Tiểu Duệ chải tóc cho Dương Thiên Vũ xong, không khí trong phòng đột nhiên bối rối. Hai người nhìn nhau, không biết phải nói gì. Việc ngủ chung một phòng như này vẫn còn quá mới mẻ. Tiểu Duệ bối rối đan hai tay vào nhau, rồi gỡ ra, lại đan vào. Nhìn dáng vẻ của nàng khiến Dương Thiên Vũ cũng phải bật cười.

– Đi ngủ thôi!

Nói rồi hắn thoải mái ngồi lên giường. Tiểu Duệ vẫn đứng im tại chỗ. Hồi lâu sau không thấy Dương Thiên Vũ nói gì, nàng mới ngập ngừng lên tiếng.

– Ta… huynh…

– Được rồi, sẽ không làm gì đâu, khuya lắm rồi, mau đi ngủ thôi.

Nghe thấy lời khẳng định như vậy nhưng Tiểu Duệ vẫn không nhúc nhích. Chẳng phải đêm qua hắn cũng nói như đinh đóng cột sao? Vậy mà cuối cùng…

– Hay thôi, ta ngủ dưới đất.

Lông mày Dương Thiên Vũ lập tức nhăn tít lại.



– Nàng không tin ta?

– Ai thèm tin huynh? Tối qua…

Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng Dương Thiên Vũ đành lên tiếng.

– Vậy nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.

Nói rồi hắn lẳng lặng dọn chăn gối xuống dưới đất. Tiểu Duệ định ngăn lại, dù sao hắn cũng là vương gia cành vàng lá ngọc, sao có thể chịu khổ được. Dương Thiên Vũ che miệng, ngáp dài một cái.

– Mệt quá, ta ngủ trước nhé, nàng ngủ ngon!

Tiểu Duệ đứng băn khoăn một lát, cuối cùng hết cách, đành vòng qua người nào đó đang nằm dưới đất, bước lên giường. Chiếc giường rộng lớn đủ chỗ cho bốn, năm người nằm, một mình nàng lăn qua lộn lại hồi lâu, thấy có chút trống trải. Trời đêm càng ngày càng lạnh, mặc dù phòng ngủ của nàng rất ấm, nhưng nằm dưới đất liệu có bị nhiễm phong hàn không? Tiểu Duệ len lén thò đầu ra khỏi chăn, nhìn xuống người đang nằm ngủ say dưới đất kia. Dưới ánh nến lay động, Tiểu Duệ nhìn rõ xương hàm vuông vức, hàng lông mi dài, đen láy che phủ mi mắt. Hắn quả thực rất đẹp, dù đang ngủ cũng vẫn cực kỳ đẹp. Hắn ngủ dưới đất mà trông thật thoải mái, còn nàng nằm trên giường, chăn ấm nệm êm nhưng không ngủ nổi, nghĩ đến việc mình làm, lương tâm lại giằng xé. Dù sao cũng là nàng tự nguyện gả cho hắn, giờ lại bắt hắn nằm ngủ dưới đất, có phải là ép người quá đáng rồi không?

Suy nghĩ hồi lâu, nàng rón rén bò ra khỏi chăn, từ từ ngồi xuống cạnh người đang say giấc nồng kia. Nhìn khuôn mặt như ngọc tạc của hắn, Tiểu Duệ kìm lòng không đặng, đưa tay ra chạm vào những đường nét tinh xảo như vẽ ấy. Hình như hắn rất mệt, nàng chạm vào mà vẫn ngủ say.

Vì chỉ mặc tiết y, ngồi dưới đất khiến nàng hơi lạnh, hắt xì một cái. Đột nhiên, tay nàng bị nắm chặt, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị người kia kéo nằm xuống ngay cạnh. Một luồng hơi ấm phả bên vành tai xinh xắn.

– Ngốc!

Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Duệ đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp của ai đó. Nàng xấu hổ giấu mặt vào cánh tay hắn. Cảm giác này… thật ngọt ngào!

– Lạnh không?

Tiểu Duệ lắc đầu, nằm trong vòng tay hắn, nàng còn thấy hơi nóng. Hắn hôn nhẹ lên tóc nàng, sau đó ngồi dậy, bế nàng đặt lên giường, kéo chăn đắp cho cả hai người.

– Không ngủ được hả?

Gật.

– Có nhớ ta không?

Lắc.

Một tiếng cười trầm trầm cố nén, rồi, bờ môi mềm mại nhẹ nhàng trượt xuống, chạm lên đôi môi nhỏ đỏ rực như cánh hồng của nàng. Tiểu Duệ vội nhắm tịt hai mắt lại, mặc kệ người kia tùy ý hành động. Hắn không vội, họ có tận ba ngày, đâu có lý gì phải vội vã? Nụ hôn ấm áp như câu hồn đoạt phách chậm rãi trên cánh môi nàng, sau đó, rất nhẹ nhàng, lưỡi hắn tấn công vào miệng nàng, mang theo cảm giác ngọt ngào, nóng rực. Hôm nay nàng đã hiểu biết hơn một chút, đã có thể đáp lại hắn khá ổn. Dù trong lòng vẫn xấu hổ muốn chết, không dám mở mắt, nhưng Tiểu Duệ vẫn lén lút tự hào một chút, giống như thể mình là một học trò giỏi vậy.

Khi Tiểu Duệ như mê man trong nụ hôn dài bất tận, bàn tay của ai đó bắt đầu không an phận, chu du trên cơ thể mềm mại của nàng. Bàn tay ấm áp có chút thô ráp do luyện kiếm, cầm tên chạm đến đâu, da thịt Tiểu Duệ như muốn bị thiêu cháy đến đó. Cảm giác vừa nóng rực lại vừa mát lạnh đan xen nhau, thật khó hình dung. Nhất là lúc này, hai đôi môi đang quấn quýt triền miên, từ lâu Tiểu Duệ đã mềm nhũn trong vòng tay hắn.

Trong thâm tâm, chút lý trí còn sót lại của nàng đang ra sức mắng mỏ bản thân là đồ vô dụng, không chút tiền đồ, tại sao lại dễ dàng bị mê hoặc như thế kia chứ?

Nhưng tia lý trí đó quá mỏng manh, không cách nào giúp nàng mạnh mẽ chống cự lại nụ hôn của người kia. Chẳng lẽ dễ dàng buông tay đầu hàng như thế sao?

Vừa lúc ấy, Dương Thiên Vũ dời môi nàng ra, Tiểu Duệ mở bừng mắt, quyết dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại để bảo vệ bản thân. Nhưng trước mắt nàng, rất gần, là khuôn mặt đẹp như tạc, khóe môi mỏng hơi cong lên tạo thành nụ cười như mê như hoặc. Tiểu Duệ nuốt khan một ngụm nước bọt, tự tay bóp chết tia lý trí cuối cùng trong lòng, chấp nhận đầu hàng không lý do.



Hắn chậm rãi hôn lên trán, lên mi mắt, rồi lên má nàng, mỗi nơi môi hắn lưu lại đều khiến từng tấc, từng tấc da thịt của nàng muốn cháy rụi. Tiểu Duệ lúc này giống như một cánh hoa giữa dòng nước, để mặc nước cuốn trôi đến đâu thì đến. Có lẽ, điều hạnh phúc nhất của nàng là người kia lúc nào cũng rất dịu dàng, trừ nụ hôn đầu tiên bị hắn bá đạo cướp mất, từ lúc ấy đến nay luôn là nàng đồng ý, hắn mới chạm vào người nàng, chưa từng ép buộc, chưa từng thô bạo.

– Đừng sợ, hôm nay không đau đâu.

Thấy cơ thể Tiểu Duệ theo bản năng gồng cứng khi hắn gần tiến vào, hắn khẽ thì thầm, giọng ấm áp quen thuộc.

– Không sao đâu!

Mặc dù tự nguyện, nhưng đêm qua quả thực rất đau, khiến nàng bây giờ vẫn có chút sợ hãi.

– Nếu đau, cứ cắn ta!

Nhớ đêm qua nàng đã cắn hắn chảy máu, nhưng cũng đâu trách nàng được, tại tay hắn vươn ra, để sát môi nàng. Rồi, hắn chậm rãi tiến vào cơ thể nàng. Tiểu Duệ vốn đã há miệng chuẩn bị cắn, không ngờ… không đau.

Nàng có chút ngạc nhiên, nhưng còn chưa kịp phản ứng, nhịp điệu của hắn đã tăng dần, khiến những suy nghĩ kia của Tiểu Duệ lập tức bị cuốn phăng. Nàng, cơ thể nàng, tâm trí nàng, giờ này khắc này hoàn toàn nương theo Dương Thiên Vũ, hoàn toàn thuộc về Dương Thiên Vũ. Cả đất trời, thời gian, không gian, vũ trụ đều ngưng tụ lại khoảnh khắc giao hòa của cả tâm hồn và xác thịt. Không còn lo âu, không còn khoảng cách. Hai cá thể đã như hòa vào làm một. Trọn vẹn trong nhau!

***

Tiểu Duệ dụi đầu vào lồng ngực Dương Thiên Vũ, quyết tâm không dậy. Người kia nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn.

– Trưa rồi, nàng dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp nhé!

Hắn nhẹ nhàng lên tiếng dỗ dành. Đây đã là lần thứ mười mấy hắn gọi nàng dậy, nhưng nàng nhất quyết không chịu. Đâu phải tại nàng lười biếng, là tại kẻ xấu xa nào đó đã hành hạ nàng suốt đêm qua đấy chứ. Tên đáng ghét, tên lang sói xấu xa rốt cuộc không biết có bao nhiêu tinh lực? Đêm qua hắn hành hạ nàng mấy lần, đến tận gần sáng mới chịu buông tha, đến nỗi khiến nàng toàn thân nhức mỏi, cảm giác như các bộ phận sắp rơi ra hết rồi. Mệt chết đi được!

– Ăn một chút rồi lại ngủ tiếp.

Hắn vẫn tiếp tục nhỏ giọng dỗ dành. Không dậy, Tiểu Duệ kiên quyết không dậy. Dậy ăn một chút rồi lại thành miếng bánh cho kẻ khác ăn. Có đánh chết nàng cũng không thèm. Hắn lúc nào cũng nhẹ nhàng nói ngon nói ngọt như vậy. Toàn là lừa người, lần nào cũng lừa nàng mắc bẫy.

– Đừng nói nữa, ta mệt sắp chết rồi, không thể cựa quậy được.

Một tiếng nói lí nhí như muỗi kêu đáp lại hắn. Hắn xoa xoa lưng cho nàng. Rồi sau đó hai tay vòng qua người, ôm nàng ngồi dậy. Tiểu Duệ lập tức phản ứng, cố giãy giụa.

– Không dậy đâu, không dậy!

– Được, không dậy. Ta giúp nàng tắm nước nóng, đêm qua mồ hôi ra nhiều, nếu cứ để như vậy lâu, dễ cảm lạnh lắm.

Tiểu Duệ cố vùng vẫy nhưng sức nàng đấu sao lại hắn, đành để bản thân như nắm bột, tùy hắn rán hấp. Dòng nước ấm và hương hoa đào thoang thoảng, vấn vít đầu mũi, dòng nước ấm áp chậm rãi bao bọc da thịt nàng. Tiểu Duệ nhắm mắt, tận hưởng cảm giác thư giãn mà nước nóng mang lại, đúng là rất dễ chịu.

– Thiên Vũ, ta muốn sống ở đây.

– Tại sao?

– Ở đây có suối nước nóng, rất thoải mái.



– Nàng muốn sống cạnh suối nước nóng hay cạnh ta?

Tên xấu xa, nghĩ đến đêm qua nàng lại cảm thấy hận nghiến răng nghiến lợi, lập tức té nước thẳng vào mặt hắn. Người kia bị bất ngờ không tránh kịp, một nửa khuôn mặt anh tuấn và mái tóc dài ướt sũng. Tiểu Duệ sung sướng cười sảng khoái. Hắn cũng bật cười. Bàn tay vẫn nhẹ nhàng bóp vai và lưng cho nàng.

– A, đau! Huynh trả thù ta hả?

– Xin lỗi, ta không biết, ta sẽ nhẹ tay hơn.

Hắn xoa bóp một số huyệt vị, cùng với nước ấm khiến nàng cảm thấy rất thư giãn, cơ bắp chẳng mấy cũng đỡ mỏi mệt hơn hẳn. Rất lâu sau, khi cảm thấy đã khỏe lại bảy, tám phần, nàng mới chợt nhớ ra một việc. Trong lòng Tiểu Duệ cực kỳ kinh hãi.

– Tiểu Duệ, sao thế? Nàng đau à?

Thấy vai nàng đột nhiên run lên, hắn lập tức lo lắng hỏi.

– Huynh… nhìn thấy rồi…

Đúng vậy, trên tay và sau lưng nàng có vết sẹo rất lớn, nàng luôn giấu nó, hôm nay vì mỏi mệt nàng đã quên khuấy đi chuyện này. Dù ở đây hơi nước mờ mịt, nhưng trời sáng nên vẫn nhìn khá rõ, chắc chắn hắn đã thấy vết sẹo kia. Người ta nói nam nhân đều tham sắc, nhìn thấy nàng xấu xí như vậy, hắn còn đối tốt với nàng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play