Trên màn hình lớn hiện lên số phiếu bầu của mười sáu người, sau khi ông cụ kia nói như vậy, khắp thính phòng xầm xì. Sau đó mọi người dần phát hiện, Mr. Trần hoàn toàn im lặng bất động, cứ như bị mất điện.
"Này, nhìn kìa!" Trần Canh bên trái Lạc Nhĩ, liếc mắt nhìn lên, có một đường màu đỏ nhanh chóng vụt lên trên màn hình với tốc độ như đang chạy nước rút một trăm mét, đã lọt vào top 5.
Cái tên dưới đường đó là: Cố Văn Tư.
"Không đúng, tôi..." Sư phụ Trần muốn cứu vãn tình hình, ông ta quay đầu hỏi người dẫn chương trình, "Tôi đạt giải nhất trong vòng thi đầu tiên, chẳng lẽ không có đặc quyền nào dành cho tôi sao, tại sao tôi lại phải xếp chung với người đứng thứ nhất từ dưới lên ở trận đấu đầu tiên chứ?"
Tiểu Thanh cười lịch sự mà xa cách: "Không sai, ngài giành được giải nhất trong vòng thi đấu đầu tiên, điều này đã tích lũy cho ngài sự nổi tiếng nhất định. Nhưng ngài cũng đừng quên, lúc mở màn trong hôm nay, thứ tự lượt bình chọn là do chính tay ngài quyết định."
Microphone trên tay cô ấy không đưa qua, có lẽ cô ấy không trông chờ sư phụ Trần có thể nói được lời tốt đẹp nào. Khán giả ở hiện trường đều xem trò hay này, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, Mr. Trần một mình đứng bất động tại chỗ.
Hóa ra ông ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt.
"Được rồi, tác phẩm của bảy đội khác cũng đã hoàn thành, giờ chúng ta cùng nhau đi xem nào."
Đèn trên sân khấu bỗng sáng lên, ánh đèn chiếu vào mười sáu người. Hai mắt mọi người sáng ngời, trên sân khấu đã được dọn dẹp lại sạch sẽ.
"Trong trận đấu một chọi một này, nhóm có tác phẩm của sư phụ Lý đương nhiên là hoàn mỹ. Nhưng hương vị của sư phụ Vương lại chiếm ưu thế hơn. Hai vị giám khảo lần lượt cho 8 và 8.5 điểm, các bạn thích ai hơn vậy?"
Người dẫn chương nháy mắt với camera, "Nhưng mọi người nhất định phải nhớ kỹ, các bạn chỉ có một cơ hội bỏ phiếu duy nhất."
"Kế tiếp là nhóm của sư phụ Tiết đã dành á quân trong cuộc thi năm ngoái và Lạc Nhĩ đến từ thành phố Lưu, chúng ta hãy cùng xem cận cảnh."
Camera quay cận cảnh, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện thành phẩm và biểu đồ so sánh giữa hai người, qua vẻ ngoài của đồ ngọt dường như đều đã được khôi phục lại như cũ.
"Cậu ấy rất tài năng, có thể nhạy bén nắm bắt được hương vị qua mấy câu nói của tôi." Vị giám khảo xinh đẹp này cười với Lạc Nhĩ, rõ ràng vô cùng hài lòng với tác phẩm của anh, cho điểm cao, 9.5 điểm.
Sự kỳ vọng lớn lao của mọi người đối với sư phụ Tiết lại lần nữa nguội lạnh, ngoại trừ vẻ ngoài của đồ ngọt, hầu như không có điểm nào tương tự. Thế là ba thí sinh hạt giống trong vòng trước đã bị loại.
Cuối cùng trong sân khấu chỉ còn lại tám thí sinh, mỗi người trong tám thí sinh được chia thành từng nhóm nhỏ đều trổ hết tài năng. Số phiếu của mỗi người đều tăng lên theo lũy thừa hàm số. Lúc này, người dẫn chương trình Tiểu Thanh đi ra.
"Chúng tôi yêu cầu các giám khảo bỏ phiếu cho các đầu bếp, còn mười phút sẽ đóng kênh bình chọn, đây là cơ hội cuối cùng."
Được nhắc như vậy, giám khảo của mấy tổ khác hơi đau đầu, gần như cố hết sức nói tốt cho đầu bếp của mình. Đến lượt ông cụ bên này, ông chỉ ho khan một tiếng, cả sân khấu bỗng nhiên yên lặng.
"Thật ra lúc chương trình mời tôi, tôi không muốn đến, hôm nay là ngày họp phụ huynh của cháu gái tôi." Ông chống gậy, run rẩy ngồi tạm trên ghế.
"Có phải một đầu bếp thật sự giỏi chỉ cần mấy giờ thi đấu thì ông có thể nhìn ra không? Làm một hai món ăn thì đã có thể tượng trưng cho trình độ nấu ăn cả đời sao?"
"Không thể." Ông dừng một chút, "Nhưng tôi vẫn muốn nhìn những đầu bếp bậc thầy trong tương lai là người thế nào. Vậy nên tôi đã bỏ cuộc họp phụ huynh của cháu gái để đến đây, ngồi ở đây đã được vài tiếng."
"Bây giờ tôi đã thấy được."
Ông ho khan, nghiêng đầu cầm lọ thuốc hít sâu, yên tĩnh một lúc, sau đó tiếng vỗ tay như điên vang lên như thuỷ triều, giống như cơn sóng thần từng đợt dâng cao hơn. Người dẫn chương trình ra hiệu rất nhiều lần mới dần dần dừng lại.
Cố Văn Tư hơi ngây ra, không biết nên có biểu cảm gì mới phù hợp. Lúc này bà lão bên cạnh ông cũng đứng lên, bà ấy vô cùng tự tin, không hề sợ hãi khi đứng trước camera.
"Tôi nghe nói chương trình《 Vua đầu bếp tranh tài 》luôn có rất nhiều ý tưởng sáng tạo, sẽ tìm những lối tắt để tìm ra đầu bếp có tiềm lực nhất. Nhưng chỉ dựa theo lời nói của người xa lạ và mấy bức ảnh, phải khôi phục một món đồ ngọt phức tạp mà không được nếm thử, quả thật quá khó khăn!"
Bà bày ra biểu cảm cổ quái, rồi dùng cử chỉ tay bên miệng mình: "Nói thật là tôi còn không nhớ rõ những thứ mình ăn vào hôm qua, thật may là tổ tiết mục có quay video, nếu không tôi cũng không biết mình phải nói gì nữa." Sau đó một trận cười vang lên.
Rồi bà như hiểu ra hương vị mới mẻ của điểm tâm: "Nhưng tác phẩm lại có thể khiến tôi vừa nhìn qua đã nhớ lại thì nhất định đã được làm vô cùng chân thành. Tôi tin rằng mọi người cũng thấy được, mỗi người bọn họ đều gặp rất nhiều khó khăn. Bọn họ phải vượt qua từng điều một có thể đi đến cuối cùng và để lại sự hài lòng lớn nhất, đó là những lời các đầu bếp muốn nói với các bạn."
Cuối cùng, bà yên lặng nhìn ông lão chống gậy làm bộ nghễnh ngãng: "Còn cả, ngày họp phụ huynh của cháu gái tôi không phải hôm nay, mà là ngày mai."
Tiếng vỗ tay đột nhiên im bặt, khán giả cũng không dám cười ra tiếng.
Bầu không khí trên sân khấu nhẹ nhàng đi một chút, nhưng đến thời khắc đếm ngược cuối cùng, người phụ trách kĩ thuật âm thanh bật đoạn nhạc vô cùng căng thẳng, trái tim mọi người lại treo lên.
"Chúng ta cùng đếm ngược nào, ba! Hai! Một!"
Bức màn trên màn hình lớn từ từ mở ra, theo giọng bình luận đầy truyền cảm của MC, ánh mắt khán giả, thí sinh và giám khảo đều tập trung vào màn hình lớn.
Du Việt nhìn hai đường cao nhất, một đường màu đỏ như ngọn lửa, là Cố Văn Tư. Một đường màu vàng lấp lánh, là Lạc Nhĩ.
Đường màu vàng quấn quýt truy đuổi, vẫn luôn vụt như bay ở bên góc phải, bỏ xa các thí sinh khác. Cho đến cuối cùng, đường màu đỏ với chỉ chút lợi thế mỏng manh đã chiếm đỉnh cao nhất.
Cô đã leo lên trên.
"Chúng ta hãy cùng chúc mừng người đại diện của Thượng Thành, Cố Văn Tư! Đã thăng hạng thành công và thắng cuộc trong vòng thi đấu tại tỉnh Dương, lọt vào danh sách các thí sinh tiến vào trận đấu trên toàn quốc!"
Tất cả camera và microphone đều đưa qua trong nháy mắt, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đầy người bao vây. Thí sinh và giám khảo thay phiên bắt tay với cô, người dẫn chương trình cười đi đến chỗ cô, muốn cô phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải.
Cố Văn Tư bị tiếng đèn flash "tách tách" và ánh đèn làm cho hoa mắt, ngơ ngác hỏi một câu: "Trận đấu ở Bắc Kinh diễn ra lúc nào vậy? Tôi phải đặt vé tàu..."
Sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp rồi trở lại khách sạn nghỉ ngơi, Trần Canh còn không nhịn được cười ha hả: "Không được không được rồi, câu của chị Văn Tư thật là đánh vào mặt chương trình mà, tôi buồn cười muốn chết!"
"Anh có thấy biểu cảm khó coi của người dẫn chương trình không, khán giả dưới sân khấu đều bàn luận. Hóa ra tổ quay nghèo đến nỗi chi phí đi lại của các thí sinh còn phải tự lo, đến bộ râu của đạo diễn cũng như muốn cháy mất nữa."
Cố Văn Tư ôm đầu: "Cậu đừng nói nữa, lúc đó tôi hoàn toàn không phản ứng kịp..."
Trần Canh vỗ đùi: "Tôi đoán đã có tình nguyện viên bắt đầu quyên tiền xe trên mạng cho chị rồi."
Không lâu sau, khi họ về phòng thì có nhân viên phục vụ đưa một cái khay để một vé máy bay đi trực tiếp từ Thượng Thành đến Bắc Kinh. Dường như sợ Cố Văn Tư không vừa lòng, ở mặt sau còn viết thêm: Cung cấp thông tin của mấy người đi theo cô với tổ chương trình để bọn họ mua vé cho họ! Không cần tự trả tiền!
"Tiêu rồi, hình như gặp rắc rối rồi." Cố Văn Tư cầu cứu nhìn Du Việt, "Có phải em đã gây thù chuốc oán không?"
Người phía sau không kiềm được xoa đầu cô: "Không đâu, là bọn họ tự tìm em."
Cố Cấu Tứ: Anh đừng lừa em, em sẽ tin đấy.
Du Việt duỗi chân dài rồi ngồi cạnh cô: "Bây giờ em là hy vọng của toàn bộ tỉnh Dương, dù bọn họ có oán hận em cỡ nào thì cũng không mù mà làm khó em trong lúc mấu chốt này đâu, yên tâm đi."
Anh chậm rãi lại gần, trán hai người chạm vào nhau: "Giờ Cố Văn Tư không còn là bảo bối của mình anh nữa, em đã trở thành bảo bối của toàn tỉnh Dương rồi. Làm sao bây giờ, anh có hơi ghen tị rồi."
Mặt cô đỏ lên, Du Việt tiện tay đặt vé máy bay lên bàn trà: "Được rồi, giờ cất tấm vé máy bay này đi, còn hơn một tháng nữa em mới phải đi Bắc Kinh, bây giờ không cần căng thẳng."
Anh đưa tay chạm vào môi cô, vẻ mặt ái muội: "Thời gian của em bây giờ không phải là nên dành cho anh sao?"
Cố Văn Tư lập tức hiểu anh đang muốn nói gì.
"Đừng, đừng!" Cô đẩy ngực anh ra, quay đầu đi, "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, đúng, để em thả lỏng đã, em có thể mời anh đi xem phim, chúng ta chưa đi chơi với nhau bao giờ!"
Du Việt nhìn biểu cảm của cô, duỗi tay nới lỏng cà vạt, "Được." Giọng anh nghe không ra cảm xúc gì, Cố Văn Tư thở phào nhẹ nhõm.
Lại nói, từ khi hai người quen biết nhau đến giờ, quan hệ giữa bọn họ cứ phát triển với vận tốc ánh sáng. Mới gặp vài lần đã phát triển thành đôi tình nhân bàn chuyện cưới hỏi, yêu nhau chưa được bao lâu đã nhanh chóng trở thành đôi vợ chồng mới cưới, cùng ngủ một phòng thậm chí một giường.
Chuyện yêu đương của mấy cặp đôi bình thường nếu là anh thì dường như càng phát triển nhanh hơn.
Đến lúc tay trong tay đi vào rạp chiếu phim, Cố Văn Tư cảm thấy vô cùng mới mẻ: "Anh muốn xem phim gì?"
Những bức poster trên tường bày ra đầy đủ các bộ phim hành động, hài kịch, phim kinh dị, phim hoạt hình, mọi thứ rực rỡ muôn màu khiến người ta muốn hoa mắt.
Du Việt nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, không nhịn được yên lặng thở dài, "Em chọn đi, anh đi mua đồ uống."
"Vậy chọn bộ phim hành động này đi, em thích Thành Long." Cố Cấu Tứ hưng phấn đi mua vé, ngoan ngoãn xếp hàng, mắt đầy vẻ hứng thú và kinh ngạc khi cầm lấy vé xem phim. Du Việt vừa nhìn đã cảm thấy ấm áp trong lòng.
Sau khi vào trong, cô nghiêng người nói nhỏ bên tai anh: "Sắp bắt đầu rồi, anh đã tắt tiếng điện thoại chưa?" Bởi vì trong phòng rất tối, anh chỉ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt cô, cảm thấy bên tai nóng hầm hập và ngứa, Du Việt giật mình, duỗi cánh tay ôm lấy người bên cạnh, cũng thì thầm với cô.
"Anh đã sẵn sàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT