Xe chạy đến trước cổng trường thì dừng lại, sinh viên lần lượt từng người xuống xe.
Cố Duyên Xuyên thường ngày ra ngoài đều gọi taxi, nhưng vì nghĩ đến hình tượng của mình trong lòng bạn cùng bàn, đành phải bỏ qua phương thức di chuyển này.
Dù sao thì bạn nhỏ cùng bàn cũng cho rằng anh nghèo đến mức không có tiền đóng phí điện thoại nên mới đáp ứng mời anh ăn cơm ở nhà ăn một tháng.
Nghĩ đến việc lần đầu mời cô đi chơi lại để cô vất vả chen chúc trên xe, Cố Duyên Xuyên trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy.
Nhưng Kiều Hạ cũng không cảm thấy ngồi xe công cộng thì có gì không tốt, dù là đi một mình hay đi với bạn cùng phòng thì cô đều đi tàu điện ngầm.
Không lâu sau, xe 534 đi tới, vì không có nhiều người nên xe rất vắng, Kiều Hạ vui vẻ ngồi ở hàng ghế trên với anh.
Từ trường học đến rạp chiếu phim có hơn mười trạm dừng chân, ước chừng hơn một giờ. Kiều Hạ theo thói quen lấy tai nghe ra, cắm vào, đưa một bên tai nghe tới trước mặt Cố Duyên Xuyên, "Cậu muốn nghe không?"
"Muốn." Cố Duyên Xuyên cầm tai nghe màu hồng đeo lên tai, bài hát nước ngoài nhẹ nhàng chậm rãi truyền tới, là một ca khúc kinh điển từ lâu.
Kiều Hạ nghe nhạc, thấy hơi mệt.
Chủ yếu là vì trang điểm từ sáng sớm, lại nghe Cố Duyên Xuyên nói bản thân nhìn không có gì thay đổi, sớm biết vậy sẽ không trang điểm làm gì.
Cô cầm tấm rèm bên cửa xe kéo lên, dùng giọng điệu thương lượng nói nhỏ, "Tớ có chút buồn ngủ, nhưng chỉ nhắm mắt một lúc thôi, khi nào đến thì cậu gọi tớ được không?"
Cố Duyên Xuyên gật đầu, giọng nói luôn khàn khàn lạnh lùng khi đối điện với cô không tự chủ được mà dịu dàng, "Được, cậu ngủ đi."
Kiều Hạ nhắm mắt lại, chưa đến vài phút đã ngủ thiếp đi.
Chiếc xe bus lắc lư về phía trước, Cố Duyên Xuyên nghiêng đầu, nhìn thấy đầu nhỏ của bạn cùng bàn càng ngày càng gục xuống phía dưới, có vẻ như đã ngủ say.
"Kiều Hạ?" Anh khẽ kêu một tiếng.
Không ai trả lời.
Động tác của Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng cẩn thận, từ từ đặt cái đầu nhỏ của Kiều Hạ lên vai anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô như một chiếc lông vũ mềm mại chậm rãi lướt qua cổ.
Đáy lòng anh cũng mềm mại theo.
Trước đây rất hiếm khi đi ngồi xe công cộng, anh nghĩ rằng môi trường ồn ào đông đúc này thật khiến người khác phiền chán. Nhưng ngồi một chỗ với bạn nhỏ cùng bàn, hết thảy những điều tồi tệ tiêu cực đều biến mất, thậm chí còn hận không thể cho quãng đường thêm xa hơn.
Cố Duyên Xuyên tháo tai nghe xuống. Bên tai chỉ còn hơi thở mỏng nhẹ đều đều của cô, đối với anh mà nói, đây mới là nốt nhạc êm tai nhất.
Lúc đến trạm, Cố Duyên Xuyên gọi cô, "Hạ Hạ, chúng ta phải xuống xe rồi."
Kiều Hạ ý thức còn đang mơ màng, nghe được có người gọi mình, vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang ngủ trên vai Cố Duyên Xuyên!
Làm sao lại như vậy, đây không phải là lợi dụng người ta hay sao! Hơn nữa đoạn đường này cô ngủ rất yên, nghĩ anh không hề động đậy lại càng thêm ngượng ngùng.
Kiều Hạ lập tức ngồi dậy, đỏ mặt nhìn anh vội giải thích về hành động của mình, "Rất xin lỗi, tớ không phải cố ý đâu! Vai cậu có mỏi không?"
Cố Duyên Xuyên nhìn vẻ mặt khẩn trương lo lắng của bạn nhỏ cùng bàn, nhẹ cong môi, "Không sao, tớ không mỏi."
Tiếng nhắc nhở đến trạm vang lên, Kiều Hạ đi theo anh xuống xe, đột nhiên nhớ tới vừa rồi anh gọi... Hình như là nhũ danh của mình, giọng điệu vô cùng thân mật cưng chiều.
Trong lòng cô có chút hoảng hốt, lần cuối được gọi như vậy đã là rất nhiều năm trước, thời điểm nhà cô còn chưa xảy ra chuyện. Sau này ngay cả mẹ cô cũng không bao giờ gọi cô dịu dàng như vậy.
Kiều Hạ nghĩ ngơi lung tung xuống xe, lại cảm thấy xác xuất rất lớn... Chính là lúc ấy ngủ say nên nghe nhầm.
Trung tâm mua sắm nằm ngay cạnh trạm xe bus, cách nơi bọn họ đi xuống không xa.
Có cửa hàng đồ ngọt tên "M" trước cửa trung tâm, Kiều Hạ thoáng nhìn một lúc lâu. Cố Duyên Xuyên thấy vậy đi vào mua một cái kem ốc quế sau đó đưa cho cô.
Kiều Hạ rất vui mừng và ngạc nhiên nhận lấy, ngọt ngào cười rộ lên, "Cám ơn cậu."
Cố Duyên Xuyên thấy cô vui vẻ, con ngươi đen nhánh đầy thâm thúy mang theo một chút ý cười. Cô ấy sao lại dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Nhưng nhìn một lúc, lông mày anh hơi chau lại, tâm trạng có hơi khác thường. Không lẽ bộ dạng bạn nhỏ cùng bàn ăn kem cũng đáng yêu như vậy sao?
Chỉ thấy đầu cô hơi cúi xuống, cái miệng nhỏ ăn từng miếng một. Sau đó giống như mèo con, vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm một ít kem còn dư trên môi vào miệng.
Bộ dạng yên lặng, ngoan ngoãn đến mức không nói nên lời.
Cô không biết dáng vẻ này của mình hấp dẫn người khác tới nhường nào, khiến tim anh đập đến mức miệng đắng lưỡi khô.
Vốn là cả hai đang đứng song song, Cố Duyên Xuyên dứt khoát thay đổi vị trí, đứng lên trước người cô.
Đột nhiên bị một cái bóng lớn bao phủ, Kiều Hạ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh, "Sao vậy?"
Cố Duyên Xuyên ho nhẹ một tiếng, "Che nắng cho cậu."
Thực tế là muốn giấu bạn nhỏ cùng bàn đi, không thể để cho những tên đàn ông khác nhìn thấy.
-
Trước khi đến đây, Kiều Hạ chỉ nghĩ hôm nay ra ngoài với anh, không hỏi cụ thể sẽ xem bộ phim nào.
Bây giờ đến rồi, cô mới nhớ ra hỏi, "Đúng rồi, phim điện ảnh chúng ta xem tên là gì vậy?"
Cố Duyên Xuyên đứng trước máy bán vé, cầm mã trên phiếu gửi đi, trả lời, "Kinh hồn chi mộng."
Kiều Hạ nghe tên xong, hơi chớp chớp mắt, "Phim kinh dị sao?"
"Ừ." Cố Duyên Xuyên lên tiếng, cúi xuống, còn nói thêm, "Đừng sợ, có tớ ở đây."
Kiều Hạ cảm giác mình bị coi thường, ngẩng mặt lên đầy khí thế mà phản bác, "Lá gan tớ rất lớn, sẽ không sợ đâu."
Cố Duyên Xuyên giương mắt nhìn cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy một cái, đương nhiên không tin lời cô nói, nhưng cũng không phản bác, cười cười, "Còn mấy phút nữa mới bắt đầu, đi mua đồ ăn trước đã."
Hai người cầm theo bỏng ngô và coca đi vào, bởi vì đây là sáng cuối tuần, hơn nữa phim cũng đã chiếu được một thời gian nên người xếp hàng không nhiều lắm.
Bộ phim giới thiệu một bệnh viện đã bị bỏ hoang nhiều năm. Những phút đầu tiên của bộ phim là hình ảnh hồi tưởng lại về cuộc sống hàng ngày của bệnh nhân và bác sĩ sống ở đây.
Phần mở màn đang rất bình thường, đột nhiên màn hình xuất hiện những cảnh quay vô cùng đáng sợ.
Khán giả không chút đề phòng khiến rạp phim vang lên một loạt tiếng thét chói tai, Cố Duyên Xuyên cảm thấy bạn cùng phòng khó có được một lần đáng tin cậy.
Bộ phim điện ảnh này không theo thông thường, khác biệt rất nhiều với kịch bản phim truyền thống bình thường, có chút dọa người.
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm hình ảnh kinh dị trên màn hình, một chút cảm xúc sợ hãi đều không có. Thời điểm xem phim mắt không chớp lấy một lần.
Cố Duyên Xuyên nhướng mày, khiến nam sinh cao 1m8 bị dọa phát khóc? Sợ đến mức nhào vào lồng ngực rồi ôm ấp?
Cái này không giống như mong đợi.
Kiều Hạ xem đến mức say mê, hơn nửa ngày mới nhận ra tầm mắt của nam sinh bên cạnh, nghiêng đầu thấy Cố Duyên Xuyên đang nhìn mình.
Hả? Kiều Hạ vô cùng khó hiểu, phim hay như vậy, nhìn cô làm cái gì.
Cô suy nghĩ một lát, chỉ nghĩ đến một khả năng, đó chính... Anh muốn ăn bỏng ngô trên tay cô!
Cô đã nói rồi mà, xem phim mà không ăn bỏng ngô chính là thiếu hụt lớn, không có được tâm hồn phim.
Vì thế, Kiều Hạ đưa bỏng ngô trong ngực tới trước mặt anh, rất hào phóng chia sẻ, "Cho cậu ăn."
"..." Cố Duyên Xuyên tượng trưng lấy vài hạt.
Xem ra, lời lúc trước bạn nhỏ cùng bàn nói không phải là giả, lá gan của cô thật sự rất lớn.
Nghĩ lại, loại phim kinh dị thường là càng về sau mới càng đáng sợ. Cố Duyên Xuyên nhớ lại lần trước bạn nhỏ cùng bàn giật mình chỉ vì một con nhện con, không tin cô có thể kiên trì không sợ đến cuối cùng.
Xem được một nửa, kịch tính càng ngày càng nhiều, những bí mật dần được hé lộ, không khí trong rạp ngày càng căng thẳng và trì trệ.
Không ít nữ sinh sợ đến mức nhào vào trong ngực bạn trai, còn có mấy nam sinh làm đổ cả bỏng ngô xuống đất.
Một cảnh quay kinh hoàng khác xuất hiện, trong rạp lại đồng loạt thét chói tai. Một lúc sau, rất nhiều người vỗ ngực, oán giận nói nhỏ với bạn, "Cảnh vừa rồi quá kinh khủng, cũng không cho người ta một chút phòng bị nào! Sợ tới mức muốn tè ra quần!"
Đương nhiên những phản ứng này đều không xuất hiện ở Kiều Hạ, cô ngay cả run rẩy cũng không có.
Cố Duyên Xuyên nhăn mày, cảm thấy điều mình mong chờ khả năng sẽ không xảy ra.
Kiều Hạ đặt coca xuống, nghiêng đầu lấy khăn giấy chuẩn bị lau tay, vừa lúc đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Duyên Xuyên.
"Cậu làm sao vậy?" Kiều Hạ nhỏ giọng hỏi.
Cố Duyên Xuyên nhìn cô, nói ra nghi ngờ của mình, "Cậu... Xem những cái này không sợ sao?"
"Không sợ." Kiều Hạ lắc lắc đầu, có chút kiêu ngạo mà cười cười, "Tớ đã nói rồi, lá gan tớ rất lớn."
Thấy trên mặt anh lộ vẻ tò mò, Kiều Hạ lại gần một chút, dán vào bên tai anh giải thích, "Thời điểm học cấp 3, tớ học môn khoa học xã hội. Giáo viên dạy triết học từng giảng qua chủ nghĩa duy vật và duy tâm. Quỷ quái gì đó kỳ thật đều là chính tớ tự tưởng tượng ra, căn bản không hề tồn tại."
"Hơn nữa, tớ còn đọc cả 24 giá trị quan rồi." Cô nói đùa.
Cố Duyên Xuyên: "..."
Bạn nhỏ cùng bàn tư tưởng giác ngộ quá cao, không dọa được đến cô.
Kiều Hạ vốn dĩ nói với anh xong thì chuẩn bị xem tiếp, nhưng thấy lông mày Cố Duyên Xuyên nhăn lại. Nghĩ tới anh vừa rồi nhìn mình vài lần, có vẻ muốn nói lại thôi, cô cảm thấy được có gì đó không đúng.
"Cậu... Đang sợ sao?" Kiều Hạ nghi ngờ hỏi anh.
Cô chỉ có thể nghĩ tới khả năng này, nếu không vì sao anh luôn không dám nhìn vào màn hình lại đi nhìn mình chứ, còn hỏi cô có sợ hay không.
Haiz, Kiều Hạ than nhẹ một tiếng, có phần hối hận. Chính mình vừa nói không sợ, có khi nào đả kích đến tự trong của nam sinh không.
Nghe cô nói xong, Cố Duyên Xuyên rất ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ nghĩ như vậy. Bản thân ở trong lòng bạn nhỏ cùng bàn từ khi nào lại là hình tượng nhát gan yếu đuối như vậy.
Chữ "không" vừa muốn nói ra, anh cảm nhận được bàn tay đặt trên đầu gối bị một bàn tay mềm mại mảnh khảnh nắm lấy.
Trong bóng tối, bên tai anh vang lên giọng nói mềm mại, mang theo ý trấn an của bạn nhỏ cùng bàn, "Tớ nắm tay cậu rồi, đừng sợ, phim ảnh đều là giả."
Không đến một giây sau, Cố Duyên Xuyên không chút do dự đáp ứng, âm thanh trầm trầm đè nén sự vui mừng, "Ừ, cậu nắm chặt một chút, tớ sẽ không sợ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT