Tâm chậm rãi bước từng bước trên sàn nhà lạnh ngắt, như thể đang đi trên một tảng băng. Người đau nhói, cô vô thức đặt tay lên bụng, nói ra những tiếng thủ thỉ, tâm tình.
- Ngoan nào con! Đừng quấy nữa! Để mẹ đi tìm bố con.
Đêm tĩnh mịch, ánh trăng bàng bạc khiến không gian như thuộc về cõi u linh.
- Meo, meo, meo!
Tiếng mèo ré lên khiến Tâm khiếp hãi. Nương theo ánh trăng, tại góc phòng, có con mèo đen đang xoay lưng lại, phát ra âm thanh như đang nhai ngấu nghiến thứ gì đó. Tâm ôm bụng, rõ ràng trực giác mách bảo cô phải bỏ chạy nhưng bây giờ cơ thể như không còn là của mình nữa. Tâm bước về phía con mèo, trái tim đập mạnh như muốn phá tung khỏi lồng ngực.
Đột nhiên, con mèo quay phắt lại. Ánh mắt nó sáng như sao, toát lên sát khí, tuy nhiên thứ làm Tâm kinh hoàng cực điểm đến hồn xiêu phách lạc lại là thứ mà nó đang ăn. Đó là một bào thai đang nằm trên vũng máu, không biết được bao nhiêu tháng bởi bây giờ chỉ còn mỗi cái đầu cùng với đống thịt vụn xung quanh.
- Con ơi… con ơi… - Tâm run rẩy, không hiểu vì sao chính mình lại nói thế.
Con mèo nhe răng, dường như đang cười, Tâm chưa bao giờ thấy nụ cười nào man rợ đến thế. Cô hét lên kinh hoàng, ngã xuống nền đất. Con mèo ré lên, nhún người nhảy phốc lên bụng Tâm. Đúng lúc ấy, đứa bé lại đạp dữ dội, như muốn đạp thủng bụng cô mà chui ra. Mắt ầng ậc nước, cô ú ớ nói những điều vô nghĩa, rồi bật khóc thành tiếng.
Con mèo giơ vuốt sắc, cào những đường sắc lẹm lên bụng Tâm. Máu tươi bắn ra, cô không thể cử động như bị trúng tà, chỉ biết nằm bất động. Rồi nó vục sâu vào bụng cô, miệng cắp lấy cái bào thai đang đỏ hỏn, vẫn còn dây rốn… Con của cô, con cô…
Mọi thứ tối sầm lại trước mắt Tâm.
***
Cô choàng tỉnh ở trên giường, trong tư thế giơ tay phải lên phía trước như thể đang cầu cứu, nằm bên cạnh là chồng cô - Nam - vẫn đang say giấc nồng. Những gì xảy ra trong giấc mơ ùa về trong tâm trí, Tâm run rẩy, ôm chặt lấy chồng, kiềm chế không khóc nấc lên, đủ thứ câu hỏi hiện lên trong đầu lúc này.
Giấc mơ này là sao? Đã bao đêm cô mơ thấy? Liệu đứa bé trong bụng có yểu mệnh như đứa con trước đây? Cô phải làm sao đây?
Sự im lặng cũng là một loại âm thanh đáng sợ. Tâm thoáng rùng mình, đồng thời lại thấy cổ họng khát khô. Chống tay ngồi dậy, cô lay người Nam nhưng không thấy anh trả lời, chỉ có tiếng thở đều đặn của người đã ngủ sâu.
Khẽ thở dài một tiếng, Tâm kéo chăn đắp cho Nam, rồi đi ra khỏi buồng ngủ. Gần đây Nam phải xử lý công việc không xuể, áp lực đè nặng lên đôi vai anh, thế nên cô cũng không muốn phiền anh nữa. Tự mình rót một cốc nước ấm, Tâm ngửa cổ lên uống từng ngụm nhỏ. Đột nhiên, vị tanh ngòm như máu lan ra khắp miệng, Tâm mở trừng mắt, ném cái cốc xuống, che miệng ho sặc sụa, không ngừng ói mửa.
Cốc nước rơi xuống đất vỡ choang. Máu tươi lênh láng khắp sàn nhà, lan ra, lan rộng ra. Tâm hãi hùng, hai tay bịt chặt miệng, lùi xuống từng bước. Cảnh tượng trước mắt là sao?
Dường như không tin vào mắt mình, Tâm hít một hơi thật sâu, dụi mắt liên tục, rồi thu hết can đảm chậm rãi mở mắt, thấy vũng nước lọc dưới sàn nhà, cảm giác tanh ngòm trong miệng cũng không còn, cô khẽ thở phào. Đúng là vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, chẳng hiểu sao lại tưởng tượng ra nước lọc là máu tươi.
Mặc dù đã hoàn hồn được một chút, nhưng cô không muốn về phòng ngủ, sợ mơ, sợ phải nhìn thấy cơn ác mộng như ban nãy.
Lúc này là ba giờ sáng, Tâm bước ra ngoài đi dạo, miên man nghĩ ngợi đủ thứ trên đời, vô tình nhìn thấy một người đàn ông đang đứng xoay lưng lại với mình.
- Ai đó?
Như bị xui khiến, Tâm tiến về phía trước, người ấy có dáng cao gầy, mặc áo khoác mỏng, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc. Nhưng rốt cuộc là ai? Nhà cô không ít kẻ ăn người ở, nhưng cô không thể gọi được một cái tên rõ ràng. Đột nhiên kẻ ấy quay ngoắt lại, gương mặt trắng bệch, hốc hác, quầng đen trũng sâu, lại có máu chảy ra từ khóe miệng, gió thổi làm một bên tay áo bay phất phơ.
Đó là anh họ của cô - Minh Hưng!
- Anh họ… sao… sao anh lại ở đây? - Tâm lắp bắp, rõ ràng người này đã phát điên, bị nhốt ở căn nhà trưởng tộc rồi mà.
- Giết, giết, giết… - Minh Hưng cầm dao chỉ vào bụng Tâm.
Tâm hét lên một tiếng như muốn vỡ toang lồng ngực rồi quay ngoắt bỏ chạy. Tai nghe rõ tiếng bước chân đuổi theo của Minh Hưng, cô chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy trối chết. Tuy nhiên, Minh Hưng đã kịp nắm lấy tóc cô, giật lại từ phía sau. Tâm ngã xuống, theo bản năng chỉ biết ôm lấy bụng, lúc này, Minh Hưng đã ngồi lên người cô, bật cười những tiếng khanh khách đáng sợ.
- Lấy nó, tao muốn lấy nó ra! - Minh Hưng chĩa dao về phía bụng Tâm, miệng trào máu tươi. - Tao muốn ăn nó!
- Không, tôi xin anh! - Tâm lắc đầu quầy quậy. - Tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi!
Mũi dao sắc chạm lên cổ, máu rỉ ra. Tâm yếu ớt chống cự, Minh Hưng cười đắc ý, bắt đầu di chuyển cánh tay, rạch một đường. Cảm giác đau đớn lan đến não, cô chẳng thể làm gì ngoài hét lên ầm ĩ và than khóc.
- Buông cô ấy ra!!!
Nam đột nhiên xuất hiện, lôi Minh Hưng rời khỏi người Tâm, rồi táng cho anh ta một cú trời giáng. Minh Hưng lảo đảo rồi ngã xuống, tay vẫn nắm chặt con dao. Nhìn máu dính lưỡi dao, Nam sôi máu, nhào về người Minh Hưng đánh đấm túi bụi, không ngừng buông ra những câu chửi rủa.
- Đừng, anh ơi! - Tâm đặt tay lên vết thương nhỏ, đồng thời yếu ớt cầu xin. - Đừng đánh nữa, anh ta bị điên đấy, cẩn thận anh ta làm hại anh!
Vừa dứt lời, Nam lập tức bị Minh Hưng đạp ra phũ phàng. Tâm sửng sốt, anh ta gầy yếu và cụt một tay thì lấy đâu ra sức mạnh kinh hoàng này? Minh Hưng nhọc nhằn đứng dậy, chĩa dao về phía Nam, cười gằn. Tâm tái mặt, hét lên một tiếng kinh hoàng, rồi đứng chắn trước Nam. Đúng lúc ấy, người ở trong nhà cũng kịp chạy ra, vây lấy Minh Hưng.
Thấy đông người, Minh Hưng cầm dao, khua loạn xạ, người ở không dám lao vào nhưng cũng tìm cách để thu hút sự chú ý, để anh ta không tấn công vợ chồng Tâm. Họ quây lấy Minh Hưng, người này lao đến thì người kia lùi lại, phối hợp ăn ý mà đưa được Minh Hưng ra đến sân sau, tránh xa Tâm và Nam.
Tâm đỡ Nam ngồi dậy, khi Nam muốn ra sân sau xem tình hình thì lập tức bị cô ngăn lại. Đột nhiên có tiếng hét thảm thiết xé lòng của Minh Hưng cất lên, sau đó là âm thanh xôn xao của nhóm người ở, Tâm hoảng sợ, toàn thân cứng đờ. Còn Nam hoang mang, lập tức hét lớn.
- Có chuyện gì đấy?
Một người ở chạy từ sân sau đến trước hai người, mặt lúc này trắng bệch, không còn một giọt máu.
- Cậu Minh Hưng… cậu ấy chết rồi.
- Chết? - Nam kinh hoàng. - Các người làm gì mà khiến cho anh họ chết?
- Là cái hàng rào… hàng rào cây. - Người ở lắp bắp kể lại mọi chuyện.
Minh Hưng điên loạn lại cụt một tay nên không khó để người ở không chế anh, trong lúc chuẩn bị trói lại thì anh bỗng gào lên, thoát khỏi sự khống chế của mọi người. Trong lúc tháo chạy, anh sảy chân, ngã xuống hàng rào bằng sắt chọc thẳng vào mắt, chạm đến hộp sọ, máu chảy ồ ạt. Minh Hưng kêu lên từng tiếng thảm thiết, giãy lên như một con thú bị thương, miệng nôn ra máu không ngừng, rồi lịm dần đi. Anh chết tức tưởi trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người.
- Hàng rào chọc vào mắt, chết ngay tại chỗ sao?
Tâm yếu ớt nói, rồi ngất lịm.
***
Khi nghe được tin dữ về Minh Hưng, ông Minh ngã gục xuống đất, gào lên từng tiếng như bị lửa thiêu đốt. Tiếng khóc tang thương chẳng khác gì một người đã hoàn toàn tuyệt vọng bởi cuộc đời. Đứa con trai mà ông đặt biết bao kỳ vọng hóa điên rồi chết thảm, những người thân lần lượt bỏ ông mà đi, bức tường mạnh mẽ cuối cùng của ông sụp đổ. Ông Minh suy sụp hoàn toàn, không còn một chút sức sống.
Trong khi mọi người vẫn đang rục rịch chuẩn bị cho đám tang, ông Minh đến nhìn mặt con trai lần cuối, bước đi vô định, hoàn toàn không có nhận thức về xung quanh, đến khi bừng tỉnh thì đã đứng trước linh cữu Minh Hưng. Bốn bề âm u, gió thổi qua cửa sổ mang theo hơi lạnh khiến ông sởn cả gai ốc. Tự nhiên, ký ức về lần đứng trước quan tài vợ ùa về, ông Minh đứng chôn chân, không hề nhúc nhích, không có ý định bước tiếp.
Đột nhiên, quan tài rung lên như có tác động từ bên trong. Sau đó, tiếng rên rỉ xen lẫn âm thanh nghiến răng ken két của Minh Hưng cất lên.
- Cứu con… cứu con… bố ơi.
- Minh Hưng! - Ông Minh hốt hoảng, ngay sau đó liền mừng rỡ. - Con chưa chết sao?
Không một tiếng đáp, ông Minh ngơ ngác, tự hỏi có phải bản thân vừa rồi gặp ảo giác không? Bất thình lình, cỗ quan tài rung lên, như thể có ai đang đấm đá rất mạnh bên trong. Rồi, trước vẻ bàng hoàng của ông Minh, nắp quan tài bật tung ra, mùi hôi thối sộc lên. Ông Minh tái mặt, bịt chặt miệng lại, không hiểu sao như có thế lực nào đó thúc đẩy, ông tiến đến nhìn vào bên trong linh cữu. Cảnh tượng đập vào mắt khiến ông hét lên kinh hãi.
Minh Hưng, một bên chỉ có hốc mắt đen ngòm, bên còn lại thì bị biến dạng, đồng tử co lại như mắt mèo. Khắp người mọc lên một lớp lông đen tuyền, bàn tay cứng đờ tím tái mọc ra những móng vuốt sắc và cả cái tai nhô lên như tai mèo. Con ông đã không còn là giống người nữa; mà là một con quái vật nửa người nửa mèo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT