Harry nhìn theo trái cầu. Y như một cảnh phim quay chậm, nó bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống.
Mà tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: nó chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi.
“Cẩn thận, Harry!"
Parvati thét lớn kinh hãi. Nhiều đứa nhà Gryffindor cũng thần sắc lo âu nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang uốn lượn kia.
“Chà chà, làm anh hùng sao?" – Một đứa nhóc nhà Slytherin phá lên cười – Coi chừng mất cả chì lẫn chài nghe Potter!
“Im đi, Lucas! " -Padma Patil hét lên.
Tuy nhiên, việc “ trao đổi “ này lại khiến bầu không khí trở nên bớt căng thẳng hơn.
Nhưng nó không thể giấu diếm sự thật là Harry đang chơi một trò tim đập a.
Nó hiện tại chỉ cách mặt đất mười tấc, tay đang cố gắng chạm lấy quả cầu Gợi Nhớ của Neville.
Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được. Vừa kịp để thằng bé kéo ngay cán chổi lại,đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu gợi nhớ trong tay.
“Tuyệt quá, Harry." – Ron reo lên, khuôn mặt vẫn chưa hết sự hung phấn cùng vẻ lo lắng khi nãy.
“Cậu ấy liều lĩnh quá, anh Jack." – Hermione nhìn đám người kích động đang vây quanh Harry thì thầm với Triệu Thiên Dương - Cậu ấy có thể gãy cổ như chơi.
“Em quá lo nghĩ về việc đó rồi …. Cậu ta,.. rất có năng khiếu trong vụ này! “ -Triệu Thiên Dương cười nhẹ đáp – Mà lại, có anh ở đây, sẽ không có tai nạn đáng tiếc nào xảy ra cả.
“Jack … Anh …!!! " –Hermione mắt như bị nam châm hút lại, dán chặt vào người hắn.
“ Thật đẹp trai a. Cái vẻ tự tin cùng nắm giữ hết thảy của anh ấy.”
“Ừm … Hermione … Sao thế em?”
“A.. hông có chii … Ơ, CÔ McGonagall kìa! “
Cái gì! Bọn trẻ giật mình quay đầu lại. Và phía sau tụi nó. Chính là giáo sư McGonagall.
“HARRY POTTER! “
Một tiếng quát thật lớn làm tim mọi người chùng hết xuống, như muốn ngừng đập. Mà nhân vật chủ chốt của chúng ta –Harry Potter – đang đứng chết trân, khuôn mặt cứng ngắc. Nó run rẩy đến nổi chân đứng không vững.
“Cả đời ta ở Hogwarts … thật chưa bao giờ …". Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ: “ Sao con dám … cả gan … ai cho.. Con có thể gãy cổ như chơi..”
“Thưa cô, không phải lỗi của bạn ây đâu ạ..”
“Tôi không hỏi trò, trò Patil! "
“Thưa, nhưng mà tại Mafloy …”
“Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay! “
Mọi người nhìn bóng Harry lủi thủi theo cô McGonagall mà bàng hoàng. Có lẽ đại danh đỉnh đỉnh Chúa Cứu Thế lại phải bị đuổi học chỉ sau hai tuần lễ.
“Anh Jack, cô McGonagall sẽ không đuổi bạn ấy chứ?"- Hermione vẻ mặt lo nghĩ hỏi Triệu Thiên Dương. Là một Gryffindor, cô nàng cảm thấy mình có nghĩa vụ phải lo cho các bạn cùng nhà.
“Được rồi Hermione. Chuyện đó là không thể xảy ra đâu. Dù Harry có chọc ra chuyện lớn hơn nữa, miễn sao không ra khỏi khuôn phép cùng ranh giới nội quy trường học, là không thể bị khai trừ. Cụ Dumbledore không đời nào cho phép điều đó."
“Mà lại … “ –Hắn cười cười – Ai nói lần này, Harry nhất định sẽ xui xẻo đâu. Có khi là may mắn cũng nên.
“Hứ" – Hermione bĩu môi- Anh lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây người lớn lắm. Tuổi chẳng hơn em mà suốt ngày bộ dáng ông cụ non lão luyện.
“Ách!..." – Đơ người! – Triệu Thiên Dương cảm thấy hiện tại mình chỉ có thể câm nín mà thôi. Chẳng lẽ hắn tiết lộ cho cô bé, mình không phải là thằng nhóc theo đúng nghĩa. Linh hồn bản thân vốn là thanh niên mười sáu tuổi a. Mà thậm chí, còn thành thục hơn người bình thường, vì hắn có truyền thừa cùng Cổ lão.
- -----------
Buổi học kết thúc, trong tâm trạng tí tởn cùng cười đùa của bọn nhà Slytherin và tâm tình thấp thỏm của nhà Gryffindor. Chỉ riêng Hermione cùng Triệu thiên Dương là bình chân như vại. Vì hắn biết trước nội dung cốt truyện mà. Còn cô bé thì hầu như luôn tin tưởng hắn tuyệt đối.
Mãi đến tận bữa tối, sau khi Harry xuất hiện với một khuôn mặt rạng ngời và thông báo cho lũ trẻ Gryffindor biết là mình không sao. Cũng trả lại quả cầu Gợi Nhớ cho Neville. Thằng bé cảm ơn rối rít. Neville chắc hẳn đã rất hoảng khi phát hiện món đồ bà nội gửi cho mình bị mất lúc nó đi vô bệnh viện.
Nhưng tất cả sự kiện đó, Triệu Thiên Dương không hề bận tâm. Tối nay, hắn có một việc quan trọng hơn rất nhiều.
Đó là đúc nên Tụ Linh Thân.
“Có lẽ, phải cần đến Cổ lão để cho an toàn." – Hắn thầm nghĩ, rồi dùng tinh thần ý thức liên kết vào Cổ Thiên giới chỉ.
“Hửm. Nhóc, có chuyện gọi ta à? …" –Cổ lão giọng ngái ngủ, trả lời.
“Ngài.. À không.. ông đang ngủ hả.." –Triệu Thiên Dương cảm thấy có một nghìn con quạ đang bay vòng vòng trên đầu. Nhiều lúc hắn muốn nhờ Cổ lão chỉ cho các bí pháp hay võ công, võ kỹ gì đó như trong tiểu thuyết vậy. Mà Cổ lão xuất thủ chắc chắn phải là tinh phẩm. Nhưng từ trước đến giờ, hắn luôn ngại việc chỉ điểm đó làm tốn thời gian khôi phục của ông lão. Té ra, hắn bị hố a!
“Thật sự, cũng không hoàn toàn là ngủ. Nhưng hiện tại, khả năng ta không thể khôi phục thêm được. Ta đến bình cảnh rồi. Nói đúng hơn là cháu có bình cảnh. Chỉ khi nào cháu đột phá tiếp, ta mới chính thức lột xác ra lần thứ nhất. "
Triệu Thiên Dương mừng rỡ:
“ Ông sắp hồi phục sao? “
“Còn lâu, cháu đang mơ đấy à! Cái này, ta chỉ khôi phục một phần vạn vạn năng lực mà thôi. Nhưng như vậy cũng đủ để giúp cháu tiến vào tiểu thiên thế giới rồi. “
Quả nhiên là không đơn giản như vậy đấy – Triệu Thiên Dương ám đạo nghĩ, hắn nói tiếp: “ Bây giờ cháu sắp đột phá công pháp trước kia. Ông giúp cháu coi xem nên làm như thế nào đây?”
“Ồ! Đợi ta một lát." – Cổ lão chỉ nói một câu, rồi lập tức im lặng.
…….
Một lúc sau thật lâu, ông lão mới lên tiếng:
“ Cái này, công pháp người sáng tạo, đúng là thiên tài. Cho dù liệt vào vũ trụ đỉnh cấp công pháp cũng không kém. Ta mặc dù đã nhìn vài lần nhưng cũng không khỏi kinh diễm vì hắn ta. Có điều, yêu cầu tu luyện quá hà khắc."
“Vậy, giờ cháu phải làm gì?" –Triệu Thiên Dương hơi nôn nóng nói. Hắn lúc này tích trữ đủ mười giọt linh dịch trong đan điền. Nhưng cái bước tiếp theo vận chuyển công pháp theo kinh mạch gì đấy. Hắn tựu không rõ ràng.
Đừng nhìn Triệu Thiên Dương đã đạt đến Minh Tâm Cảnh. Có khả năng nội thị trong cơ thể. Từ trước đến giờ, hắn chưa lần nào tiếp xúc với cái gọi là kinh mạch. Nếu như chỉ có hắn một mình mò mẫm, thì hắn sẽ làm liều. Nhưng có một cái đỉnh cấp đại thần ở đây, ngu gì mà làm thế.
“ Cháu đọc lên pháp quyết cho ông nghe thử …”
Triệu Thiên Dương lập tức tập trung ý niệm, phun ra từng câu chữ trong “Thôn Thiên Quyết “.
“Rất tốt, bây giờ cháu hãy vận hành từng giọt một linh dịch. Nhớ là.. Từng giọt!" –Cổ lão nhấn mạnh: “ Sau đó, dùng tinh thần lực điều khiển nó đi vòng quanh đan điền chín lần, đi theo lộ tuyến mà ông vạch ra cho cháu. Từ từ thôi, Điều động nó xông qua từng cái huyệt vị một. Tổng cộng là Ba Trăm Sáu Mươi Lăm cái. Sau đó, tụ chúng về thức hải, để thần hồn cháu thu nhập nó. “
‘Như vậy liệu có ổn không ông? " –Triệu Thiên Dương lo lắng hỏi. Linh hồn vốn là thứ hư vô mờ mịt, thức hải lại liên quan đến một người thông minh hay ngu ngốc vấn đề. Nếu thức hải bị tổn thương, hắn không thể tưởng tượng mình sẽ biến thành cái gì.
“Ha ha, với kẻ khác, cho dù là thiếu niên thiên kiêu, có được huyết mạch của Thần Tôn. Bọn họ cũng sẽ không dám làm thế, nhưng cháu lại khác. Cháu quên mình sở hữu hỗn độn thần hồn sao. Thứ đó, bất kể cái gì đều nuốt được. “
“Phù …" – Trên trán Triệu Thiên Dương giờ đây đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn vô cùng cẩn thận, có thể nói là từng li từng tí, vận chuyển một giọt năng lượng đi khắp cơ thể.
Nhưng, một người có tới ba trăm sáu mươi lăm cái khiếu huyệt a. Nặn hết đầu óc, sắp vỡ tung cả não mà Triệu Thiên Dương mới chỉ chuyển di được năm giọt năng lượng vào thần hồn cùng thức hải. Hắn cảm thấy … kiên nhẫn của bản thân.. đang bị thách thức!
Một tiếng đồng hồ trôi qua …
Hai tiếng …..
…..
“Hô... Cuối cùng … cũng đã xong!" -Triệu Thiên Dương cảm thấy tinh thần mình tỏa sáng, khi hắn vận chuyển giọt linh dịch cuối cùng vào vị trí. Nhưng vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, giọng Cổ lão đã thúc giục bên tai: “ Nhanh, mau vận hành bước cuối cùng, đúc nên cái kia Tụ Linh Thân của cháu. “
“Rắc! “ –Triệu Thiên Dương ngay tức khắc tập trung toàn bộ sức lực, vận chuyển năng lượng, từ linh hồn của mình, xông thật nhanh qua toàn bộ khiếu huyệt một lần nữa. Miệng niêm pháp quyết, thúc dục vô tận hỗn độn chi khí tôi thể.
“Răng rắc … Toạc!" –Từng tiếng vang như muốn nứt ra từ cơ thể hắn. Triệu Thiên Dương cảm thấy, mình đang trải qua một hồi địa ngục tra tấn vậy. Theo pháp quyết cùng lộ tuyến vận hành công pháp, giờ đây thân thể hắn đang bị hỗn độn khí từ linh hồn cùng năng lượng dich bừa bãi cải tạo lại. Nếu không phải hắn ý chí viễn siêu người thường rất nhiều lần cùng tinh thần lực cường đại thì có lẽ hắnđã hôn mê.
“Ta sẽ làm được. Ta.. muốn vượt qua nó. Vì ba mẹ, vì Tiểu Linh.. Vì mọi người, ta sẽ không thua đâu!” – Triệu Thiên Dương hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nói từng lời. Hắn rất muốn ngất đi, để giảm bớt nỗi thống khổ, nhưng Cổ lão nói như vậy sẽ khiến thành tựu của hắn sau này bị hạn chế.
Triệu Thiên Dương đành phải nhẫn!
Từng giây, từng phút đồng hồ trôi qua. Thân thể của hắn mỗi lúc một phát sáng hơn, chuyển màu liên tục. Từ màu đỏ, chuyển sang đồng.. rồi lại qua lam nhạt. Nhưng cuối cùng, làn da của hắn biến thành lại ban đầu.
“Đã xong rồi đó nhóc. Tự kiểm tra thành quả bản thân đi, ta phải về tấn cấp đây."
“Ồ, hình như màu da của ta, có khác biệt. “ – Triệu Thiên Dương nhìn nhìn lại nghĩ. Bản thân hắn thành tựu được bước thứ nhất, đúc nên Tụ Linh thân thể. Màu da cũng hơi biến xanh chuối, nhưng lại lập lờ một tia màu sắc xám tro quỷ dị trong đó.
Triệu thiên Dương hơi nắm lại hai tay mình. Hắn muốn kiểm nghiệm một chút thực lực bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT