhất là thế lực của đại hoàng tử, tam hoàng tử đối đầu với nhị hoàng tử và lục hoàng tử. Tứ hoàng tử đã mất từ trước đó mấy năm rồi. Bốn vị hoàng tử đứng về hai phe. Dung gia đứng về phía nhị hoàng tử, còn Mai gia dĩ nhiên ủng hộ đại hoàng tử. Trong triều, các đại thần cũng phải tìm cho mình một chỗ đứng. Không phải bọn họ muốn làm phản, chỉ đơn giản là tiên hoàng không kịp phong thái tử, nếu không sớm lựa chọn, bọn họ không biết sau này mình sẽ đi về đâu?

Hơn một tháng mắc bệnh kỳ lạ, tiên hoàng băng hà. Trước đó mấy ngày, Mai gia gặp họa, cả Mai phủ đột nhiên bốc cháy dữ dội, không một ai thoát chết. Tam hoàng tử bị giết. Đại hoàng tử biến mất. Nhị hoàng tử đăng cơ. Lục hoàng tử được phong làm Lâm Vũ vương gia.



Tiểu Duệ nghe tất cả những điều đó, im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng lên tiếng.

– Vậy Thái Khanh quận vương có phải là thuộc phe của đại hoàng tử không?

– Đúng vậy. – Thái Khanh quận vương trả lời cực kỳ thẳng thắn. – Nhưng ta chỉ là kẻ phụ giúp chút ít, không can thiệp sâu, vì vậy may mắn vẫn giữ được tính mạng.

Thái Khanh quận vương đột nhiên đứng dậy, khom người hành lễ. Tiểu Duệ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

– Vương phi, ta xin tạ lỗi, thời gian qua đã hiểu lầm người.

– Hiểu lầm?

Thái Khanh quận vương nặng nề gật đầu.

– Ta cứ nghĩ Mai tiểu thư đã quên hết tình cảm trước đây, chạy theo vinh hoa phú quý, hóa ra vì Mai tiểu thư đã bị mất đi trí nhớ.

Chẳng lẽ trước đây không phải nàng và Dương Thiên Vũ tâm đầu ý hợp, cùng lớn lên bên nhau? Không đúng, theo như lời Thái Khanh quận vương thì nàng cùng lớn lên với các vị hoàng tử, và người tâm đầu ý hợp với nàng lại là đại hoàng tử! Nhưng quả thực nàng không nhớ nổi những chuyện trước đây nữa.

– Mai tiểu thư, người nghĩ một chút xem, lục hoàng tử có mẫu thân địa vị thấp kém, không có thế lực ngoại tộc chống lưng, không được các đại thần ủng hộ. Tam hoàng tử tính cách kiêu ngạo nên các đại thần cũng không phục. Chỉ còn đại hoàng tử và nhị hoàng tử xuất thân cao quý, văn võ song toàn. Nhưng đại hoàng tử quá lương thiện, không thoát khỏi những cái bẫy giăng ra nên đánh mất cả giang sơn và tri kỷ. Đáng tiếc, đáng tiếc.

– Ngươi nói ta là tri kỷ của người đó?

Thái Khanh quận vương gật đầu. Tâm trạng Tiểu Duệ rối bời, có quá nhiều thứ muốn hỏi nhưng lại không biết phải hỏi gì.

– Ta biết lúc này tâm trạng của Mai tiểu thư không tốt. – Giọng Thái Khanh đột nhiên chuyển sang nhẹ bẫng, an ủi. – Chính ta cũng rất bất ngờ khi biết hóa ra tiểu thư đã quên những chuyện trước đây.

Nói rồi hắn nhắm mắt, như chìm trong dòng hồi tưởng.

– Ngươi biết gì về cái chết của Mai gia?

– Tiểu thư cũng biết sao? – Hắn kinh ngạc hỏi lại.

Tiểu Duệ không đáp, Thái Khanh quận vương cũng không cần câu trả lời của nàng.

– Có phải khi nghe đến trận hỏa hoạn đó, ai cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ? Cứ cho là bốc cháy cả phủ, nhưng không thể có chuyện không một ai chạy thoát, đúng không? À, ta nhầm, còn tiểu thư, nhưng tiểu thư lại bị mất trí nhớ. – Thái Khanh quận vương trở lại dáng vẻ hờ hững thường ngày. – Ta đã điều tra, cũng tra ra được một vài manh mối.

Cổ họng Tiểu Duệ khô khốc, nàng vô thức hơi rướn người về phía Thái Khanh quận vương, mắt nhìn hắn chằm chằm.

– Năm đó, nhị hoàng tử có mối giao hảo rất tốt với Nhữ Lam ở phía bắc, đại hoàng tử có quan hệ với Thiên Tước ở phía tây. Việc Nhữ Lam đột nhiên đem hai vạn quân quấy nhiễu biên cương phía bắc là do một tay nhị hoàng làm ra, vốn dĩ muốn dùng trận chiến đó tiêu diệt bớt thế lực của đại hoàng tử, nhưng không ngờ Mai tướng quân anh dũng thiện chiến lại dẹp tan được hai vạn quân Nhữ Lam. Sau khi Mai tướng quân thắng trận trở về, lục hoàng tử có ghé qua trò chuyện một lát rồi cáo từ. Nhưng yến tiệc đêm đó của Mai gia lại bị người ta bí mật bỏ độc…

Hắn cố ý kéo dài câu nói. Toàn thân Tiểu Duệ rúng động, Tiên Y cũng nói Mai gia trúng độc, cổ họng nàng khô bỏng, chỉ thốt lên được một từ.



– Độc?

Thái Khanh quận vương chậm rãi gật đầu.

– Ta đã cho người điều tra, là Thanh Tiêu Tán.

Nghe đến đây, Tiểu Duệ thấy lạnh toát sống lưng, người nàng cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía Thái Khanh quận vương như chờ đợi hắn nói tiếp.

– Thanh Tiêu Tán là độc dược hiếm gặp, do một dân tộc nhỏ sống ở vùng núi phía tây nam chế tạo ra. Có điều… độc này đã thất truyền từ lâu, không hiểu sao đúng lúc đó lại xuất hiện ở Mai gia. – Hắn ngừng một chút. – Vương phi, người thực sự muốn biết sao?

Thái Khanh quận vương đột nhiên đổi cách xưng hô, lại hỏi nàng như thế khiến Tiểu Duệ thoáng rùng mình, nàng hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

– Được biết trước đây lục hoàng tử, tức Lâm Vũ vương gia bây giờ từng có kết giao với một vị bằng hữu là truyền nhân còn sót lại của tộc người kia.

Bàn tay Tiểu Duệ run lên bần bật, nàng cố giấu tay trong tay áo dài rộng, nhưng khuôn mặt dù trang điểm vẫn tái nhợt của nàng thì không cách nào giấu nổi. Thái Khanh quận vương thở dài.

– Mai tiểu thư, Lâm Vũ vương phi. Người có quyền lựa chọn, hoặc quên hết quá khứ, hoặc phải dũng cảm đối mặt với nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play