Nhìn chung quanh mọi người đều đã mệt mỏi ngồi bệt ra đất, bên cạnh mùi huyết tinh cùng hôi thôi bốc lên nồng nặc, ai nấy đều không nhịn được nhăn mũi lại.

Kiệt hơi nghỉ choáng chút rồi đứng lên phân công cho những người còn thừa sức lực mang theo thi thể Bì Trảo Thú về, chuẩn bị nếm xem có thể ăn được hay không thì sẽ tính tiếp.

Còn phần Cường, hắn đang lung lay đi theo, vẻ mặt đăm chiêu, ý thức xoay chuyển liên tục quanh từng cái thiên phú kỹ năng có thể “ tước đoạt”.

Xem xét một chút bảng thông tin cá nhân,Cường tựu cười khổ. Vẫn chẳng có gì khác biệt nhiều.

Thiên Tuyển giả: Nguyễn Trung Cường

Chủng tộc: Nhân loại

Huyết thống: Nhân tộc ( thấp kém nhất)

Linh hồn: Chưa tu luyện – Cảnh giới: Không

Tu vi: Không có ( nói rõ ngươi là một người bình thường, yếu đến mức chả có gì để mô tả!)



Năng lực: Không ( ngươi quá phế!)

Kĩ năng: Không ( vẫn còn cùi lắm … Thiên Tuyển cũng cần cố gắng nhiều!)

Công pháp: Không

Vũ Khí: Đoản đao ( phàm cấp cấp thấp)

Đặc biệt: Tước đoạt ( được quyền dùng một lần.)

Năng lượng điểm: 4 ( nói rõ chém giết quái vật có sự trợ giúp chỉ được tính nửa điểm năng lượng.)

…..

“Má nó keo vl!” – Cường thầm chửi trong bụng, sinh tử chém giết như vậy mà còn bị trừ điểm vì hợp tác với người chém quái, thiên lý ở đâu, công bằng đi nơi nào hả.

“Xem trước tước đoạt có gì tốt đây?” – Cường nghĩ thầm, lòng đầy mong mỏi, tuyển chọn sử dụng tại chỗ.

“Bíp …. Xác nhân … bắt đầu lấy ra thiên phú kĩ năng.”

“Ting … Thiên tuyển giả có thể lựa chọn một trong ba thiên phú sau

1. Vuốt trảo: có thể từ móng tay hình thành sắc bén vuốt trảo để tấn công kẻ địch, độ dài mười cm. Thông qua rèn luyện cùng mài dũa sẽ gia tăng độ cứng và phẩm chất.

2. Bì giáp: Tạo ra một lớp mô dày giúp bảo vệ cơ thể. Thông qua tôi luyện cùng mài dũa có thể tăng phẩm chất và độ cứng.

3. Ma hóa chi huyết: Lập tức sở hữu ma hóa chi huyết, giúp gia tăng toàn bộ tính năng cơ thể, tuy nhiên khi kích hoạt có nguy cơ trở nên điên dại nếu ý chí không đủ kiên cố. Thông qua hấp thụ ma hóa huyết khác để gia tăng đẳng cấp.

“Những thứ này … Tựu chỉ có ma huyết là tác dụng lớn nhất. Còn lại hai cái kia công năng quá nhỏ bé, có thẻ tính như không vậy!”

Cường xem xong thoáng chút suy nghĩ rồi điểm kích mục ba.

“Bíp … đã chọn ma hóa chi huyết… đang tiến hành cải tạo!”- Hệ thống lạnh lẽo âm thanh vang lên. Bất chợt, Cường cảm thấy ngưa ngứa vô cùng, cả thân thể giống như có vô số con kiến đang bò bên trong vậy. Hắn nghiến răng để không thốt thành tiếng, thân hình lung la lung lay cố lết theo mọi người. Trong lúc hốt hoảng, hắn thoáng cảm thấy giống như có dòng khí lưu nhẹ tiến vào thân thể.

….

“Về nhà ga rồi kìa? Mơ màng cái gì nữa …? Ồ … Trông cậu tái xanh thế kia, chảng lẽ bị tương đâu hả?”

Hà Cẩm Lệ quơ quơ cánh tay trước mặt Cường vẻ mặt phá lệ quan tâm, đồng thời cô chỉ chỉ về phía trước le lói ánh sáng cũ kĩ sân ga, nơi đó còn đứng mấy chục con người vô cùng cảnh giác, dáng vẻ như đang gác đêm vậy.

“Ơ … tôi còn mệt quá. Bây giờ còn rã rời đây này!”- Cường oải oải nói, thân hình thoáng có chút muốn ngã rập xuống. Nhưng không ai thấy được tinh quang thoáng hiện trong vẻ mặt ấy.

Hà Cẩm Lệ cũng không nghi ngờ gì, mà phải thôi, Tạ Thế Kiệt, Hồ Quốc Trung, Trần Anh Chí …. Lành lặn người cho đến bị thương nhẹ, tổn thương sâu tận đầu gối như Phan Văn Thông phải để người gánh về. Tất cả tựu mỏi mệt vô cùng, cũng may dọc đường không còn Bì Trảo Thú xông ra tập kích, nếu không chỉ sợ phải chết thêm vài người nữa.

“Nói đến cũng kì…”- Trịnh Đồng Dao đứng một bên thì thầm – Rõ ràng thương thế sâu đến tận xương, vậy mà cậu ta còn gắng gượng được đến giờ.

Ánh mắt cô vừa nói vừa nhẹ lướt qua đang ngủ ngon ngon Phan Văn Thông. Vết cắt trên chân của cậu chàng đã hết chảy máu, thậm chí còn có dấu hiệu đông kết lại, quả thực là lành nhanh đến khó tin.

“Chung quy đó vẫn là việc tốt đúng không?” –Trần Anh Chí đứng bên thì thầm, hai chân bước tới nhà ga phía trước.



Mấy người canh gác rõ ràng đã nhận được vẻ lạ lạ, lập tức chia ra kiểm tra, phát hiện ra nhóm người trở về sau khi liên buông lỏng thân thể.

“Mau vào … Mấy đội khác đã về hết, tựu còn các người. Ai cũng nghĩ rằng mấy cậu đã lành ít dữ nhiều rồi!”- Một thanh niên trẻ vẻ mặt hàm hậu nghiêm nghị nói, nhưng trong đó vẻ cứng nhắc và đau buồn không tài nào che dấu được.

Mọi người đều hiểu, thương vong chỉ sợ là quá mức tưởng tượng.

“Tôi có dự cảm không tốt chút nào!”- Tạ Thế Kiệt lẩm bẩm, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào bên trong.

Cường cũng đánh thót tim, tiếp theo Kiệt bước vào.

Ga bên trong, vô số tiếng than khóc đang vang lên âm ỉ, khiến người ta chạnh lòng lại không thôi.

“Cường …! Cậu về rồi!”

Hà Tuyết Vi reo lên, lanh lảnh thanh âm như chuông bạc ngân vang trong đó ẩn chứa sự vui mừng không hề che dấu. Cô lao đến trước đón lấy đoàn của Cường trở về.

“Tuyết Vi!” – Cường cũng vội vàng bước nhanh đến, đưa vòng tay mạnh khỏe, có chút ngập ngừng rồi bỗng … Hắn ôm chầm lấy cô bé.

“Ưm … Cường…?” – Hà Tuyết Vi giống như sững sờ về hành động của hắn, nhưng chợt nhìn thấy vẻ mệt mỏi của từng con người nơi đây, cả những vết thương sâu hoắm được băng bó một cách sơ sài, thân hình cứng ngắc liền từ từ thả lỏng ra.

“Xin lỗi … “- Cường đột ngột thì thầm – Nhưng cậu cho mình ôm thêm một chút được không?

“Mình hiểu mà … cậu bình an trở lại thiệt tốt! Mọi người còn sống là may mắn của chúng ta!”

Hà Tuyết Vi nhỏ giọng nghẹn ngào.

“Ừ …! Mình thật sự mệt lắm …! Thiếu chút nữa là về không được rồi!”

Có thể theo cái kia hiểm ác dưới tình huống còn sống quay lại, Cường mới phát hiện ra cảm giác tánh mạng đáng ngưỡng mộ, càng cảm giác được tiếc nuối cùng tình cảm cháy bỏng đan xen với nhau …

“Nếu như chết rồi …! Dù không phải hiện thực, nhưng liệu ta có biến thành người thực vật hay không?”

Miên man suy nghĩ, bỗng nhiên Hà Tuyết Vi kinh hãi giọng nói làm hắn bừng tỉnh.

“ Còn những người khác đâu …? Chú Khá đây này? Bon họ …?”

Hà Tuyết Vi lắp bắp, cô còn nhớ rõ ràng chi đội ngũ của Cường có đến hơn ba mươi người, nhưng hiện tại thì … Chỉ còn khoảng hai mươi tên trở về là thế nào.

“Đều chết cả rồi! Cúng ta bất lực vậy!”

Tạ Thế Kiệt mắt nhìn lên trời xa xăm, thở dài nói:

“Rốt cuộc các vị kiếm được thứ gì mà đốt lên khói đặc, đến cùng phát hiện được điều hữu dụng rồi hả?”

“Chúng ta đã tìm được nguồn nước,xascminh qua có thể uống!”

Từ đằng sau lưng đột nhiên vang lên lớn tiếng cùng trầm đục âm thanh. Cường nhóm quay đầu lại, té ra là cái kia xuất ngũ lính đánh thuê – Trần Mạnh Hùng.

Sau lưng của ông ta còn có thanh niên trai tráng lực lượng, trên người đều dính không ít máu tươi, xem ra cũng đều là trải qua chém giết chiến đấu mà còn sống trở về đấy.



“Chú Hùng…!”- Trần Anh Chí, Hồ Quốc Trung … nhao nhao chào hỏi.

“Các cậu có thu nhập hay tin tức gì về bên ngoài không?” –Trần Mạnh Hùng lướt qua gật đầu một cái rồi bắt tay vào thẳng chủ đề.

“Có …! “- Tạ Thế Kiệt ngắn gọn đáp một câu –Và cái giá phải trả không hề nhỏ.

“Chú của tôi … chết rồi …!”- Kiệt trầm thấp giọng, không nén được vẻ thống khổ.

Trần Mạnh Hùng cùng nhóm người chỉ có thể im lặng, hồi lâu sau, ông nhẹ nhàng nói:

“Tôi hiểu tình cảnh hiện tại của cậu, và theo tôi nhớ không nhầm thì anh ta còn có cả vợ con đi theo, chính là người phụ nữ kia cùng thằng bé con đúng không.”

Kiệt gật gật đầu, hắn thì thào:

“Tôi không biết phải nói ra sao với bà ấy! Đây là một cú sốc quá lớn!”

“Nhưng chúng ta cũng đã hết sức rồi!”- Hồ Quốc Trung bước tới một bên và vỗ vai Kiệt- Chỉ có thể trách rằng nơi này quá kinh khủng. Khốn kiếp bọn quái vật!”

“Bây giờ điều cần thiết là tìm cách sống sót ra khỏi nơi đây!” – Cường nắm tay Hà Tuyết Vi, vẻ mặt kiên định nói. Bởi vì chỉ có hắn rõ ràng, có vài thứ, vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play