Bà thằng Đần chống tay, lom khom đứng dậy. Tràng hạt càng ngày càng rung lắc dữ dội. Sư cụ gương mặt đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, tiếng tụng niệm vang lên không ngừng.
“Ầm!” một tiếng, tràng hạt đứt tung, làn khói trắng đục vô cùng mờ ảo thoát ra, bay thẳng đến thằng Đần. Vừa lúc này, bà thằng Đần ôm chầm lấy cháu. Hồn ma suy yếu tột cùng đụng phải người bà thằng Đần, dù sức khỏe yếu ớt nhưng hồn vía bà đầy đủ, không bị thiếu một vía như thằng Đần, lại không có sự cho phép của linh hồn nắm giữ thể xác đó nên hồn ma bật văng ra. Làn khói yếu ớt, mỏng manh tan dần từng chút một.
Một tiếng rú thê lương, man rợ kéo dài trong đêm yên tĩnh, rúng động cả mảnh trăng khuyết chênh chếch phía trời tây. Bà thằng Đần ôm chặt lấy cháu, hai mắt bà mờ dần, những ngón tay nhăn nheo xoa xoa mái tóc rối bù xù của nó. Bà mấp máy môi, muốn gọi tên thằng Đần nhưng chỉ có dòng máu đen sì nhểu ra khỏi miệng. Bà mỉm cười, nụ cười móm mém, hiền từ của người bà dành cho đứa cháu duy nhất.
Rồi bà nằm gục xuống, nhưng gương mặt an nhiên, yên ổn. Bởi bà biết, cháu bà đã trở lại, dù nó ngờ nghệch, ngốc nghếch, nhưng đó là cháu bà, thằng Đần của bà.
Chú tiểu đỡ lấy bà cụ, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng trẻo. Sư cụ ho khan mấy tiếng rồi đi đến bên, lặng lẽ thở dài.
Nam đã hồn phi phách tán, không thể siêu sinh, cũng không còn là oán hồn tràn đầy thù hận nữa. Bà thằng Đần đã chết vì bảo vệ cháu. Tất cả đều là số mạng của mỗi người. Sư cụ đọc một bài kinh cầu siêu cho bà thằng Đần. Linh hồn bà thoát khỏi thể xác, nhìn sư cụ bằng ánh mắt gửi gắm rồi từ từ tan biến vào cõi luân hồi.
Thằng Đần được sư cụ giữ lại chùa, ngày ngày quét sân, đọc kinh Phật theo chú tiểu. Nó ngờ nghệch nhưng học kinh Phật lại sáng dạ, chẳng mấy mà đã có thể tụng niệm được vài bài kinh ngăn ngắn.
Một buổi chiều, đứng dưới ánh tà dương đỏ rực, thằng Đần giờ đã là một chú tiểu, ngẩn ngơ nhìn bông hoa đại rơi dưới sân. Đột nhiên nó nhớ đến bà nội. Nó khẽ gọi.
- Bà!
Âm thanh mỏng như cánh ve tan theo gió, bay đi…
Câu chuyện đã kết thúc nhưng không ai lên tiếng hồi lâu. Cuối cùng Lan Phương thở dài, khóe mắt rơm rớm.
- Mẹ em mất từ lúc em mới chào đời, em không có chút ký ức nào với mẹ. Người bà trong câu chuyện này cũng như mẹ vậy.
Cô lấy mu bàn tay lau giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt. Vân Vân vỗ nhẹ lên cánh tay cô an ủi. Câu chuyện về trò chơi dân gian “Úp lá khoai” này còn đáng sợ hơn câu chuyện “Dung dăng dung dẻ” họ nghe đêm qua. Mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu.
Lát sau, Gia Huy nhìn đồng hồ, vỗ vỗ tay mấy cái để xua đi cảm giác nặng nề đang vây hãm họ.
- Thôi, mọi người đừng buồn nữa. Muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi.
Lan Phương giơ tay ngăn câu nói của Gia Huy, giọng cô nghèn nghẹn.
- Để em trực đêm trước đi, đằng nào bây giờ em cũng không ngủ được.
- Thế cũng được, vậy sau đó đến em, Vân Vân trực cuối cho được ngủ liền mạch nhé. -Gia Huy nhìn Vân Vân.
- Ok thôi. -Vân Vân nhún vai, cắm tai nghe nghe nhạc rồi nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm nay dậy thấy Lan Phương đang ngủ gà ngủ gật, Gia Huy mới nghĩ ra đáng lẽ anh phải là người trực giữa, như vậy hai cô gái mới không bị lỡ dở giấc ngủ.
Lan Phương ngồi một mình, dùng cành cây vẽ nghịch linh tinh lên nền đất. Những chi tiết trong câu chuyện Gia Huy vừa kể lại hiện về trong óc, cô thở dài. Bài đồng dao là dự báo cho chuyện chết chóc, bị chôn sống, nghĩ đến mà nổi da gà. Cô cố xua đi những suy nghĩ đó, tập trung vào những chuyện vui vẻ. Nhưng lúc này Lan Phương mới nhận ra, hóa ra gần hai mươi năm cuộc đời, cô chẳng có nổi mấy ký ức vui vẻ.
Đêm vắng lặng, chỉ nghe tiếng thở đều đều của hai người bạn đồng hành, việc lang thang khắp nơi đối mặt với ma quỷ quả là đáng sợ, nhưng nó cũng giúp Lan Phương nhận ra rằng đây chính là khoảng thời gian đẹp nhất từ trước đến giờ.
Người mỏi nhừ vì trèo đèo lội suối cả ngày, Lan Phương đứng dậy, đi lại mấy bước loanh quanh bên đống lửa cho đỡ mỏi. Đống lửa cháy lép bép, chiếu sáng một khoảng không nho nhỏ. Đột ngột, một cơn gió lạnh ngắt thổi ào qua khiến ngọn lửa nghiêng ngả như sắp tắt. Lan Phương giật mình sợ hãi nhìn quanh. Ngọn gió lại ào đến, đống lửa chập chờn như sắp tắt. Lan Phương vội ném thêm mấy khúc củi khô vào đống lửa, cành củi bắt lửa cháy bùng lên.
Cơn gió lạnh thấu xương quẩn quanh, va đập vào những thân cây cổ thụ tạo thành tiếng rin rít như khóc than. Lan Phương tìm chiếc đèn pin, bật sáng, soi khắp nơi. Xung quanh chỉ có những bóng cây rậm rạp đung đưa trong gió. Những hình thù chập chờn không rõ ràng khiến Lan Phương phải căng mắt, cố nhìn cho thật kỹ.
Chiếc đèn pin trên tay cô run lên, suýt thì rơi xuống đất. Một đôi mắt lững lờ trôi trên bụi cây rậm rạp đang nhìn chằm chằm vào cô. Tim Lan Phương đập thình thịch trong lồng ngực. Không có mặt mũi, chỉ có một đôi mắt ánh lên sắc xanh lạnh lẽo đang nhìn cô chăm chăm. Đôi mắt dập dềnh trôi đến gần cô, tiếng gió rít càng thêm điên cuồng.
Tay chân Lan Phương run lẩy bẩy, lắp bắp hồi lâu mới nói được câu.
- Ai… ai đấy?
Hỏi rồi Lan Phương mới nhận ra mình đang run rẩy. Cô vội đứng thẳng lưng, tay siết chặt chiếc đèn pin, quát to.
- Ai?
Gia Huy nói càng sợ sẽ càng khiến các hồn ma quấy đảo, nếu cô tỏ ra mình mạnh hơn thì ngược lại nó sẽ phải sợ cô, huống hồ trên người cô đã có lá bùa Gia Huy cho để phòng thân. Đôi mắt chập chờn, lập lòe trong đêm tối lững lờ trôi đến gần Lan Phương thì đột nhiên biến mất. Lan Phương hốt hoảng lia đèn tìm kiếm nhưng không thấy đâu nữa.
Cô tìm một hồi, không thấy gì mới yên tâm buông đèn ngồi xuống. Lan Phương dựa vào thân cây to, bỏ thêm mấy cây củi vào đống lửa. Tiếng hét vừa rồi của cô hình như không ảnh hưởng đến Gia Huy và Vân Vân, hai người họ vẫn đang ngủ ngon lành. Lan Phương lấy điện thoại, định mở game mà mấy hôm trước chị Vân Vân mới dạy ra chơi một chút, thì linh cảm không lành nổi lên. Cô quay phắt đầu sang bên.
Một đôi mắt đỏ ngầu sát sạt mặt cô, chỉ cách chừng ba mươi phân. Lan Phương hét toáng lên, ném thẳng chiếc điện thoại trên tay vào đôi mắt.
Lần này tiếng hét của cô khiến Gia Huy và Vân Vân bật dậy, đang ngủ say lại dậy đột ngột nên phải mất mấy giây họ mới định thần lại được, vội chạy đến bên Lan Phương.
- Phương, có chuyện gì thế em?
Lan Phương hai mắt nhắm tịt, nghe tiếng Vân Vân mới mở ra, đôi mắt đỏ ngầu kia đã biến mất từ bao giờ. Cô kể lại chuyện đôi mắt cho Vân Vân và Gia Huy nghe. Gia Huy thở dài.
- Oán khí cứ luẩn quẩn quanh đây, có lẽ hồn ma trong rừng này đang bám theo chúng ta. Thấy Lan Phương sợ nên nó dọa đấy.
Lan Phương nắm chặt lá bùa Gia Huy cho trong tay, đảo mắt nhìn một vòng, nhưng đôi mắt đó đã biến mất không chút dấu vết rồi. Vân Vân che miệng ngáp một cái.
- Ừ, chị cũng cảm thấy vậy. Phương, em thử hỏi xem nó là ai đi.
Lan Phương giãy nảy lên.
- Em có nhìn thấy nó đâu, có mỗi đôi…
Một giọt nước từ trên trời rơi xuống ngay chóp mũi, cắt ngang câu nói của cô. Lan Phương đưa mu bàn tay quệt giọt nước đi, đang định nói tiếp thì cô chau mày, chun mũi. Một mùi hôi hôi, tanh tanh khá khó chịu xộc lên. Lan Phương đưa tay lên gần mặt để nhìn cho rõ, chỉ thấy một màu trắng đùng đục.
Theo bản năng, Lan Phương ngẩng lên, ngay trên đầu cô, cách chừng hơn mét, một cái lưỡi đỏ lòm, dài lòng thòng đang chảy dãi đục ngầu. Giọt nước kia…
Lan Phương nghiêng gập người sang bên, ra sức nôn khan. Gia Huy và Vân Vân không nhìn được hồn ma đó, nhưng theo ánh nhìn của Lan Phương, họ vội đứng thẳng dậy. Gia Huy lập tức lấy chiếc chuông nhỏ, chĩa về phía cái cây, lắc leng keng.
Ruột gan Lan Phương cộn lên, cảm giác hôi tanh từ giọt nước dãi rớt ra khỏi miệng con ma đó làm dạ dày cô co bóp dữ dội. Vân Vân xoa xoa lưng cho cô, trấn an.
- Bình tĩnh, em phải mạnh mẽ lên.
Lan Phương quệt ngang miệng, hít sâu một hơi để nén cảm giác ghê tởm xuống. Cô lùi ra sau mấy bước, ngước nhìn lên. Con ma đang ngồi vắt vẻo trên cành cây nhìn cô bằng ánh mắt oán hận. Nó thè cái lưỡi dài như đòn gánh, đỏ lòm, tanh tưởi, nhầy nhụa dớt dãi thẳng đến mặt Lan Phương.
Lan Phương vội lấy tay che mặt, hét lên. Gia Huy ngay lập tức đứng chắn trước mặt cô, chiếc chuông nhỏ rung lên, phát ra những tiếng leng keng, leng keng. Chạm phải âm thanh ấy, lưỡi con ma lập tức rụt lại như phải bỏng. Nó hằn học nhìn ba người, lại liếc cái túi trong ba lô của Gia Huy.
- Trả lại cho ta… Mau trả lại cho ta…
Giọng nói âm u, rờn rợn vang lên. Nhưng chỉ có mình Lan Phương nghe thấy. Cô bám chặt lưng áo Gia Huy, thò đầu nhìn về phía con ma nữ. Ánh mắt nó đỏ ngầu, hằn học, cái lưỡi dài đỏ lòm vươn ra, ngọ nguậy xung quanh, vì sợ tiếng chuông của Gia Huy mà không dám tấn công cô.
- Cô là ai? Tại sao bám theo chúng tôi?
Lan Phương vẫn túm chặt Gia Huy, cố cứng cỏi đáp. Vân Vân đứng cạnh hai người, không nhìn thấy nhưng cô cũng ngước mắt dõi về phía cành cây đang kẽo kẹt trong gió kia.
Mắt ma nữ trợn trừng, một tròng mắt bật ra, rơi bộp xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng rồi dừng lại. Lan Phương run lẩy bẩy núp kỹ sau Gia Huy và Vân Vân.
- Trả xương lại cho ta…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT