Tiểu Duệ gật gật đầu, ăn thêm một miếng rau xào ngũ sắc, bắt đầu bình phẩm.

– Mấy món này mặc dù trình bày không được tinh tế, đẹp mắt như nhà bếp nhưng mùi vị lại rất ngon. Ta rất thích. Huynh cũng thử một chút đi.

Hắn vẫn có chút không tin nổi, có phải Tiểu Duệ đang động viên hắn không? Dương Thiên Vũ gắp thử một chút rau xào, đưa lên miệng nếm. Mùi vị quả thực… không tồi nha!

Nhìn Tiểu Duệ đang ăn uống vui vẻ như trước đây, trong lòng Dương Thiên Vũ vô cùng ngọt ngào, hắn lập tức gắp đầy các món ăn vào bát nàng. Nàng cũng không từ chối, đều chăm chỉ ăn hết.

– Tiểu Duệ, ngon thật ư?

– Ưm.

Nàng đang uống canh ngó sen, gật đầu lia lịa.

– Vậy từ nay ngày nào ta cũng làm cơm, nàng ăn nhiều một chút nhé.



– Được.

Tiểu Duệ đặt chiếc bát trống không xuống, xoa xoa chiếc bụng nhỏ.

– No quá đi mất.

Dương Thiên Vũ mỉm cười, mặc dù thực ra nấu một bữa cơm còn vất vả hơn hành quân ngàn dặm đánh giặc, hắn vẫn cam lòng, vẫn cảm thấy vô cùng xứng đáng. Chỉ cần Tiểu Duệ của hắn vui vẻ thì làm gì cũng đáng.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, hai người chậm rãi đi về phía ngọn đồi cao nhất của trang viên. Ngọn đồi này không trồng cây mà chỉ có thảm cỏ dày xanh mượt. Bình thường có thể cưỡi ngựa dạo chơi ở ngọn đồi này. Hôm nay Dương Thiên Vũ muốn đưa nàng lên đây ngắm pháo hoa bắn ở kinh thành. Trang viên ngoại thành cách kinh thành không quá xa, chỉ cần đứng đủ cao vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa.

Một đoàn người cùng đi lên đồi. Phía trước và phía sau bọn họ là gia nhân và vệ sĩ xách đèn lồng soi đường. Ánh đèn như những con đom đóm giữa bầu trời đêm Trừ tịch, lấp lánh sáng. Đi một lúc Tiểu Duệ đã thở dốc, sức khỏe nàng chưa hồi phục, không thể leo dốc cao được. Dương Thiên Vũ chính là chờ lúc này đây. Hắn thừa nhận bản thân đúng là có chút… vô sỉ. Nhưng biết làm thế nào được kia chứ?

Dương Thiên Vũ cúi người xuống trước Tiểu Duệ, nói với nàng.

– Để ta cõng nàng.

Tiểu Duệ vội đẩy hắn ra.

– Không, không, ở đây nhiều người như vậy.

– Không sao, bọn họ đều không nhìn đâu.

Tiểu Duệ á khẩu, đây là kiểu nói chuyện gì chứ? Nàng vẫn không chịu trèo lên lưng hắn, nhưng cũng quá mệt để có thể leo lên đến đỉnh đồi. Nàng đang băn khoăn không biết có đủ sức quay ngược về không thì Dương Thiên Vũ lại giục.

– Nếu không cõng thì ta đành phải bế nàng đấy.

Nàng tức giận đá cho hắn một cái vào chân. Dương Thiên Vũ ngược lại vẫn cười vui vẻ. Sau đó loáng một cái, Tiểu Duệ chỉ kịp cảm thấy trời đất xoay một vòng, đến lúc nhìn thấy rõ thì đã thấy bản thân đang nằm nhoài trên lưng Dương Thiên Vũ. Hắn cõng nàng, bắt đầu đi thẳng về phía trước.

Tiểu Duệ muốn xuống, tự đi, hai má nàng lúc này nóng bừng, giữa đông người như vậy mà động chạm quả thực vô cùng xấu hổ. Nhưng người kia mặt dày, hoàn toàn không để tâm, cứ bình thản đi tiếp như không có chuyện gì. Mấy người hầu cũng bình tĩnh soi đèn, coi như không nhìn thấy bọn họ. Tiểu Duệ gò má nóng bừng hơi áp vào vai hắn.

Vai Dương Thiên Vũ rộng, cảm giác dựa lên đó rất vững chắc. Ai đó từng nói nam nhân cần phải có một bờ vai rộng, để làm chỗ chở che, dựa dẫm cho nữ nhân của mình. Giờ thì nàng cảm thấy câu nói này rất đúng.

Đêm hôm qua, sau nhiều ngày suy nghĩ, Tiểu Duệ đột nhiên nghĩ tới lễ Trừ tịch. Nàng đã ở bên hắn gần một năm, chuyện trước đây đã không thể nhớ nổi, ân oán của Mai gia cũng đã được làm rõ. Nàng quyết định sẽ khép lại cánh cửa quá khứ ở đó, tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước. Hắn không nợ gì nàng, có chăng chỉ là vì muốn bảo vệ nàng nên mới dẫn tới hiểu lầm. Nàng nợ hắn một nhát kiếm kia. Nàng có lý do gì bắt hắn luôn vì nàng?

Đúng vậy, Tiểu Duệ đã quyết định sẽ mở lòng mình, gác những chuyện quá khứ lại, cuộc sống này nếu không gặp được đúng người sẽ dài đằng đẵng và đắng cay làm sao. Nàng may mắn gặp được Dương Thiên Vũ, người luôn ở bên chở che, bao dung cho nàng. Nàng không thể nhẫn tâm với hắn thêm được nữa.

Chính bởi vì quyết định đêm qua mà ngày hôm nay Tiểu Duệ đã gọi tên hắn, đã muốn hắn nấu cơm cho nàng, đồng ý cùng hắn đi ngắm pháo hoa. Mỗi chuyện nàng làm đều muốn nói với Dương Thiên Vũ rằng, nàng muốn bắt đầu lại với hắn.

Dương Thiên Vũ dĩ nhiên không phải kẻ ngốc, những tín hiệu Tiểu Duệ đưa ra đã quá rõ ràng như thế, hắn tất nhiên phải nhanh chóng nắm chặt lấy rồi.

Tiểu Duệ dụi dụi mặt vào vai Dương Thiên Vũ. Mùi hương trên cơ thể hắn quấn quýt, bao trùm lấy nàng. Cảm giác ấm áp, dịu dàng này thật khiến người ta quyến luyến không nỡ rời.



Dương Thiên Vũ cõng Tiểu Duệ đi lên tận đỉnh đồi mà tim không đập gấp, mặt không biến sắc, vẫn vững vàng ung dung, thật khác dáng vẻ chật vật khi vào bếp. Người hầu đặt một nửa đèn xuống gần hai người, còn lại họ cầm đèn tản ra đứng ở xa xa. Tiểu Duệ đang định ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt mà dưới chân thì Dương Thiên Vũ ngăn lại. Hắn đưa tay vẫy, một người hầu lập tức chạy lên, đưa ra một mảnh da lớn.

Trải tấm da xuống thảm xong, người hầu lại chạy ra xa đứng. Lúc này hắn mới cho nàng ngồi xuống. Buổi tối cỏ ướt sương, nếu ngồi trực tiếp xuống rất dễ bị cảm lạnh. Tiên Y cũng đã nói cơ thể nàng còn chưa hồi phục, nếu bị cảm lạnh sẽ khiến cơ thể càng thêm suy nhược, sau này ảnh hưởng tới sức khỏe lâu dài.

Dương Thiên Vũ để Tiểu Duệ ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi bên cạnh nàng. Lại một chút tâm tư nho nhỏ của vương gia. Hắn ngồi sát gần, vai hơi chạm vai nàng.

– Tiểu Duệ, nàng muốn nghe sáo không?

Tiểu Duệ gật đầu. Hắn rút từ trong ngực áo ra một cây sáo ngọc bích, đưa lên môi. Âm thanh êm ả như suối chảy, hoa rơi khiến lòng người nghe cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Tiểu Duệ nhớ hồi mới gặp Dương Thiên Vũ, hắn cũng từng thổi sáo cho nàng nghe. Liệu hắn còn nhớ chuyện đó không?

Hai người không cần nói, chỉ ngồi bên nhau, một người thổi sáo, một người im lặng lắng nghe, hạnh phúc đôi khi không cần ngôn từ, chỉ ở bên nhau như thế đã là một loại hạnh phúc vô cùng đặc biệt rồi.

Một ánh sáng lóe lên, sau đó bung tỏa ra muôn hồng ngàn tía. Tiểu Duệ reo lên.

– A, pháo hoa.

Dương Thiên Vũ dừng thổi sáo, cất cây sáo trở lại ngực áo. Sau đợt pháo hoa nhiều màu sắc đầu tiên là đến một loạt pháo hoa vàng rực, giống như thể hàng ngàn hàng vạn mặt trời nho nhỏ đang tung ra ngàn tia sáng chiếu tỏa nhân gian, nhìn vô cùng lộng lẫy. Đợt thứ ba pháo hoa lại mang màu bạc, mỗi khi nổ như có ngàn vạn giọt rơi xuống. Nếu đợt thứ hai là nắng thì đợt pháo hoa này chính là mưa. Đây là một cách cầu mong cho năm mới mưa thuận gió hòa để người dân được sống trong ấm no.

Đợt pháo hoa màu bạc hết, một loạt pháo hoa màu đỏ rực được phóng lên. Tiểu Duệ vô cùng kinh ngạc. Pháo hoa lúc trước đều là những hình thù đơn giản. Vậy mà đợt pháo hoa này màu đỏ, giống như một con rồng dũng mãnh bay lượn trong không gian. Chen giữa con rồng dũng mãnh là phượng hoàng lửa cũng một sắc đỏ rực tung cánh trên nền trời đêm tối thẫm như nhung.

Tiểu Duệ còn chưa hết kinh ngạc. Đợt pháo hoa thứ sáu khiến nàng không thể rời mắt. Là hình Huyền Vũ, biểu tượng thiêng liêng của quốc gia này. Hình ảnh sống động mà uy nghi khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều thán phục.

Đợt pháo hoa cuối cùng cũng giống đợt đầu, muôn hồng ngàn tía rất vui mắt. Tiểu Duệ ngửa cổ cả canh giờ chăm chú xem pháo hoa, đến tận khi xong rồi, cúi đầu xuống mới phát hiện cổ mình căn bản đã mỏi nhừ, rất khó chịu.

Dương Thiên Vũ thấy vậy thì bật cười, hắn thích dáng vẻ ngốc nghếch đến đáng yêu lúc này của nàng. Dương Thiên Vũ kéo nàng qua, bàn tay nhẹ nhàng xoa gáy cho nàng. Những ngón tay dài ấm áp dụng lực vừa phải, bóp đúng huyệt khiến nàng cảm thấy rất dễ chịu.

Pháo hoa đã hết, đêm trở lại vẻ tĩnh lặng như nước. Màn đêm đen như tấm nhung khổng lồ bao trùm cả nhân gian. Mấy chiếc đèn lồng đỏ tỏa ánh sáng nhỏ bé như đàn đom đóm vây quanh họ. Tiểu Duệ mặc dù hai mắt đã díu lại nhưng vẫn chưa nỡ về.

– Thiên Vũ, năm sau chúng ta lại tới đây đón năm mới được không?

– Dĩ nhiên là được rồi. Nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi chóng khỏe, ta sẽ đưa nàng đi du ngoạn khắp nhân gian. Đến tết lại trở về đây ngắm đào hồng mai trắng, ngắm pháo hoa đầy trời, được không?

Tiểu Duệ gật đầu, lời hứa ấy mới ấm áp làm sao.

– Nàng mệt chưa, chúng ta quay về nhé.

– Thiên Vũ.

– Hửm?

Tiểu Duệ lắc đầu, dụi dụi mắt, chính nàng cũng không biết tại sao tự dưng lại gọi hắn như vậy. Dương Thiên Vũ mỉm cười, vén tóc mai cho nàng.



– Về thôi nào.

Nói rồi hắn bế bổng nàng lên khiến Tiểu Duệ tỉnh cả ngủ.

– Này, huynh làm gì vậy hả, mọi người cười đấy.

Dương Thiên Vũ bật cười sảng khoái.

– Sợ gì chứ, nàng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của ta, ai dám nói gì?

Tiểu Duệ đập đập cánh tay hắn, muốn giãy giụa nhưng không được.

– Ngoan, đừng quậy nữa.

Tiểu Duệ hung hăng cắn mạnh vào cánh tay hắn, Dương Thiên Vũ khẽ rên lên nhưng vẫn nhất quyết không lỏng tay. Hắn vui vẻ sải rộng bước về phía trước, đám người hầu vội vã chạy lại lấy đèn lồng rồi đi theo họ. Thấy không thể làm gì được hắn, Tiểu Duệ đành bất lực mặc kệ, không thèm quản nữa. Kẻ này đúng là đáng ghét, luôn tìm cách bắt nạt nàng.

Đêm yên ả, vòng tay hắn vững vàng mà ấm áp khiến cơn buồn ngủ của Tiểu Duệ lại ập đến. Nàng ngáp dài một cái, rồi rúc rúc người tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ ngon lành. Dương Thiên Vũ nhìn gương mặt nhỏ nhắn, má đã hơi bầu bĩnh hơn một chút của nàng, đột nhiên… rất muốn làm chuyện xấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play