Ngay khi dừng chân ở Long Di Quán, Tiểu Duệ nói muốn vào phòng riêng, Xuân Nhi và hai hộ vệ đứng ngoài cửa, những người còn lại vào căn phòng bên cạnh, vì nàng không muốn nhiều người gây chú ý. Việc mang theo hai, ba người hầu khi ra ngoài là chuyện bình thường của những người có tiền ở kinh thành. Nhưng nếu một lúc bên mình có cả chục hộ vệ thì người đó chắc chắn là đang có vấn đề. Xuân Nhi biết gần đây Tiểu Duệ đang buồn phiền, mỏi mệt nên cũng cắt đặt các hộ vệ chia nhỏ, bố trí ở hai căn phòng bên cạnh để đảm bảo an toàn, đồng thời không được nói chuyện, tránh làm phiền tâm tư của vương phi.
Chỉ một lát sau tiểu nhị đã bưng trà và bánh ngọt lên. Xuân Nhi nhìn chằm chằm tên tiểu nhị gầy ốm, mặt la mày lét đó, không hiểu tại sao vương phi lại yêu thích quán trà và tên tiểu nhị này.
Vì bên ngoài có nhiều người, tiểu nhị cũng chỉ đặt trà và bánh lên bàn, nói một câu mời rồi lập tức lui xuống, khi đi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại. Tiểu Duệ không đợi được lâu, quả thực nàng đã rất cố gắng để giữ vẻ bình tĩnh lúc trên đường đến đây rồi. Giờ chỉ có một mình trong phòng, nàng cũng chẳng buồn để ý gì nữa, lập tức vớ lấy một chiếc bánh màu đỏ trong đĩa, bẻ đôi. Nhưng không có gì cả. Tiểu Duệ chau mày, bẻ vụn chiếc bánh, hoàn toàn không có gì. Nàng bẻ chiếc bánh tiếp theo. Chiếc tiếp theo. Ba chiếc bánh phía trên hoàn toàn không có gì, đến tận cái thứ tư Tiểu Duệ mới tìm thấy thứ nàng muốn tìm.
Vội vàng mở tờ giấy ra, khuôn mặt vốn nhợt nhạt lại càng tái nhợt hơn sau mỗi dòng tin tức. Tiểu Duệ đọc đi đọc lại tờ giấy mấy lần, sau đó mở lò sưởi, ném giấy vào trong, rồi đóng nắp lò lại, cầm ra ngoài.
Tiểu Duệ bước ra, ra dấu cho Xuân Nhi quay về. Cánh cửa mở hé cũng đủ cho Xuân Nhi nhìn thấy mấy mẩu bánh vương trên bàn, nhưng nàng ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì cánh cửa đã bị Tiểu Duệ khép lại. Nàng bước đi trước, Xuân Nhi không dám chậm trễ, vội vàng chạy theo sau. Hai hộ vệ đứng hai bên cũng ra dấu cho mấy người phòng bên qua cánh cửa đang mở để tất cả cùng lập tức đi theo Tiểu Duệ.
Sắc mặt nàng cực kỳ không tốt, vừa rồi vì quá chú tâm vào thông tin vừa nhận được mà không để ý đến bình trà và mấy mẩu bánh vụn, Xuân Nhi có lẽ đã thấy rồi nên vẻ mặt mới kỳ lạ thế kia. Tiểu Duệ ra đến gần cửa rồi đột nhiên dừng lại, đưa tay vẫy tiểu nhị.
– Bánh hôm nay các ngươi làm hơi cứng, ta không thích. Lần sau đổi bánh khác cho ta.
Tiểu nhị đã lăn lộn trong nghề này bao nhiêu năm, dù chưa thực sự hiểu ý của Tiểu Duệ, hắn vẫn cúi đầu, nói giọng nịnh bợ.
– Xin lỗi tiểu thư, xin lỗi tiểu thư, lần sau tiểu nhân sẽ chú ý hơn ạ.
Tiểu Duệ chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục bước đi, mấy người kia cũng lập tức đi theo nàng, bỏ lại tiểu nhị đứng đó. Hắn từ từ đứng thẳng người lên, khuôn mặt vừa rồi vô cùng hèn mọn, nịnh bợ lúc này lộ ra vẻ lạnh lẽo, gian xảo. Hắn nhếch khóe môi, đi thẳng ra sau, bước vào một căn phòng đặc biệt.
Trong căn phòng được bài trí khá đơn giản có mấy bức tranh cổ treo trên tường. Trong phòng có lò sưởi lớn nên không khí nơi đây khá ấm áp. Trên bàn trà đặt một chiếc âu gốm lớn, bên ngoài được trang trí hoa cúc. Trong âu đựng nước trong vắt, có hai con cá nhỏ đang tung tăng bơi qua bơi lại, nhìn tự do tự tại biết bao. Dù bị bó buộc trong không gian chật hẹp thì có hề gì? Là một loài vật vô tri hóa ra lại dễ tìm được hạnh phúc hơn con người.
Một nam nhân mặc chiếc áo lam, đeo ngọc bội tím sắc đang ngồi sau bàn trà. Ngón tay thon dài của hắn xoay xoay chiếc chén bằng ngọc bích. Nước trà phản chiếu ánh ngọc càng xanh bích đến kỳ ảo. Một tiếng gõ cửa vang lên, hắn cất tiếng, giọng trầm trầm.
– Vào đi.
Tên tiểu nhị vừa rồi bước vào, cúi đầu hành lễ, sau đó mỉm cười.
– Người đó đã nhận được tin tức, sắc mặt cực kỳ tệ.
Nam nhân áo lam gật đầu, mặt lộ ra vẻ vui mừng không thể che giấu. Kế hoạch của hắn đang đến giai đoạn then chốt, vì vậy mọi việc cần cẩn trọng và đạt được kết quả đúng như dự đoán, chỉ cần sai một ly cũng có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch trọng đại hắn đã dày công sắp xếp mấy năm nay.
Giang sơn, xã tắc, quyền uy, những thứ này thật sự vô cùng quan trọng. Nhưng quan trọng nhất đối với một nam nhân đầy dã tâm như hắn chính là cảm giác lật đổ được kẻ đứng trên vạn người, chứng tỏ được bản lĩnh khuấy trời đảo đất. Hắn là nam nhân, một nam nhân cuồng vọng.
– Ngươi bố trí bước tiếp theo đi.
– Vâng, quận vương.
Nói rồi tiểu nhị tiến lên, nhận tờ ngân phiếu nam nhân áo lam vừa đặt trên bàn, sau đó vui vẻ lui ra. Còn lại một mình, nam nhân áo lam chậm rãi nhấp một ngụm trà, kế hoạch của hắn vừa bao quát vừa tỉ mỉ, hiện giờ đã đi được quá nửa rồi, chỉ còn một bước cuối cùng – thu lưới. Mẻ cá này, thật lớn! Hắn bật cười, vui vẻ uống thêm một chén trà nữa rồi mới lặng lẽ rời khỏi quán trà Long Di.
Tiểu Duệ vẻ mặt nghiêm trọng, đi thẳng trên đường lớn, dường như không để ý tới xung quanh. Có hai hộ vệ đi trước dẹp đường, Xuân Nhi đi bên cạnh nàng, một tay đỡ lấy cánh tay nàng. Thi thoảng Xuân Nhi lại rụt rè liếc nhìn Tiểu Duệ, vừa rồi lúc chưa vào quán trà sắc mặt vương phi đã không tốt, nhưng không hiểu có chuyện gì lại khiến vẻ mặt vương phi tái nhợt thế này? Càng nghĩ nàng ta càng cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh.
Trong lòng Tiểu Duệ lúc này rối như tơ vò, nếu không phải bản lĩnh vững vàng, e rằng nàng đã chẳng bước nổi như thế này rồi. Những thông tin Vi Phương Quán điều tra được, tất cả đều khiến người ta kinh tâm động phách.
Vừa lúc ấy, một toán người xô đẩy khiến mấy hộ vệ lập tức đứng chắn trước mặt Tiểu Duệ để che cho nàng. Tình huống bất ngờ khiến nàng giật mình, thoát ra khỏi trạng thái suy tư, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Một toán tầm hơn hai mươi người đang chen lấn, xô đẩy nhau rất hung dữ. Tiểu Duệ nhíu mày, lên tiếng.
– Chuyện gì vậy?
Một hộ vệ lập tức túm lấy một người mặc áo choàng giống đạo sĩ, hỏi.
– Có chuyện gì mà các ngươi xô đẩy như vậy?
Người kia khoảng hai mươi, hai mốt tuổi, dáng vẻ thư sinh, thấy mấy người hộ vệ có vẻ hung dữ đang vây quanh bảo vệ một phu nhân xinh đẹp thì run rẩy lên tiếng.
– Mấy người… mấy người tránh xa đi. Chúng tôi đang có việc nội bộ.
– Việc gì?
Người hộ vệ kia dụng lực, khuôn mặt của người mặc áo choàng đạo sĩ lập tức méo mó. Hắn vội vã giải thích.
– Đạo trưởng của chúng tôi đang bị đưa đến pháp trường, chính ngọ ngày hôm nay sẽ bị xử trảm. Chúng tôi đang tranh cãi xem nên xử lý thế nào.
Nhìn người hộ vệ trừng mắt, chau mày, người kia vội vàng nói thêm.
– Đạo quán của chúng tôi nhỏ, chỉ có mấy người, cũng chỉ có duy nhất một người lãnh đạo là đạo trưởng, giờ đạo trưởng xảy ra chuyện, tất cả như rắn mất đầu, không biết phải làm sao.
Hộ vệ của Lâm Vũ vương phủ nhìn qua vai người này, thấy phía sau đám người đúng là có một đạo quán nhỏ, bọn họ vừa cãi vã vừa xô đẩy hết sức ồn ào, rõ ràng đang chia làm hai phe, có vẻ đang tranh chấp xem ai xứng đáng đứng lên làm đạo trưởng thay người sắp phải lên đoạn đầu đài kia.
Người hộ vệ thả tay, gạt mấy người đứng gần ra, mở đường cho Tiểu Duệ. Nhưng nàng không bước đi, mà vẫy tay với vị đạo sĩ trẻ tuổi. Người kia vừa thoát ra, đang định tìm đường chạy khỏi chỗ hỗn loạn này thì thấy vị phu nhân dung mạo như hoa vẫy mình, trong lòng có chút vui mừng, nhưng hơn hết vẫn là cảm giác lo sợ, hốt hoảng. Hắn bước hai bước, đến gần nàng hơn một chút.
– Ngoài đạo trưởng của các ngươi, còn có ai bị xử trảm nữa không?
Người này gật mạnh đầu. Được một phu nhân xinh đẹp hỏi chuyện quả nhiên dễ chịu hơn bị một nam nhân thân cao bảy thước, võ công cao cường nắm lấy người như nắm con gà con. Mặt hắn cũng giãn ra một chút, trả lời.
– Còn rất nhiều. Hoàng thượng hạ chỉ, tất cả những kẻ dám tung tin tạo phản đều bị xử trảm làm gương, bêu đầu thị chúng.
– Đều xử hôm nay?
Đạo sĩ trẻ tuổi lắc đầu.
– Mấy ngày liền, mỗi ngày xử một ít để răn đe, những kẻ biết nhận sai sẽ được khoan hồng, chỉ bị lưu đày mà thôi.
Tiểu Duệ gật đầu, cảm ơn đạo sĩ trẻ tuổi, sau đó bước đi tiếp. Vòng hộ vệ của Lâm Vũ vương phủ rất lợi hại, phân làm hai nhóm, một nhóm dẹp đường, còn một nhóm đi xung quanh bảo vệ nàng. Nhìn thấy những người này, chỉ cần thoạt liếc qua cũng biết là quyền quý, thân phận đặc biệt, đám đạo sĩ lập tức dạt sang một bên tránh đường, không muốn rước thêm phiền phức cho đạo quán nhỏ bé này nữa. Ngay khi đám người Tiểu Duệ rời đi, cuộc tranh cãi của bọn họ lại tiếp tục nổ ra gay gắt. Chỉ riêng đạo sĩ trẻ tuổi kia đứng một bên, nhìn theo bóng dáng của đám người Tiểu Duệ, rồi lại nhìn mấy chục đạo sĩ đang tranh cãi kịch liệt kia, sau đó hắn thở dài, lặng lẽ bỏ đi. Có lẽ hắn phải đi tìm một đạo quán khác để dung thân thôi, tránh cảnh máu chảy đầu rơi, tranh giành sắp tới. Dù kẻ nào lên nắm quyền thì cuộc sống ở đạo quán những ngày sau này cũng chẳng thể bình bình yên yên như trước nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT