Mặt Xuân Nhi giờ không phải là ăn một cân hoàng liên, mà có khi cả chục cân rồi, nhăn nhó vô cùng khổ sở.

– Công tử, hay là chúng ta vẫn nên về thì hơn. Cũng đã khuya lắm rồi.

– Ngươi khờ quá đi mất, khó khăn lắm chúng ta mới có dịp ra ngoài dạo chơi, vậy thì phải chơi cho thỏa thích chứ? Đúng không? – Câu sau nàng hất đầu với Khanh Nhi, tìm kiếm đồng minh.

Khanh Nhi nghiêng người dựa vào thành ghế, bình tĩnh gật đầu.

– Đúng vậy, huynh đệ, huynh cũng nên để công tử nhà mình thoải mái một chút, nếu cảm thấy không đủ sức thi thì xem một chút mở rộng tầm mắt cũng được mà!

– Ngươi nói ai không đủ sức thi chứ? Hãy chống mắt lên mà chờ xem. – Bị khích tướng, Tiểu Duệ lập tức xù lông nhím. – Người đâu, ta mua một phiếu, à hai phiếu.

– Công tử, tiểu nhân không tham gia đâu. – Xuân Nhi van vỉ, giọng đầy đau khổ.



– Ai bắt ngươi tham gia chứ?

Chẳng qua nàng mua thêm một phiếu để tăng thêm cơ hội mà thôi! Nghe Tiểu Duệ gọi, ngay lập tức một tiểu cô nương mặc váy đỏ đi tới. Hai trăm lạng bạc một phiếu, cái giá quả không rẻ. Tiểu Duệ chép miệng, nhưng cuối cùng cũng đành xuất ra bốn trăm lạng mua hai phiếu. Không thể để tên Khanh Nhi kia cười chê được.

– Công tử quả là hào phóng!

Tiểu Duệ nghe không ra ngữ khí của hắn là ca ngợi hay đang mỉa mai nàng nữa? Mặc kệ hắn khen ngợi hay mỉa mai, giờ phút này Tiểu Duệ không thèm quan tâm nữa, ánh mắt nàng dõi về phía khán đài, nơi phượng hoàng vẫn đang ung dung ngồi ở đó. Một người dâng lên cho hắn ly trà, hắn chậm rãi đón lấy, chầm chậm thổi làn khói đi rồi mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Uống trà cũng đẹp nữa! Tiểu Duệ thầm than trong lòng. Hai con số nàng mua là năm tám và năm chín. Ban đầu Tiểu Duệ không để ý đến hai con số đó. Chỉ tới khi cuộc thi bắt đầu nàng mới “đại ngộ” – nàng sẽ phải chờ rất lâu, rất lâu mới được chính thức thi đấu.

Gọi thêm một đĩa hạt dưa và một ấm trà ngon, Tiểu Duệ uể oải ngồi uống trà, cắn hạt dưa, xem đám quan khách kia thi tài văn võ. Nàng nghe bọn họ đọc thơ mà choáng váng đầu óc. Dù nàng không giỏi chữ nghĩa gì cho cam, nhưng chắc chắn viết thơ đọc lên dễ nghe hơn bọn họ. Còn về bắn tên thì tốt nhất đừng bàn đến là hơn. Đám người dưới kia đều không phú thì quý, ăn no mặc ấm từ nhỏ, bản tính lười biếng, làm sao cầm nổi cung tên. Vì vậy những mũi tên bắn ra xiêu vẹo khắp nơi, chỉ lèo tèo vài mũi tên trúng bia, còn hồng tâm thì gần như không có.

Ngay khi Tiểu Duệ đang ngáp ngắn ngáp dài vì chán nản, bên cạnh Xuân Nhi lâu lâu lại năn nỉ đòi về khiến nàng phát bực thì một nam nhân mặc bộ y phục màu đen, mày kiếm mắt sáng, nhìn hết sức khôi ngô bước lên đài thi đấu. Hắn vung tay trên giấy, nhìn dáng vẻ vô cùng nho nhã, phóng khoáng. Chỉ một lát sau, hắn đưa cho tiểu cô nương đứng bên tờ giấy. Tiểu cô nương đón lấy, dâng lên “bạch phượng hoàng”. Hắn ta hờ hững nhìn vào tờ giấy (từ lúc đầu đến giờ dáng vẻ vẫn luôn hờ hững như vậy) nhưng đột nhiên, một tia hứng thú xẹt qua trong mắt bạch y nam nhân. Khóe môi hắn hơi cong lên một chút, giống như đang cười, sau đó hắn không vứt tờ giấy xuống đất mà giao cho tiểu cô nương váy đỏ giữ. Mọi người xì xào bàn tán, không biết trong tờ giấy kia bài thơ ra sao? Thật vô cùng muốn biết thơ thế nào mà khơi gợi được hứng thú của “bạch phượng hoàng”.

Ngay sau đó, nam nhân mặc áo đen bước lên, chậm rãi nắm cây cung. Hắn đặt một lúc ba mũi tên vào cung, phía dưới có người ồ lên thích thú. Hắn nheo nheo một bên mắt, kéo căng dây cung, rồi nhẹ nhàng thả tay. “Phập”, cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm. Tất cả đều kinh ngạc ồ lên. Nam nhân kia nghiêng người, hơi nhướng mày với “bạch phượng hoàng” rồi đi về chỗ, chậm rãi nâng chén rượu lên. Nét cười trên khóe môi “bạch phượng hoàng” càng đậm. Ánh mắt hắn cũng tràn đầy vẻ hứng thú. Xem ra tối nay ai thắng ai bại đã có thể đoán được rồi.

Tiểu Duệ lo lắng thở dài. Một mũi tên trúng hồng tâm với nàng không thành vấn đề, nhưng một lần bắn ba mũi tên đều trúng hồng tâm, trình độ này nàng vẫn chưa luyện tới. Không biết Dương Thiên Vũ có làm được không nhỉ? Tiểu Duệ đột nhiên cảm thấy tức giận với bản thân. Tại sao cả buổi tối nay cái gì cũng khiến nàng liên tưởng đến hắn như vậy chứ? Đến đi chơi cũng không yên. Thật là đáng ghét! Hay là…

Tiểu Duệ rùng mình, đưa tay xoa xoa đám da gà mới nổi trên hai tay. Người ta nói khi thích một ai đó thì sẽ thường xuyên nghĩ về họ. Nàng hay nghĩ về Dương Thiên Vũ như thế, chẳng lẽ… Đôi môi nàng như dại đi. Lại còn chuyện nụ hôn lúc chiều nữa chứ. Nhân lúc nàng không đề phòng, hắn dám hôn nàng. Tiểu Duệ vò đầu bứt tai, không thể nào, không thể nào, nàng không thể thích hắn được.

Chết rồi! Nghĩ đến chuyện thích hắn hay không, nàng mới sực nhớ ra chuyện hắn nói sang tháng sẽ làm lễ thành hôn. Nàng còn chưa biết mình có thích hắn hay không, làm sao có thể gả cho hắn nhanh như vậy được chứ? Lúc chiều tại hắn đột nhiên hôn nàng, khiến thần trí nàng không tỉnh táo, rồi lại trốn đi chơi cả buổi tối khiến nàng quên khuấy mất chuyện này. Giờ phải làm sao đây?

Thấy Tiểu Duệ vò đầu bứt tai, vẻ mặt vô cùng khổ sở, thoắt đỏ thoắt trắng, Xuân Nhi sợ hãi kéo kéo ống tay áo của nàng.

– Công tử, công tử, người sao vậy?

– Hả? Ta không sao.

– Công tử, có phải người thấy vị anh hùng kia quá uy vũ nên sợ thua sẽ mất mặt đúng không? – Hắn lại che quạt cười nụ cười đáng ghét đó. – Công tử yên tâm, Khanh Nhi không cười người đâu.

– Đi đi, đi đi. Ta không có tâm trạng nhắc đến chuyện này.

Vẻ mặt Khanh Nhi đang từ đùa cợt chuyển ngay sang tức giận.

– Công tử, người có ý gì chứ? Tại sao vô duyên vô cớ đuổi ta đi?

– A Xuân!

Tiểu Duệ xua xua tay, ý nói Xuân Nhi mau giúp nàng giải quyết việc này. Xuân Nhi cả mừng, tưởng Tiểu Duệ muốn về, vội vã tiến về phía Khanh Nhi xoa dịu hắn. Nhưng Khanh Nhi nhất mực yêu cầu Tiểu Duệ phải có câu trả lời thỏa đáng cho hắn.

– Công tử, người nói xem, ta mới chỉ nói đùa mấy câu, tại sao người lại đuổi ta đi?



– Công tử nhà chúng ta mệt rồi, chúng ta chuẩn bị về đây. Khanh Nhi, huynh mau gọi người thanh toán đồ chúng ta dùng tối nay đi. – Xuân Nhi vội vàng chạy qua, cố gắng ngăn Khanh Nhi tiếp cận Tiểu Duệ.

– Mặc kệ ngươi, ta muốn công tử nhà ngươi phải nói cho rõ ràng.

– Được rồi, Khanh công tử, công tử bớt giận, công tử nhà chúng ta khi mệt tính khí có hơi thất thường một chút. Huynh thông cảm.

Nói rồi Xuân Nhi vội vã dúi vào tay hắn ngân phiếu một trăm lượng. Khanh Nhi liếc nhìn tờ ngân phiếu, khinh bỉ không thèm cầm.

– Tiểu huynh đệ, ngươi lần đầu đến đây nên ta có thể thông cảm không hiểu giá cả. Nhưng bổn thiếu gia mỗi lần trò chuyện tiếp khách, giá không dưới ba trăm lượng.

– Cái gì?

Xuân Nhi cả kinh kêu lên. Chỉ là một tiểu nhị nho nhỏ, ngồi rót rượu, rót trà cho khách một chút buổi tối mà giá không dưới ba trăm lượng. Có phải muốn giết người hay không?

– A Xuân, đưa tiền cho hắn đi.

Tiểu Duệ đau khổ xua tay. Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến cái tên Dương Thiên Vũ đáng ghét đó chứ? Bây giờ biết làm sao đây?

Xuân Nhi lòng đau như cắt cố gắng bấm bụng lôi một tờ ngân phiếu ba trăm lượng ra, đặt vào tay Khanh Nhi. Hắn hừ một tiếng, buông lại câu “Đồ nghèo kiết xác mà còn bày đặt phong lưu” rồi bỏ đi. Xuân Nhi ấm ức lắm, muốn tính sổ với hắn nhưng cuối cùng cố nín nhịn, hiện giờ trở về phủ quan trọng hơn.

Ngay sau khi Khanh Nhi đi, một vị tiểu cô nương váy đỏ chạy lên, đưa hóa đơn thanh toán mà Xuân Nhi suýt ngất xỉu. Một bữa ăn của bọn họ đáng giá một ngàn lượng. Đây đích thực là hắc điếm, là giết người! Trong lòng đau như thể bị ai cầm dao cứa, Xuân Nhi khóc không ra nước mắt, móc hầu bao ra. Vậy là một chút buổi tối ghé đây, một ngàn năm trăm lượng đã không cánh mà bay. Nàng chỉ còn biết kêu trời oán đất. Lần sau nhất định khuyên Mai cô nương không vào mấy nơi thế này nữa, nếu không Hà quản gia sẽ giết nàng mất.

Khoan đã, chưa đợi Hà quản gia giết, không biết đêm nay nàng có được toàn mạng không đây? Giờ này còn chưa hồi phủ, vương gia chắc chắn sẽ trách tội nàng không biết chăm sóc, khuyên nhủ chủ nhân. Tại sao số nàng lại thảm thế này?

Trên lầu hai của Nam Thương Lâu, hai khuôn mặt méo xệch, vô cùng đau khổ đối lập hoàn toàn với vẻ ồn ào, ầm ĩ xung quanh.

– Công tử, chúng ta mau về thôi. – Giọng Xuân Nhi như sắp khóc đến nơi.

– Xuân Nhi, ngươi nghĩ ta có nên trốn đi không?

– Hả? – Xuân Nhi kinh ngạc đến mức không đóng được miệng. Tiểu tổ tông này rốt cuộc lại muốn làm gì đây.

– Ta không thể gả đi như thế được. Mặc dù ở đây được ăn ngon mặc đẹp, không phải lo lắng gì. Nhưng ta chưa muốn. Muội hiểu không, Xuân Nhi?

Xuân Nhi kinh hãi ra sức lắc đầu. Nàng chẳng hiểu gì cả. Càng không muốn hiểu. Nàng chỉ muốn bây giờ bọn họ nhanh chóng trở về vương phủ, và đừng bao giờ phải nghe thấy mấy từ đáng sợ như “trốn đi” gì đó.

Vừa lúc ấy, dưới lầu có tiếng hô to.

– Số năm mươi bảy. Xin mời số năm mươi bảy lên đài thi đấu!



– Hả?

Tiểu Duệ giật mình, lúc này nàng mới sực nhớ ra mình đang ở đâu, lại cũng mới nhớ ra bản thân mua số năm mươi bảy, năm mươi tám. Có nên tham dự không đây? Dù gì cũng đã mất hai trăm lạng mua vé. Nhưng còn chuyện kia, biết tính sao bây giờ?

– Số năm mươi bảy lần hai. Ta gọi thêm một lần nữa, nếu số năm mươi bảy không tham gia sẽ mất tư cách thi đấu.

Một trăm lượng không thể để uổng phí như thế được, chuyện kia thôi thì lát nữa tính sau đi, dù sao cũng còn một tháng nữa để suy nghĩ tìm cách. Tiểu Duệ lập tức đứng thẳng người, dõng dạc hô to.

– Có, ta thi!

– Nàng muốn thi?

– Nàng muốn thi?

Một giọng nói lạnh lẽo như băng đột ngột vang lên khiến toàn thân Tiểu Duệ như bị đông cứng, hoàn toàn tê liệt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play