Vừa lúc ấy, có tiếng ho khẽ bên ngoài cửa, cả ba cùng ngó ra ngoài, một bóng người cao vút, trường bào trắng thêu chỉ vàng lấp lánh. Xuân Nhi và Mễ Lan đồng loạt quỳ xuống.

– Vương gia.

Tiểu Duệ cào cào tóc, chợt nhớ tới dáng vẻ chỉ khoác bừa áo choàng lên người của mình, xấu hổ chạy ra, đóng sầm cửa lại, bỏ mặc ai kia kinh ngạc không kịp phản ứng. Ngay sau đó trong phòng vang lên tiếng Tiểu Duệ.

– Mau giúp ta trang điểm, nhanh lên.

Dương Thiên Vũ bật cười, không ngờ Tiểu Duệ thường ngày không câu nệ hôm nay lại xấu hổ, không dám gặp hắn khi chưa trang điểm. Còn trong phòng, chẳng hiểu sao hai má Tiểu Duệ lại nóng bừng, giờ nhìn thấy hắn nàng lại nghĩ đến tình cảnh “mờ ám” tối qua.

Chỉ một lát sau, Mễ Lan dịu dàng mở cửa phòng, Dương Thiên Vũ gấp quạt, quay người lại, đã thấy một tiểu mỹ nhân e ấp ngồi bên trong, ngón tay mảnh mai nâng ly trà bằng sứ men xanh ngọc, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ thường ngày của Tiểu Duệ. Hắn bật cười, tiến vào. Xuân Nhi và Mễ Lan đều lui xuống, không quên khép cửa lại.

– Sao huynh qua đây sớm vậy?

Tiểu Duệ nhìn chén trà, không dám nhìn người đối diện, nàng vẫn còn xấu hổ vô cùng. Người kia không vội lên tiếng, tự rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm rồi mới trả lời.

– Ta nghe hạ nhân nói sáng sớm nay nam viện có chút ầm ĩ nên muốn qua xem thử là việc gì.

– Không có gì, không có gì. Chuyện nhỏ, ta đã xử lý xong rồi.



– Vậy Tiểu Duệ hôm nay muốn đi chơi đâu?

– Hả? – Quên cả thẹn thùng, Tiểu Duệ tròn mắt nhìn Dương Thiên Vũ. – Huynh hỏi ta muốn đi chơi.

Dương Thiên Vũ mỉm cười trước dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, chỉ khi ở cạnh Tiểu Duệ hắn mới cười nhiều đến thế.

– Sáng nay ta rảnh, muốn đưa Tiểu Duệ đi thưởng thức điểm tâm.

Tiểu Duệ vui vẻ nhào qua, đứng bên cạnh Dương Thiên Vũ, đã quên mất cái gì là yểu điệu thục nữ rồi.

– Mau mau, chúng ta đi thôi.

Bích Phẩn Lâu là nơi nổi tiếng, lâu đời nhất của kinh thành. Kiến trúc nơi đây khá đặc biệt, phía ngoài là một tòa nhà rộng lớn ba tầng để phục vụ quan khách. Phía bên trong là những tiểu viện riêng lẻ, có đầm sen, hoa viên, lại có cả những con suối giả thả cá vàng bơi tung tăng, phong cảnh hết sức nên thơ. Hai người được tiểu nhị dẫn vào một tòa tiểu viện. Tiểu viện này ba mặt đều là hồ nước, lá sen và hoa sen cuối mùa tỏa hương dịu dàng, ngan ngát, chỉ có một cây cầu đá nhuốm màu xưa cũ nối giữa tiểu viện và phần kiến trúc phía trong.

Phục vụ đồ ăn là những tiểu cô nương xinh đẹp, dịu dàng, rót trà, hầu rượu vô cùng duyên dáng. Đồ điểm tâm ở đây khá thanh đạm, hợp khẩu vị của Dương Thiên Vũ. Các món ăn tuy thanh đạm nhưng đều được chế biến từ các nguyên liệu thượng hạng, vô cùng tinh tế. Ngắm nhìn những bông sen hồng rực cuối mùa, ăn chén cháo hạt sen ngân nhĩ thơm mát, mềm mại, Tiểu Duệ bỗng cảm thấy sở thích ăn đùi heo, đùi vịt trước đây của mình thật dung tục, tầm thường. Người có tiền, thưởng thức cũng thật khác.

– Thiên Vũ, hôm trước ta với Hắc Tôn đã bàn rồi, năm ngày nữa sẽ tổ chức cuộc thi đấu “Vương phủ đệ nhất hộ vệ”.

Dương Thiên Vũ nhướng mày, ra ý lắng nghe, Tiểu Duệ lập tức thao thao bất tuyệt về kế hoạch tổ chức một cuộc thi thật hoành tráng cho Lâm Vũ vương phủ. Nơi đây lúc nào cũng chỉ có luyện tập và luyện tập, thật là nhàm chán muốn chết. Nàng muốn nhân cơ hội này lựa chọn nhân tài, khích lệ tinh thần của các hộ vệ trong phủ. Lâm Vũ vương phủ có hơn hai ngàn hộ vệ, mỗi đội sẽ chọn ra những người xuất sắc nhất để thi đấu, sẽ có bốn hạng mục: bắn tên, cưỡi ngựa, cận chiến và tiếp cận Táo Xanh.

– Tiếp cận Táo Xanh? – Dương Thiên Vũ kinh ngạc hỏi lại.

– Đúng vậy, Táo Xanh là một chú chó vô cùng thông minh, không phải ai cũng có thể lại gần nó được chứ đừng nói là thân thiết với nó. Người ta nói chó là loài vật biết phân biệt tốt xấu, nếu ai có thể làm cho Táo Xanh tin tưởng, người ấy chắc chắn đáng tin.

Dương Thiên Vũ nghẹn ngào gật đầu. Theo như Tiểu Duệ nói, mắt nhìn người của Táo Xanh còn đáng tin hơn hắn?

Sau khi ăn sáng xong xuôi, Dương Thiên Vũ nhất quyết lôi nàng hồi phủ, nói là có chuyện quan trọng cần làm. Mặc dù Tiểu Duệ không muốn tí nào nhưng vì hôm qua trót làm chuyện xấu, hôm nay đành ngoan ngoãn nghe lời. Khi hai người hồi phủ, Hà quản gia thông báo có Thái Khanh quận vương cầu kiến. Dương Thiên Vũ hơi nhíu mày, rồi hắn gật đầu với Hà quản gia, nói sẽ đến ngay.

– Thái Khanh quận vương, cái tên này nghe quen quen. – Tiểu Duệ đứng bên, hơi nghiêng đầu cố nhớ lại mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu.

Dương Thiên Vũ quay qua, khẽ cốc lên đầu nàng.

– Đều là chuyện tốt của nàng đó.

– Liên quan gì ta chứ? Ta còn không biết hắn là ai.

– Hắn chính là chỗ chống lưng của Nam Thương Lâu, chắc hắn tới tìm ta là vì chuyện đó.

– Thiên Vũ, vậy ta đi xem Táo Xanh thế nào nhé?

– Được, nàng đi đi.

Tiểu Duệ vui vẻ chạy đi; nhìn dáng vẻ của nàng, Dương Thiên Vũ nhớ đến cô bé từng trèo tướng trốn học, ngồi vắt vẻo trên cây hái quả năm nào. Nàng vẫn vậy, hắn hy vọng, cả đời này nàng luôn được vui vẻ như vậy!

***

– Hắc Tôn, ta có cái này cho ngươi này.

Vừa nói Tiểu Duệ vừa đưa chiếc bọc lá sen trong tay ra. Hắc Tôn cũng đã quen với việc Tiểu Duệ luôn đối xử bình đẳng với mọi người nên cũng thoải mái nhận lấy. Hắn mở ra, bên trong là những chiếc bánh ngọt đủ màu sắc, nhìn vô cùng bắt mắt.

– Hôm nay ta cùng vương gia đi ăn ở Bích Phẩn Lâu, điểm tâm ở đó rất ngon, ta mang về cho ngươi ăn thử đấy. Cái màu xanh là bánh táo xanh, màu hồng là bánh hoa sen, màu tím là bánh phúc bồn tử, màu vàng là bánh hoa cúc. Đẹp không?

– Đẹp.

Hắc Tôn nhón một chiếc bánh màu hồng, vẫn còn thoảng hương sen dìu dịu. Hắn cắn thử một miếng, vị ngọt thanh lan tỏa trên đầu lưỡi, vô cùng tinh tế.

– Đa tạ cô nương.



– Không cần khách sáo. – Tiểu Duệ xua tay. – Đây là quà ta cảm ơn ngươi huấn luyện Táo Xanh. Thế nào, Táo Xanh hôm nay biết làm gì rồi?

Nghe Tiểu Duệ hỏi vậy, Hắc Tôn vội vàng gói chiếc lá sen lại, nhai nhanh cho hết chiếc bánh đang ăn dở. Thấy thế, Tiểu Duệ vội ngăn hắn lại.

– Ngươi làm gì vậy? Bánh ngon phải thưởng thức từ từ chứ. Cứ bình tĩnh ăn đi, lát biểu diễn ta xem cũng được.

– Để buổi tối thuộc hạ ăn cũng được ạ.

Nói rồi Hắc Tôn nhét bọc lá sen vào ngực áo, khóe môi hơi mỉm cười. Tiểu Duệ gật đầu khen ngợi.

– Ngươi cười đẹp lắm, lần sau nên chăm chỉ cười hơn.

Hộ vệ với bộ mặt lạnh như băng của Lâm Vũ vương gia đột nhiên cúi đầu, hai vành tai hơi ửng lên. Rất nhanh, hắn lấy lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, huýt sáo một tiếng, chẳng biết Táo Xanh nãy giờ ở đâu, lao đến như một tia chớp. Nó nhào vào lòng Tiểu Duệ, đuôi vẫy rối rít đầy vẻ vui mừng. Tiểu Duệ xoa xoa đám lông dày rậm của nó, sung sướng để cho nó dụi, liếm khắp người.

– Cô nương, cẩn thận kẻo bẩn.

– Táo Xanh, có nhớ ta không hả?

Sau một màn chào hỏi điên cuồng, Táo Xanh bắt đầu biểu diễn rất nhiều động tác theo khẩu lệnh cho Tiểu Duệ xem, đặc biệt là tài nhảy cao và nhảy xa của nó. Táo Xanh càng lớn càng đáng yêu, dũng mãnh, thật sắp đến lúc nó trở thành hộ vệ đặc biệt của Tiểu Duệ được rồi.

Sau khi chơi cùng Táo Xanh đến mệt nhoài ngoài bãi tập, nàng dắt Táo Xanh đến chỗ Dương Thiên Vũ, cũng lâu rồi hắn chưa gặp Táo Xanh, nhất định sẽ bất ngờ về tài năng của Táo Xanh lắm đây.

Tiểu Duệ đang tung tăng dắt Táo Xanh thì gặp Dương Thiên Vũ cùng một người lạ mặt trên lối đi.

– Tiểu Duệ, qua đây.

Khi Tiểu Duệ bước đến gần, cả nàng và người kia đều đồng thanh kêu lên: “Ngươi?” Dương Thiên Vũ đứng bên không khó hiểu.

– Hai người quen nhau?

Chuyện là mấy ngày trước Tiểu Duệ đã thử vào một sòng bạc để chơi. Lúc ban đầu nàng thắng liên tục. Mải vui, Tiểu Duệ chơi mải miết, đến cuối cùng không hiểu thế nào lại thành ra thua trắng tay. Nàng giận dữ nói sòng bạc lừa đảo tiền của nàng, làm ầm ĩ lên. Mấy tên côn đồ bảo kê ở đó lập tức quây mấy người họ lại, suýt nữa thì xảy ra ẩu đả. Vừa lúc ấy người đàn ông này đến, nhìn thấy Hắc Tôn, nhận ra người quen, sau khi trao đổi với Hắc Tôn vài câu thì không những thả người, còn trả lại tiền mà Tiểu Duệ chơi thua. Tiểu Duệ cũng đoán người đó có quen biết hoặc chịu ơn vương gia nên mới thả bọn họ đi như vậy. Không ngờ hôm nay lại gặp được hắn ta ở đây – Thái Khanh quận vương.

Sau khi tiễn Thái Khanh quận vương về, Tiểu Duệ len lén nhìn Dương Thiên Vũ. Hắn quay lại, bắt gặp vẻ lén lút của nàng thì nhướng mày.

– Có chuyện gì thế?

– Thiên Vũ, huynh… không mắng ta sao?

– Mắng nàng?

– Thì là chuyện ta đến sòng bài chơi đó.

Dương Thiên Vũ bật cười, xoa đầu nàng.

– Thích thì cứ chơi thoải mái, đừng gây chuyện với bọn họ là được. Nhưng đến khi làm vương phi rồi thì cũng không nên xuất đầu lộ diện bên ngoài nhiều nữa là được.

– Vương phi? Ta còn chưa muốn gả.

– Nàng chưa muốn gả? – Dương Thiên Vũ nheo nheo mắt, ghé sát đến gần nàng.

Tiểu Duệ thấy thế thì nhớ đến việc tối qua, lập tức lùi lại một bước.

– Ta… chưa sẵn sàng.

– Ta thì sẵn sàng rồi.

– Huynh… Sao lại ngang ngược như vậy chứ?



– Ta chỉ ngang ngược với nàng.

Thật đúng là tức chết, không cãi nhau nổi với kẻ này. Hắn đưa tay nhéo mũi Tiểu Duệ một cái.

– Nhìn xem, quần áo bẩn hết rồi, mau về thay đồ đi, rồi quay lại đây.

– Có chuyện gì sao?

– Chuyện quan trọng. – Hắn đưa tay lên miệng, ra chiều bí mật.

Không hiểu hôm nay là ngày gì mà hắn luôn ra vẻ thần bí, thật đáng ghét. Tiểu Duệ dúi dây buộc Táo Xanh vào tay Dương Thiên Vũ, dặn hắn chơi với Táo Xanh cẩn thận, nhìn vẻ mặt như ăn ớt cay của Dương Thiên Vũ khiến nàng vô cùng sung sướng, vui vẻ trở về phòng thay đồ.

– Khoan đã. – Như chợt nhớ ra chuyện gì, Dương Thiên Vũ gọi nàng lại. – Đừng nên tiếp xúc nhiều với người vừa rồi.

– Hả? Thái Khanh quận vương ư? Hắn không phải người trong hoàng thất nhà chàng sao?

– Nha đầu ngốc, không phải ai trong hoàng thất cũng đều tốt như ta.

Tiểu Duệ nghe hắn nói mà lỗ chân lông dựng đứng hết cả, thật là tự luyến quá mức mà.

– Hắn là chủ của hàng loạt sòng bài, kỹ viện ở kinh thành, đó đều không phải nơi tốt đẹp gì, nàng cũng không cần bận tâm quá, chỉ cần đừng tiếp xúc nhiều với kiểu người như vậy là được, biết chưa?

Tiểu Duệ gật gật đầu, dù sao nàng và hắn ta cũng chỉ biết sơ sơ, còn chưa thể tính là quen biết, chuyện này Dương Thiên Vũ đúng là dặn thừa lo hão rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play