- Chả trách thiên hạ nói, quỷ hồn đạt đến một cấp độ nhất định nào đó sẽ có linh tính, có thể cảm nhận được cát hung, quả nhiên không sai!

Đốc thấy quan tài đóng kín không nhúc nhích, cũng không phát hiện bóng dáng quỷ ăn hồn công kích hắn thì thở dài một hơi, nhìn lá “khu quỷ bùa” giấu trong lòng bàn tay trái. Hắn vốn chờ đợi con quỷ ăn hồn này công kích mình, khi ấy, hắn chỉ cần kích hoạt lá bùa khu quỷ giấu trong tay là có thể giết chết đối phương. Nhưng không ngờ con quỷ ăn hồn này lại cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, trốn bên trong quan tài đá, không ra, khiến cho dự tính của hắn phá sản.

- Ngươi tưởng trốn bên trong thì ta không làm gì được ngươi à? -Đốc trầm ngâm một hồi, liền lấy từ trong ba lô ra một chiếc bút lông và một lọ chứa chu sa dạng dịch, bắt đầu vẽ từng đồ hình lạ lẫm lên nắp quan tài và mặt ngoài của bốn vách quan. Vẽ xong, Đốc lẩm bẩm chú ngữ để kích phát đồ hình vừa vẽ, sau đó bắt đầu mở nắp quan tài một lần nữa.

Lần này nắp quan tài đã nhẹ hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, hắn dùng một tay cũng có thể từ từ đẩy nắp quan tài sang một bên. Ngay khi nắp đá bắt đầu dịch chuyển, từ bên trong quan tài phun ra âm khí tanh hôi mù mịt bao phủ toàn bộ không gian của đường hầm. Cũng chính lúc này, khu vực âm khí đậm đặc nhất ở phía trên quan tài đá đột nhiên chấn động, một cái móng vuốt to lớn, sắc nhọn, tồn tại giữa chân thực và hư ảo, từ trong âm khí lao ra, chộp về phía đầu của Đốc. Vuốt quỷ này không chỉ có thể công kích vật chất mà dường như còn ẩn chứa một loại sức mạnh kỳ dị có thể công kích hồn phách người sống, Đốc có thể cảm giác được hồn phách của mình trong tích tắc đó giống như bị kéo ra khỏi cơ thể. Nhưng cũng chỉ là trong tích tắc mà thôi, hắn đã sớm đoán được con quỷ trong quan tài nhất định sẽ tìm thời cơ công kích mình, cho nên ngay khi cái vuốt quỷ âm độc kia phóng ra, cánh tay trái cầm theo lá “khu quỷ bùa” của hắn đồng thời đánh tới.

“Khu quỷ bùa” bắt gặp quỷ khí liền hóa thành một ngọn lửa màu vàng, chẳng mấy chốc đã lan gần hết toàn bộ phần vuốt quỷ nhô ra khỏi quan tài, không ngừng thiêu đốt nó bốc lên từng tia khói màu lam nhạt.

Bên trong quan tài vang lên tiếng gầm thét đau đớn, đột nhiên nắp quan tài đá bị một cỗ sức mạnh to lớn bên trong phá vỡ thành vô số mảnh nhỏ, bắn ra bốn phía. Đốc vội vàng lùi lại. Sau đó, một bóng quỷ ảnh cao tới ba mét bay ra khỏi quan tài đá, ngửa cổ gầm lên giận dữ khiến cho âm khí quay cuồng tạo thành từng đạo âm phong cuốn bay tất cả mọi thứ nó bắt gặp. Khí thế của quỷ ảnh vô cùng mạnh bạo, ác liệt nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện một phần ba cơ thể của nó đang bị một tầng lửa vàng thiêu đốt bốc lên khói xanh, hơn nữa nhìn tốc độ lan tỏa của ngọn lửa vàng này, không bao lâu sẽ hoàn toàn bao trùm cơ thể nó.

Lửa của “khu quỷ bùa” mặc dù là khắc tinh của quỷ vật nhưng con quỷ ăn hồn này cũng không phải dạng tầm thường. Trên cơ thể nó bắt đầu tuôn ra một lớp vụ khí màu xám chống lại ngọn lửa của “khu quỷ bùa”. Quỷ ảnh phẫn nộ vùng vẫy giữa khoảng không của đường hầm, nó đã phát hiện ra vị trí của Đốc nhưng không biết vì sao lại không công kích mà chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ, e ngại nhìn hắn, sau đó xoay thân hình to lớn của mình bay về phía lối ra của đường hầm.

Tốc độ của quỷ ảnh rất nhanh, chẳng mấy chốc nó đã bay tới gần cửa đường hầm mà Đốc treo chiếc chuông đồng nhỏ trước khi đi vào.

Cũng chính thời khắc quỷ ảnh bay qua chiếc chuông đồng nhỏ, ở bên ngoài cửa hang động, Lã Pu Dí nghe được âm thanh “đinh đang”. Hắn gần như ngay lập tức làm theo lời dặn của Đốc, đốt cây nhang đen cắm xuống đất, sau đó hướng về một phía của rừng rậm chạy đi.

Nhang đen giống như vật truyền dẫn, ngay khi vừa được đốt lên, bốn lá bùa Đốc dán lên trước đó lập tức bắt lửa, bốc cháy ngùn ngụt, tạo thành một tấm lưới lửa chắn lấy toàn bộ cửa hang động.

Quỷ ảnh chạy như bay đến cửa hang động; chỉ cần trốn ra ngoài, ẩn nấp trong rừng núi bạt ngàn, nhân loại dù mạnh mẽ cũng đừng hòng tìm được nó. Nhưng mắt thấy chỉ còn một chút nữa sẽ bay ra ngoài, thi một tấm lưới lửa từ đâu xuất hiện, chắn toàn bộ cửa hang. Tốc độ của quỷ ảnh rất nhanh, lúc này cho dù nó muốn dừng lại cũng không kịp nữa, cho nên quỷ ảnh không những không giảm tốc độ mà còn dồn toàn bộ sức mạnh, lao về phía trước, dự định xé rách lưới lửa.

“Phựt! Phựt! Phựt!!!…”

Quỷ ảnh đâm vào lưới lửa, bắn vô số hoa lửa ra bốn phía, nhưng lưới lửa dẻo dai giống như mạng nhện, quỷ ảnh nhất thời không cách nào xé rách, bị kẹt lại ở giữa.

Đúng lúc này, sâu bên trong hang động tối tăm vang lên tiếng xé gió, càng lúc càng rõ ràng, một đạo ánh sáng dùng tốc độ kinh hoàng từ trong hang đâm tới quỷ ảnh.

Đạo ánh sáng này không phải thứ gì khác mà chính là thanh kiếm đồng trong ba lô của Đốc. Ngay khi thanh kiếm đồng đâm xuyên qua cơ thể quỷ ảnh, từng ký tự chữ cổ xưa trên thân kiếm hóa thành quang mang hủy hoại quỷ linh của quỷ ăn hồn; chỉ thấy quỷ ảnh vùng vẫy, gào thét đau đớn, sau mấy hơi thở, rốt cuộc hoàn toàn hóa thành khói xanh, tan biến trong không gian.

Một lúc sau, Đốc đeo ba lô sau lưng, đi từ trong đường hầm về tới cửa hang động. Hắn nhìn thanh kiếm đồng không còn pháp lực duy trì rơi trên mặt đất, sau đó nhắm mắt cảm nhận tàn dư quỷ linh chưa hoàn toàn tiêu tan trong không gian. Xác nhận con quỷ ăn hồn kia đã thật sự bị kiếm đồng giết chết, hắn nhặt thanh kiếm đồng cất vào trong ba lô, sau đó đi ra khỏi hang.

Khi Đốc đi tới nơi giấu xe máy đã nhìn thấy Lã Pu Dí đang thấp thỏm ngồi chờ, hắn không khỏi lắc đầu trước tính nhát gan của nó, nói.

- Đi thôi!

- Thượng sư, xong việc rồi? -Lã Pu Dí nhìn thấy Đốc thì vội vàng chạy đến, tò mò hỏi.

- Xong rồi! -Đốc gật đầu lười biếng, đáp.

- Vậy còn con quỷ ăn hồn kia?

- Ngươi không cảm thấy câu hỏi của mình rất ngu ngốc à? Nếu con quỷ ăn hồn kia còn sống, ta còn có thể trở lại đây tìm ngươi? -Đốc lấy tay vỗ nhẹ vào đầu Lã Pu Dí, giận dữ nói. -Còn ngây người đó làm gì, đi thôi!

- Thượng sư đợi chút, xuất phát ngay đây! -Lã Pu Dí nghe Đốc nói con quỷ kia đã bị tiêu diệt thì không khỏi vui mừng, nói.

Hai người đi xe tiếp tục hành trình trở về bản Đồng Ngần, nhưng khi đi tới con đường gần thôn bản hôm qua hai người ngủ nhờ, Lã Pu Dí nghe được có tiếng khóc của nhiều người truyền đến, nó dừng xe, quay đầu nhìn Đốc, nghi hoặc hỏi.

- Thượng sư, lúc sáng không phải còn rất bình thường à, sao bây giờ lại có nhiều người khóc lóc thảm thiết như vậy? Chúng ta có cần đến xem không?

- Không cần? Bản thể của Quỷ ăn hồn chết đi, đồng nghĩa với những phân hồn của nó trong người bị hại cũng sẽ tan biến. Những người bị hại trong bản vốn đã chết, chỉ là bởi vì có quỷ hồn điều khiển nên mới giống như còn sống, nay không có năng lượng của quỷ hồn duy trì, những người đó tự nhiên sẽ chết đi. Người dân trong bản đang đau thương, lúc này hai kẻ lạ mặt chúng ta mà quay trở lại, nhất định sẽ bị coi là tai tinh, là kẻ gây ra tang tóc này, mọi người không đánh chết chúng ta mới là lạ đấy. Chúng ta tiêu diệt quỷ ăn hồn đã là làm hết khả năng giúp người trong bản rồi, thôi, đi thôi.


Bản Đồng Ngần, Tràng Định, Lạng Sơn.

- Ngươi thật sự không muốn nghỉ lại nơi này một đêm, mai hãy về? -Buổi chiều, hai người cũng về được đến nhà của Đốc ở bản Đồng Ngần, hắn bước xuống xe máy, nhìn Lã Pu Dí nói.

- Cảm ơn lòng tốt của Thượng sư. Lần trước khi ta bước vào trong nhà của ngài luôn có cảm giác rùng mình, lạnh nơi sống lưng, thật sự rất đáng sợ. -Lã Pu Dí lắc đầu từ chối lời mời của Đốc, vội nói. -Hơn nữa, ta đã rời khỏi Khe Váp hơn một ngày, cần sớm trở về báo tin cho Trưởng thôn và thầy Sìn Dinh, tránh để mọi người trong bản lo lắng.

- Nếu vậy ta cũng không miễn cưỡng nữa, Pu Dí, ngươi đi đường bình an nhé. -Đốc gật đầu quay người đi về phía nhà sàn, được mấy bước, hắn nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Lã Pu Dí, nói. -Lã Sìn Dinh hẳn không còn sống được bao lâu nữa, nếu ta đoán không nhầm, ông ấy sẽ chọn ngươi là người kế nghiệp, trở thành thầy cúng của Khe Váp. Nhưng “pháp” của Lã Sìn Dinh có rất nhiều thiếu xót, đợi sau khi Lã Sìn Dinh tạ thế, ngươi quay trở lại đây, ta truyền ngươi mật thuật trừ tà của họ Đoàn chúng ta.

- Thượng sư, phép trừ ma của họ Đoàn không phải là bí mật không truyền ra ngoài à? Sao ngài còn muốn truyền cho ta? -Lã Pu Dí ngạc nhiên, hỏi.

- Phép trừ ma của nhà họ Đoàn chúng ta không phải là không truyền ra ngoài, thậm chí truyền cho không ít người; chỉ là có một vài “pháp” trong đó cần có huyết thống họ Đoàn chúng ta mới có thể thực hiện được, cho nên mới gọi là “mật thuật”. -Trải qua một chuyến đi dài rốt cuộc cũng về tới nhà khiến cho tâm trạng của Đốc khá vui vẻ, hắn không nổi cáu với Lã Pu Dí như bình thường mà phá lệ, nhẹ giọng giải thích. -Sở dĩ có ý định truyền pháp cho ngươi là bởi vì ta đã xem qua căn cốt của ngươi, có thể trở thành một thầy pháp với năng lực không tầm thường; nhưng đó chỉ là một yếu tố mà thôi. Điều quan trọng nhất khiến ta muốn truyền pháp cho ngươi là bởi vì ngươi có một trái tim dũng cảm và thiện lương, chỉ có người có trái tim dũng cảm và thiện lương mới có tư cách học pháp nhà họ Đoàn chúng ta.

- Thì ra là như vậy, ta biết rồi, đến lúc đó ta nhất định đến đây học ngài đấy. -Lã Pu Dí khom người chào, sau đó quay đầu chiếc xe máy cũ của mình. -Thượng sư, ta đi đây, tạm biệt ngày nhé.

Đốc nhìn bóng của Lã Pu Dí dần khuất, nghĩ đến hành trình đồng hành cùng con người đơn thuần, lương thiện này, không khỏi nở nụ cười vui vẻ. Hắn quay người nhìn căn nhà sàn quen thuộc của mình, bước tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play