Vân Vân chần chừ không bước vào nhà ngay, đảo mắt qua lại giữa cánh cổng khu biệt thự với tấm biển báo đặt tại khu vực cấm. Vân Vân quay sang Hoàng Anh, thở hắt một hơi.

– Thầy Lang Trượng nói em thu hút âm khí dù đốt ngón tay cái đã mất là do anh ở bên cạnh. Hẳn người đàn ông đó cũng có thể nhìn thấy anh mà không cần khai quang.

– Nếu em đã suy nghĩ lại… và muốn anh biến mất… – Hoàng Anh ngập ngừng.

– Không! Em đâu có nói em suy nghĩ lại! Em giữ anh bên cạnh tạm thời là em nói thật! – Vân Vân gắt gỏng.

– À… vậy anh không nói gì nữa.

– Ít ra, anh có thể kể cho em về kiếp trước của em với anh.



– Bây giờ á?

– Đúng! Bây giờ! – Cô đứng chống hông.

*

Kiếp trước của Vân Vân và Hoàng Anh sống cách thời điểm hiện tại khoảng một trăm năm đổ lại. Hoàng Anh là con trai út độc nhất của một gia đình khá giả, giàu có nhất nhì làng tiện gỗ Nhị Khê ở Hà Nội. Hoàng Anh có vẻ ngoài ưa nhìn, giọng nói và cử chỉ nho nhã, nên hiển nhiên bao thiếu nữ trong làng đều đem lòng thầm thương trộm nhớ. Tuy đến tuổi cập kệ, thầy u sốt ruột thúc con trai yên bề gia thất, Hoàng Anh vẫn không ưng ai. Không phải anh kiêu căng kén chọn, mà đơn giản chỉ là muốn tìm người thật sự tâm đầu ý hợp và hết lòng vì anh.

Vì là con trai duy nhất, thầy u Hoàng Anh không đồng ý để anh rời làng đi đâu xa, năm tháng quanh quẩn trong ngôi nhà rộng lớn và thuộc mọi con đường trong làng. Ở rìa ngoài ngôi làng, dân tình đồn thổi có một gia đình kỳ quặc sinh sống, không ai dám tới gần. Gia đình ấy chỉ có hai mẹ con chui lủi dưới nếp nhà tranh lụp xụp. Bà mẹ, tên Ban, mặt mũi lúc nào cũng nhem nhuốc, tính tình điên dở, cứ thấy người khác đến gần là hét lớn và đe dọa khiến người ta sợ hãi bỏ chạy. Thường ngày, bà Ban cứ ngồi nói chuyện một mình với cái tên Tự – người chồng đã mất của bà, nhưng nhiều khi, người ta lại thấy bà hoàn toàn tỉnh táo, còn biết mang đồ ra chợ đon đả bán hàng.

Con gái của bà Ban là Cát, hiền lành ít nói, chăm chỉ làm lụng nhiều việc lặt vặt để nuôi sống gia đình. Hoàng Anh bản tính nhân hậu, thường lén thầy u đem gạo cho Cát. Dù cô nhiều lần từ chối, Hoàng Anh vẫn một mực giúp đỡ. Mỗi lần Hoàng Anh đến, Cát không bao giờ mời anh vào nhà, thậm chí còn khóa trái cửa, không cho cả bà Ban ra ngoài.

Đúng hôm ấy, Hoàng Anh qua nhà Cát, nhưng cô lại đang ở ngoài chợ, có mỗi bà Ban ở nhà. Bà Ban hé cửa, nhìn Hoàng Anh cười tủm tỉm rồi mời anh vào nhà chơi. Bà Ban nhiệt tình, hiếu khách, chẳng điên dở như người ta đồn, nên Hoàng Anh không có chút ấn tượng xấu nào. Ở sau ngôi nhà của bà Ban có một cái lán nhỏ tồi tàn bị khóa trái, cây cối mọc bao quanh.

Bà Ban mời Hoàng Anh ngồi chơi, bà chạy ra sân sau một tẹo. Thái độ bà Ban hí hửng kỳ lạ, Hoàng Anh tò mò lén đi theo xem sao. Bà Ban mở cửa cái lán, chui tọt vào trong. Hoàng Anh bước chân khe khẽ, ở ngoài lắng nghe; bên trong, bà Ban nói cười vui vẻ một mình. Hoàng Anh ngó qua khe cửa, thấy không gian trong cái lán ngập một màu đỏ, chính giữa có một cái ban thờ nhỏ, xung quanh là những bó rơm buộc thành hình người và những tờ giấy viết chữ loằng ngoằng giống bùa chú dán bừa bộn.

Hoàng Anh hơi rợn người, định lùi về nhà chính thì bà Ban xộc ra, miệng cười toe toét, trên tay cầm một cái kéo rỉ. Chưa kịp hiểu gì, bà Ban đã nhảy bổ tới Hoàng Anh, túm tóc anh cắt mất một lọn, miệng liên hồi kêu “Giống quá! Giống quá!”. Lấy được lọn tóc của Hoàng Anh, bà Ban nhảy ngược lại vào trong lán, giật một lá bùa, gói lọn tóc vào, rồi cứ thế lẩm bẩm. Hoàng Anh bị sốc, tính chạy đi nhưng một thế lực vô hình nào đó đã kéo chân anh ngã sấp mặt, không cho anh di chuyển về phía trước, thậm chí còn kéo ngược anh trở vào trong lán.

– Ông Tự, ông về với mẹ con tôi đấy à?

Bà Ban vừa cười nói vừa nhảy múa vòng quanh Hoàng Anh, mắt nhìn vô định.

– Ông Tự ơi, ông xem này! Chàng trai giống hệt ông hồi trẻ! Ông lấy thân xác cậu ta rồi về với nhà đi! Nhà mình sắp được đoàn tụ rồi! Cát nhà mình nhớ ông lắm!

Hoàng Anh bị lật ngửa. Anh thấy ngộp thở, như có ai hay cái gì đang đè nặng xuống lồng ngực. Rồi, hiện ra trước mắt anh là một người đàn ông da đen thui, giống như bị lửa thiêu vậy. Ông ta cố gào lên, nhưng phần khoang miệng trống rỗng – ông ta đã bị cắt lưỡi và nhổ toàn bộ răng khỏi hàm. Hai trũng mắt rỗng toác, song anh cảm tưởng ông ta đang nhìn thẳng vào tâm hồn mình.

Ngay khi bàn tay gầy gò, xương xẩu kề cổ Hoàng Anh, văng vẳng điệu cười hoan hỉ của bà Ban, Cát chạy về, ẩy bà ngã sõng soài, giằng co giật lá bùa ra khỏi tay bà. Một hồi, Cát lấy được lá bùa, quát mắng bà Ban, rằng nếu bà dám lại gần, cô sẽ xé lá bùa. Tuy nhiên, Hoàng Anh ở bên cạnh đã không còn là Hoàng Anh – ánh mắt lờ đờ, còn mỗi lòng trắng, miệng há ra, chảy nước miếng. Bà Ban ngoác miệng cười, lay lay Hoàng Anh.

– Ông Tự, ông về rồi đúng không? Ông về với mẹ con tôi rồi!



Cát thất thần, vội xé luôn lá bùa thành từng mảnh vụn. Bà Ban hoảng hốt, bò xuống đất nhặt nhạnh.

– Đồ bất hiếu! Bố mày về với mày mà mày dám làm thế à?! Ối giời ơi! Con với cái!

Cát không nói gì, chỉ biết thở dài khi người tốt như Hoàng Anh lại lâm vào cảnh này. Cát vốn không tự hào về gia đình mình bởi thời còn sống, bố cô hành nghề trừ tà, cuối cùng vì cám dỗ mà sa đọa đi theo tà thuật, luyện bùa ngải hại người. Bà Ban không phản đối, trái lại còn ủng hộ, giúp đỡ chồng tu luyện. Lúc bị phát giác, người ta tra tấn ông Tự và đốt nhà đòi trả thù. Bà Ban và Cát may mắn trốn đi được, nhưng bố cô chịu cảnh chết cháy. Lúc trốn đi, bà Ban kịp cầm theo vài món đồ quan trọng của chồng; từ bấy, bà luôn ám ảnh với việc phải triệu hồn chồng về.

Cát và mẹ phải chuyển nhà liên tục chỉ vì mong muốn bệnh hoạn của bà Ban, sợ người trong làng biết sẽ không để họ sống yên ổn một ngày. Hôm nay sơ suất, Hoàng Anh đến lúc Cát vắng nhà, không kịp ngăn chặn hành động điên rồ của mẹ. Âm khí của ông Tự đã nhập vào Hoàng Anh, tuy chưa điều khiển được hoàn toàn cơ thể nhưng bản thân Hoàng Anh cũng khó lòng trở về trạng thái tỉnh táo ban đầu.

Cát giật hết các lá bùa trong cái lán của bà Ban, xé tan nát, mặc cho bà nằm lăn ra khóc lóc van xin. Cô dìu Hoàng Anh về tận nhà và giải thích tình hình cho thầy u Hoàng Anh. Nghe xong, thầy u đều oán trách, đánh đập và đuổi Cát. Khi trở về, Cát bàng hoàng thấy bà Ban đã đập đầu vào cây tự sát, trên tay vẫn còn nắm chặt mấy mảnh bùa bị xé rách. Đỉnh đầu bà rách toạc, máu túa ra, mắt trợn lên và miệng thì há hốc. Cát đau đớn khóc lóc, lặng lẽ làm ma chay cho mẹ, rồi cũng đốt luôn cái lán của bà.

Về phần Hoàng Anh, anh rơi vào trạng thái thực vật, giờ không cô gái nào trong làng dám ngó ngàng và mơ tưởng. Thầy u Hoàng Anh mời thầy này thầy nọ về, nhưng mấy người đó pháp lực không đủ địch lại tà thuật của ông Tự, đành bó tay ra về hết. Lúc này, Cát kiên nhẫn đến nhà Hoàng Anh, xin thầy u cho mình được ở bên chăm sóc và chữa trị cho anh, bởi dù sao ông Tự cũng từng là một người tốt, cô ít nhiều hiểu biết về công việc của bố. Đường cùng, họ đồng ý cho Cát ở lại, ngày ngày túc trực bên Hoàng Anh. Lâu dần, thầy u Hoàng Anh thay đổi thái độ, không còn gắt gao với Cát; họ bắt đầu động lòng trước nỗ lực cứu người của cô.

Sau một hai tháng, tình trạng của Hoàng Anh tiến triển rõ rệt – anh bắt đầu cử động lại được, nói chuyện và ăn uống bình thường, vẫn nhớ mọi người trong nhà. Ngặt nỗi, thể trạng anh bị chướng khí bám tụ quá lâu nên giờ rất yếu, khó sống lâu được. Hiểu tình trạng của mình, Hoàng Anh sẵn sàng chấp nhận, đồng thời cảm động vì Cát đã dành không ít thời gian chăm lo cho mình. Anh xin thầy u được lấy Cát. Ban đầu, Cát cảm thấy có lỗi nên từ chối, song Hoàng Anh quá đỗi tốt bụng, sẵn lòng bỏ qua quá khứ vì cho rằng bố mẹ cô mới là người xấu, không phải cô. Năn nỉ lâu ngày, cộng thêm những lời động viên của thầy u Hoàng Anh, Cát cuối cùng cũng đồng ý.

Hoàng Anh sống được thêm vài năm hạnh phúc rồi mất; từ sau đó, Cát cũng không tái giá, ở vậy nuôi con đến lúc mất vì bệnh tật. Do lòng còn thương cho số phận của Cát, Hoàng Anh không muốn siêu thoát, luôn đi theo Cát ngầm bảo vệ và phù hộ cho cô. Chấp niệm trở thành thói quen, Hoàng Anh cứ đi theo Cát sang tận kiếp sau là Vân Vân. Khi đầu thai, thấy người mình yêu thương mắc vào lời nguyền của ma quỷ, Hoàng Anh càng không nỡ rời đi.

*

– Mẹ em kể, hôm đó có một vệt máu đã dẫn mẹ tìm thấy em trong khu vực cấm, nhưng quay lại thì không còn nữa. Còn cả lúc ở nhà thầy Đông, em đột nhiên thoát được khỏi ông ta. Có phải đều là anh không?

Hoàng Anh nhún vai, gật đầu xác nhận.

– Vậy phải cảm ơn anh rồi! Nếu không có anh, hẳn em đã bị ông ta vùi sâu xuống lòng đất.

– Hiện tại, ông ta không thể lôi kéo em, nhưng ông ta vẫn có thể xuất hiện và ảnh hưởng đến tinh thần của em.

– Em sẽ vững vàng được thôi!

Nghe câu chuyện về kiếp trước của mình, Vân Vân phần nào cảm thấy gắn kết hơn với Hoàng Anh. Giờ đây, khi cô và anh có thể giao tiếp với nhau, cô cũng sẽ an tâm hơn vì anh sẽ luôn cảnh báo cho cô nếu có một mối nguy hại sắp xảy đến.



Vân Vân toan đẩy cánh cổng vào nhà, Hoàng Anh đứng sững lại, mặt mày cau có.

– Anh sao thế?

– Anh cảm nhận được… Hình như có người đang ở khu vực cấm!

– Là ông ta phải không?

– Không. Là người sống. Có hai người đang đi vào đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play