Lại là cái không khí u ám ấy…

Lang Trượng khẽ cau mày, phóng mắt qua cửa sổ gian nhà, nhìn bản làng trong buổi ban trưa. Gia Huy và Lan Phương đã rời đi từ hôm qua, thậm chí ông còn kiểm tra cẩn thận trước đó; rõ ràng, âm khí không đến từ hai cô cậu ấy. Mà, lúc này, luồng khí ảm đạm kia còn mạnh hơn, gần hơn.

Trông ra con đường mòn dẫn vào nhà sàn của Lang Trượng, một bóng người xiêu vẹo, mũ lưỡi trai sụp mặt, bước mệt nhọc đi lên, như thể vừa phải đi qua một đoạn đường rất dài và vất vả. Lẽ nào là người này, Lang Trượng thầm nghĩ. Dáng vẻ kia lạ lẫm, áng chừng chẳng phải người ở đây. Giữa thời tiết chưa đến mức lạnh, người này lại đeo găng tay da, mà kỳ lạ là chỉ đeo bên tay trái.

Thêm vài giây suy ngẫm, Lang Trượng mới đứng dậy mở cửa chào đón vị khách không mời. Hóa ra là một cô gái trẻ, tầm hai mươi, hai mốt tuổi, mái tóc nâu xù giấu bên dưới chiếc mũ lưỡi trai đen. Cô lễ phép chào thầy một tiếng rồi bước vào khi Lang Trượng gật đầu.

Ngồi xuống vị trí dành cho khách, cô gái bỏ mũ và túi sang một bên. Lang Trượng rót nước từ chiếc ấm hoa văn hoa xanh lục vào hai cái cốc rồi mời vị khách của mình.

– Hôm nay nhà tôi chỉ có nước vối. Cô không chê thì uống tạm.

– Dạ, không sao ạ! – Cô gái đưa hai tay đón cốc nước.

Tiếng cô gái lơ lớ, pha trộn giữa giọng Bắc và Nam. Có vẻ cô đã có thời gian kha khá sống ở cả hai miền, đủ để chất giọng bị biến đổi. Lang Trượng vuốt cằm, tiếp tục quan sát vị khách, cũng muốn cho cô gái thêm chút thời gian nghỉ ngơi.



– Cho hỏi, cô đây từ đâu đến nhỉ? Làm sao biết chỗ tôi?

– Không giấu gì thầy, tôi mới ở Đà Lạt ra đây tìm thầy có chuyện. Có thầy Hòa Quy kêu tôi nhà của thầy ngoài này.

Lang Trượng gật gù khi nghe nhắc đến cái tên đó. Rồi, vị khách của ông giới thiệu mình là Phạm Vân Vân. Gia đình làm kinh doanh dịch vụ homestay trong Đà Lạt, nhiều đời gia đình ở trong một khu biệt thự kiểu Pháp từ thời Đông Dương. Tổ tiên của Vân Vân cưới một người phụ nữ Pháp nên đã xây khu biệt thự theo lối kiến trúc quê vợ.

– Có phải khu biệt thự của nhà cô nằm ở trong rừng thông không?

– Đúng vậy! – Vân Vân reo lên bất ngờ. – Sao thầy biết?

– Tôi đoán thôi.

Mặt Lang Trượng hơi biến sắc nhưng cố giấu nhanh sau gương mặt nhăn nheo, mời vị khách tiếp tục câu chuyện. Có thể nói, chuyện về gia đình Vân Vân đầy rẫy những bi kịch chồng chất, nối tiếp trước các cặp mắt bất lực của người trong cuộc. Nhưng cô gái này xem chừng đang rất kiên cường, Lang Trượng nhận định; dám một thân một mình tìm đến vùng đất Hòa Bình xa ngàn cây số để tìm kiếm sự trợ giúp từ người chưa bao giờ gặp.

Tuy nhiên, khi nghe được gần hết câu chuyện, Lang Trượng lại lắc đầu và chép miệng, khiến vị khách hụt hẫng ngay tức thì.

– Dù thầy Hòa Quy đã có lời, nhưng thú thật với cô, chuyện của cô, tôi không giúp nổi.

Vân Vân hốt hoảng, cố gắng thuyết phục Lang Trượng thêm nhưng ông vẫn từ chối với lý do mình không đủ khả năng. Có điều, quan sát nét mặt, Vân Vân lại ngờ ngợ ông biết nhiều hơn những gì ông thể hiện trước mặt cô.

Vân Vân rút phăng chiếc găng tay, để lộ ra bàn tay trái với ngón cái đã bị mất một đốt. Nhìn vết sẹo, Lang Trượng đoán đã có sự can thiệp của y học tân tiến, nhưng một cô gái trẻ lại khiếm khuyết một phần cơ thể như vậy, quả thực không mấy dễ chịu. Vân Vân căng thẳng nhìn Lang Trượng, mong muốn ông xoay chuyển ý định, song chốt lại, ông một mực không tiết lộ thêm điều gì.

– Về chuyện của gia đình cô, tôi lấy làm chia buồn. – Lang Trượng thở dài. –  Tôi không nghĩ mình làm được gì hơn đâu!

Vân Vân trong giây lát muốn phát khùng vì sự cương quyết của Lang Trượng nhưng may vẫn ghìm mình không nói gì, chỉ trưng ra bộ mặt hậm hực. Cô bất chợt lôi điện thoại ra, giơ cho Lang Trượng xem ảnh cô chụp một cái mề đay ở khu biệt thự; cái mề đay cũ kỹ đã xỉn màu, bên trong không có ảnh chụp mà lại khắc những nét vẽ loằng ngoằng. Vân Vân nghe người trong nhà nói đây là cái mề đay của tổ tiên, mấy đời gần đây không động đến nên cất lên kho ở tầng áp mái.

Những nét vẽ được khắc ấy giống hệt với mảnh lư hương mà hai cô cậu hôm bữa cho Lang Trượng xem. Điều này càng củng cố thêm những suy đoán trong đầu ông, và tất nhiên, ông vẫn không định nói cho Vân Vân.

– Cái này vẫn ở trong nhà cô chứ?

– Vâng. Mẹ tôi đang giữ nó. Ít ra thầy cũng giải thích cho tôi coi ý nghĩa mấy hình vẽ này được không?

– Nó là một lá bùa. – Lang Trượng xoay người cho đỡ mỏi. – Loại dùng để bảo vệ nhà cửa khỏi tà ma hay ác linh. Khu biệt thự ấy của nhà cô là nơi an toàn nhất.

– Nếu vậy, tại sao gia đình tôi vẫn đụng phải những chuyện kỳ quặc? – Vân Vân sốt ruột.

– Cái đó là do lời nguyền của gia tộc cô. Dù cô có chuyển lên tận vùng Tây Bắc cũng không thoát khỏi đâu. Chỉ là, sống ở trong khu biệt thự, những tai ương phần nào sẽ giảm bớt.

– Ý thầy là cứ ra ngoài, người nhà tôi sẽ khó tránh khỏi chuyện xấu?

Lang Trượng gật đầu. Vân Vân, ngược lại, chưa thực sự cảm thấy thuyết phục. Hiện tại cô đã rời nhà được vài ngày, một mình lặn lội tìm nhà của Lang Trượng, tuy khá khó khăn nhưng mọi chuyện đều ổn cho tới giờ phút này.

Lang Trượng gãi gãi vùng chân mày, rồi ánh mắt dán chặt vào bên vai phải của Vân Vân. Trên lớp áo sơ mi lanh màu xám, Lang Trượng bắt gặp một làn khói trắng, mỏng và nhẹ, tựa chút sương trôi dạt, lơ lửng. Làn khói di chuyển lững lờ, lướt qua vai kia một chút rồi lại quay về vai phải. Ông bất giác liếc mắt ra ngoài, lại thấy vài bóng người trong suốt lờ đờ đi lại, tóc tai rũ rượi che kín mặt, hai tay cứ giơ lên chỉ về phía Vân Vân rồi biến mất trong chớp mắt. Ông loáng thoáng nghe thấy cả những tiếng rên ư ử yếu ớt, xen lẫn những tiếng gõ “lộp cộp” như gọi cửa dưới sàn nhà. Ban ngày ban mặt mà lại có linh hồn lởn vởn? Lẽ nào là…



Ông chống tay ngẫm nghĩ, đưa bầu không khí vào sự tĩnh lặng.

Thấy Lang Trượng đột nhiên không nói gì, Vân Vân lấy làm lạ, bèn đưa mắt theo hướng nhìn của ông, nhưng chẳng có gì cả. Cô hếch mắt, không hiểu người đàn ông đang quan sát cái gì.

– Cậu đã luôn ở đó à?

Lang Trượng đột ngột thay đổi cách xưng hô, Vân Vân liền chau mày khó hiểu. Ánh mắt bên dưới những nếp nhăn đang xô vào nhau kia dường như không nhìn thẳng cô mà hơi lệch sang bên phải.

– Thầy, sao thầy tự dưng kêu tôi bằng “cậu”?

– Tôi không có nói cô. Tôi đang nói với người ở cạnh cô.

– Ủa, bên cạnh tôi có ai hả? – Vân Vân xoay ngang xoay dọc.

– Chẳng phải cô mới nói mình thấy hồn ma sao?

– Ngoài người đàn ông trong rừng, tôi chưa từng THẤY một hồn ma nào khác. – Vân Vân nhấn mạnh.

– Ra vậy.

Lang Trượng nheo mắt, chúi người về trước. Luồng âm khí này, không nghi ngờ gì nữa, đã thu hút và quấy nhiễu những hồn ma khác quanh đây một cách bất bình thường. Mỗi tội, ông lại thấy luồng âm khí ấy không thuộc tà ác. Ông mở lời hỏi tiếp, mặc kệ Vân Vân bối rối, chẳng rõ người ông đề cập là ai hay ông đang bày trò gì trêu chọc khách.

– Cô hoàn toàn không biết mình có duyên âm à? – Lang Trượng quay lại nhìn Vân Vân.

– Duyên âm? – Vân Vân tròn mắt.

– Trên vai phải của cô có một linh hồn đeo bám. Cậu này là người đi theo cô từ kiếp trước.

Vân Vân rùng mình, nhảy dựng dậy. Cô vô thức ôm lấy hai vai nhưng dĩ nhiên chẳng sờ thấy “hồn ma” nào như lời Lang Trượng. Cô đã đọc về những trường hợp người có duyên âm, khiến quan hệ cá nhân của họ hiện tại không được như ý. Những lúc đó, họ buộc phải tìm thầy để cắt duyên âm, cắt bỏ đi những vương vấn dính líu của kiếp người đã qua, rồi mới đi tìm hạnh phúc được. Thế mà, duyên âm của cô là một linh hồn, đúng nghĩa đen! Ngày ngày tháng tháng luôn có một cặp mắt dõi theo từng chút một, trong khi mình chẳng hay tí nào, nghĩ mà lạnh người!

– Thầy Hòa Quy trước không nói gì, nên tôi không hề biết. – Giọng Vân Vân run run.

– Có những hồn ma rất khó để thấy bằng mắt thường, có những hồn ma lại muốn người trần thấy mình. – Lang Trượng ôn tồn. – Hồn ma đi theo cô không muốn ai thấy mình, lại có vẻ nặng tình nghĩa lắm, tôi nghĩ cô không cần phải sợ hãi đâu.

– Nhưng sao bám theo tôi? Bám theo tôi bao lâu rồi?

Lang Trượng im lặng thêm một hồi, vẻ đang lắng nghe xem linh hồn muốn gửi thông điệp gì. Xong, ông gật gù, cũng chẳng tỏ ra âu lo. Vân Vân nín thở hồi hộp, ngồi yên chờ đợi câu trả lời của Lang Trượng.

– Cậu ta đi theo cô từ lúc cậu ta qua đời ở kiếp trước. Cậu ta thương cô nên kiếp này muốn đi theo trông chừng. Xem ra cậu ta chết khi còn trẻ lắm! Mà, duyên âm thì cô biết đấy, chưa cắt bỏ, sẽ không thể gắn kết với bất kỳ ai khác.

– Thầy vừa nói “trông chừng”? – Vân Vân gãi tai.

– Cô kể mình từng sống vài năm ở ngoài Bắc phải không?



– Vâng, ngoài Hà Nội.

– Thì tôi vừa bảo, gia đình cô vốn không nên rời khu biệt thự, bởi tai ương sẽ đến tìm ngày một nhiều. Cô ở thủ đô xa xôi một thời gian dài mà tai qua nạn khỏi, là nhờ có người trông coi và phù hộ cho cô đó!

– Tức là hồn ma bám riết lấy tôi đã phù trợ tôi ấy à?

– Đúng. Nên, không hẳn ác duyên, dù việc có âm khí mạnh bên người chính là một phần lý do thu hút các linh hồn.

Lang Trượng chỉ tay ra ngoài cửa sổ, khua cổ tay một vòng.

– Mấy bữa nọ cô chưa đến, hôm ấy tôi đang làm lễ, bỗng nhiên có rất nhiều linh hồn tụ tập. Mãi hôm nay gặp cô mới biết là do hồn ma đi theo cô gây ra sự tình.

– Khi đến đây, tôi cũng chỉ cảm nhận được ang áng không khí không được bình thường.

– Giờ đã biết đến sự hiện diện của linh hồn theo mình, cô có muốn trực tiếp gặp cậu ta đàng hoàng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play