Hôm nay gối mềm mại quá, nhưng lại có cảm giác cổ hơi đau...
Cố Văn Tư ôm chăn mơ màng nghĩ, có điều mùi của chăn thật là thơm, mẹ mới đổi bột giặt sao?
"Dậy ăn sáng thôi nào, mặt trời lên cao lắm rồi."
Cố Văn Tư vẫn còn mơ màng chép miệng, chợt nghe thấy có tiếng của ai đó nói bên tai. Cô lờ mờ tỉnh dậy, nheo mắt lại nhìn một cái và thấy một bóng người cao ngất đứng ở mép giường, tựa như đang cõng ánh mặt trời sau lưng.
Du Việt nhìn cô, đột nhiên đưa tay ra sờ đầu cô một cái, rồi im lặng trong hai giây.
"!!!" Cô ôm chăn ngồi bật dậy, nhìn xung quanh trái phải. Chiếc giường bừa bộn, rõ ràng là một chiếc giường đôi, nhưng cô lại nằm giữa hai chiếc gối. Cái chăn màu đỏ bị cô quấn chặt trên người mà bên kia giường thì nhăn nhúm, còn có một chiếc áo choàng tắm nằm trên đó.
Sau đó cô nhìn chằm chằm vào áo tắm trong hai giây, tiếp tục cúi đầu nhìn mình, quần áo vẫn còn nguyên vẹn.
Tại sao anh ấy ở trên giường của mình? Không đúng, đây rõ ràng là giường của anh ấy!
Tại sao mình ở trên giường của anh ấy? Hình như hôm qua họ đã kết hôn rồi.
Trong đầu cô giờ chứa cả thiên ngôn vạn ngữ, câu hỏi đến miệng lại biến thành câu khác, "Anh đã tỉnh rượu chưa?"
Du Việt nghiêng đầu và nhìn cô, khẽ ừ một tiếng, "Đêm qua rượu nặng quá, không xảy ra chuyện gì chứ?" Anh hỏi.
"Không, không có..." Cố Văn Tư theo phản xạ lắc đầu, nhìn anh mở cửa phòng ngủ và bước xuống cầu thang một cách bình tĩnh. "Tôi đợi em dưới phòng ăn."
"Ừ, được." Cố Văn Tư trả lời, vò vò mái tóc rối như ổ gà của mình, nhanh chóng mang dép và lao vào phòng tắm.
Khi cô xuống, một bữa sáng đơn giản đã được dọn trên bàn, có cháo trắng và nước trái cây, món chính và một vài món phụ. Cố Văn Tư chọn một chỗ rồi ngồi xuống, trước mặt là chiếc khay đựng trứng chiên vàng óng.
"Anh đã làm tất cả những món này sao?"
"Tay nghề tôi cũng không tốt lắm, tự bêu xấu mình trước mặt em rồi." Anh đưa lưng về phía cô và đi rửa tay, lúc xong anh mang đĩa trái cây đã gọt đến bên bàn. Hôm nay anh mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái màu trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, quần thì giống như đêm qua, Cố Văn Tư nhìn một cái rồi quay đi chỗ khác.
Trong phòng khách vẫn còn vết tích lộn xộn của đêm qua. Vài chai rượu sâm banh nằm rải rác trên bàn cà phê, hoa và bóng bay đầy màu sắc ở khắp mọi nơi, còn có một chiếc cà vạt của vị "huynh đài" nào đó để lại trên mặt đất. Có thể thấy những người này rất tự nhiên chơi đến tận khuya.
"Những người hôm qua đâu hết rồi?" Cố Văn Tư húp một ngụm cháo, hỏi.
Du Việt thản nhiên rót cho cô một ly sữa bò khác, "Buổi sang đã ném ra ngoài hết rồi."
"..." Cố Văn Tư ngập ngừng: "Bọn họ đều là cấp dưới của anh, làm vậy hình như cũng không phải cho lắm?"
Du Việt nhìn cô và gật đầu một cái, "Đúng là không tốt lắm."
"Cho nên tôi đã cho họ mỗi người viết một bản kiểm điểm, ai dám phản đối thì phải dọn nhà vệ sinh công ty trong một tháng. Điều kiện tiên quyết là nếu như lập công chuộc tội, có thể không nhắc đến chuyện cũ, thậm chí được thăng chức hoặc tăng lương, cứ lấy Lưu Tuấn làm ví dụ."
Cứ tán gẫu như vậy một hồi, Cố Văn Tư bất giác ăn hết cả bát cháo trắng. Du Việt nhìn động tác của cô, một muỗng rồi lại một muỗng mà chân mày cũng hề nhíu lấy một cái, nhưng các món ăn phụ hay trứng vịt muối vẫn còn nguyên.
Dường như với cô bây giờ ba bữa một ngày chỉ là để làm no bụng mà thôi. Cô không quan tâm mình ăn gì và món ăn có vị gì, đây thực sự là một chuyện đáng buồn đối với đầu bếp.
Tuy nhiên, cô cũng không biết ngay khi cô vừa đặt đũa xuống, người đàn ông đối diện cũng rất trùng hợp ăn xong. Cố Văn Tư thấy anh đứng dậy, rất tự nhiên dọn dẹp chén bát nên cô cũng nhanh chóng lại giúp đỡ.
Phòng bếp của Du Việt rất rộng, có đầy đủ dụng cụ làm bánh. Thậm chí còn có những con dao Aitbach bảy mảnh được đặt trên bàn theo thứ tự, bên cạnh là bộ đồ chín mảnh Kahnbach cùng màu khiến Cố Văn Tư không khỏi có chút kinh ngạc.
"Không nhận ra đó, anh cũng thường ở nhà tự nấu cơm sao? Như vậy rất tốt cho sức khỏe."
Tay anh dừng lại một chút, "Chỉ thỉnh thoảng thôi."
Sau đó, Cố Văn Tư lại tình cờ thấy tem giá vẫn còn dán trên một chiếc nồi... Đúng thật chỉ là thỉnh thoảng.
Cố Văn Tư gật đầu, lúc này hai người đang đứng cạnh nhau, một người rửa chén một người sắp chén lên kệ, duy trì khoảng cách rộng bằng một cú đấm ở giữa. Bầu không khí hòa thuận, cũng không ai biết người kia đang nghĩ gì, đó chỉ là suy đoán.
"Anh không đi làm sao?" Cô lấy chén sứ trắng từ tay anh, mỗi lần anh sẽ dừng lại nửa giây và buông tay khi cô đã cầm chắc chắn.
Du Việt quay đầu lại nhìn cô, "Tôi đang hưởng tuần trăng mật."
"..." Mặt cô bất chợt đỏ lên.
Sau khi anh nói như vậy, bầu không khí lại yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ còn lại vòi nước nhỏ giọt cùng tiếng bát đũa va chạm.
"Hầu như hành lý trong nhà đều đã được chuyển tới đây hết rồi, em xem còn thiếu gì không thì một lát tôi ra ngoài mua."
"Không thiếu gì cả, cảm ơn anh vì đã chuẩn bị nhiều như vậy." Cố Văn Tư cúi đầu.
Anh hơi nghiêng mặt và nhìn chằm chằm vào mái tóc rối xù của cô. Có lẽ đây là bộ dáng của cô khi ở nhà, mái tóc dài hơi rối mỗi sáng thức giấc, bên vành tai có một vài sợi tóc con rơi ra, vắt lên vai, trông thật dịu dàng.
Cô hơi xoay cổ, có vẻ không thoải mái: "Xin lỗi vì đã làm phiền anh suốt đêm qua. Tối nay tôi có thể ngủ trên giường khác là được rồi. Hoặc nếu có thể, tôi sẽ quay lại cửa hàng để ngủ."
Động tác trên tay Du Việt bỗng khựng lại, động tác của hai người cũng theo đó chậm lại.
Thật ra anh rất muốn nói [Tôi không có phòng ngủ nào khác ở đây], nhưng cuối cùng lại thành: "Không sao, em cứ ngủ ở phòng đó đi."
Cố Văn Tư cảm thấy giọng điệu của anh đã thay đổi, hơn nữa cũng không phải là ảo giác.
Và tất cả điều này càng trở nên rõ ràng hơn sau khi rửa chén xong. Nụ cười trên khuôn mặt anh biến mất, đôi mắt lạnh như băng. Không đợi Cố Văn Tư nói thêm điều gì, anh liền lấy chìa khóa xe đi ra cửa, chỉ để lại một câu, "Tôi đi ra ngoài một chút."
Cô ngồi yên trên ghế sofa, cảm thấy chẳng lẽ... anh ấy đang giận?
Khi chỉ còn một mình trong ngôi nhà rộng lớn, khắp nơi đều mang hơi thở như chủ nhân của nó vậy, cấm dục, nghiêm túc và lạnh lẽo.
Phòng khách có gắn cửa sổ sát đất vô cùng rộng nên từ chỗ này có thể nhìn thấy dòng xe tấp nập bên dưới. Khi Cố Văn Tư đang đứng bên cửa sổ, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô: Ban đêm anh không bật đèn và đứng một mình bên cửa sổ ngắm cảnh.
Hôm qua có quá nhiều người, vì vội vàng lên lầu nên cô đã không nhìn kỹ vào căn phòng này, nhưng có vẻ như Du Việt cũng không phải là một người có nhiều thú vui cho lắm. Mặc dù ngôi nhà được trang trí tinh tế và sang trọng, nhưng rượu trong tủ vẫn chưa được khui ra, những chiếc cốc bị đảo lộn, trông như món đồ trang trí cô độc.
Vì tâm trạng đã thoải mái hơn, cô lén lút tham quan nhà anh, thuận tay quét dọn rác của những người hôm qua để lại. Sau đó, cô phát hiện ra hầu hết mọi phòng trong nhà anh đều sạch sẽ không tì vết.
Trên tầng đầu tiên là phòng khách, phòng ăn và nhà bếp lớn, trên tầng hai là phòng tập thể dục của anh, bên trong có máy chạy bộ, tạ tay, vân vân. Nhìn từ góc độ hao mòn của thiết bị, đây có lẽ là nơi anh dành nhiều thời gian nhất.
Có mấy bộ quần áo thể thao bó sát (gần như vừa vặn) được treo trong tủ trên vách tường, Cố Văn Tư nhìn lướt qua liền chui ra trong nháy mắt.
Phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ và phòng cho khách đều ở trên tầng hai, được trang trí hoàn toàn giống nhau. Nhưng chỉ có điều là giường lớn trong phòng ngủ chính được trang bị một chiếc chăn màu đỏ tươi, ngoài cửa không biết bị ai dán lên chữ "HỈ" càng khiến cho nó giống như một căn phòng tân hôn thật sự.
Hành lý của cô được đặt trong phòng ngủ chính. Cô mở tủ quần áo nhìn một lượt, chiếc váy màu xanh nhạt được treo cùng với bộ âu phục màu xám tro của anh. Nhìn thấy trên áo sơ mi của anh vẫn còn vương một dải ruy bang, Cố Văn Tư nheo mắt một cái rồi gỡ xuống.
"Mẹ thật là nghĩ thế nào vậy..."
Cứ vậy, căn bản không phải là anh xâm chiếm cuộc sống của cô, mà là cô xâm chiếm anh mới đúng.
Trong góc là thư phòng của anh, tủ sách bên cạnh chất đầy sách, trên bàn thì có mấy tài liệu không còn sử dụng nữa. Cô liếc nhìn một cái nhưng đều không hiểu gì, chỉ biết rằng công việc của anh có vẻ rất bận.
"Đinh-" Tiếng chuông tin nhắn đột nhiên vang lên. Cố Văn Tư nhìn qua thì phát hiện một chiếc điện thoại di động màu đen dưới đống giấy.
Qùao, hóa ra anh ấy có hai cái điện thoại.
Hình nền chỉ là một bức ảnh phong cảnh đơn giản, phía trên là dòng tin nhắn [Lưu Tuấn đã gửi một tin nhắn]. Cô nghĩ một chút, đây có lẽ là phương thức liên lạc thường được sử dụng trong công việc của anh.
Cô có nên thêm số này không nhỉ?
Ngay lúc cô định gọi cho mình thì chuông cửa reo. Cố Văn Tư chạy xuống lầu, nhưng lại sực nhớ là Du Việt cũng có chìa khóa nên dĩ nhiên người đó không phải là anh.
Do dự một lúc, người ngoài cửa hét lên: "Giao hàng tận nhà!"
Sau đó, như đám anh em chui ra từ quả bầu, em trai A mặc quần áo đỏ đến và để lại một hộp lớn, còn em trai B mặc quần áo màu vàng thì để lại hai hộp lớn. Một lúc sau, những món đồ chất đống trong phòng khách trông như một quả đồi nhỏ.
"Anh ấy định mở tạp hóa hay gì vậy?"
Cho đến khi anh trở về từ bên ngoài, Cố Văn Tư mới hoàn toàn hiểu được cái gọi là [triết lý lựa chọn của Du Việt].
"Em cần một đôi dép mới, nhưng rõ ràng tôi đã mua số quá lớn." Anh liếc xuống chân cô, nhưng anh không ngờ nó lại nhỏ đến thế, quá sơ suất. "Giá cả cũng như nhau thôi nên tôi đã mua ba loại, em cứ chọn màu mình thích là được."
"Em cũng cần một chiếc gối mới bởi vì tôi thấy cổ của em hôm nay có vẻ không thoải mái, có lẽ do không quen đúng không? Tổng cộng có năm loại khác nhau. Tôi đã mua ba màu theo năm kiểu dáng khác nhau, ruột là gỗ thông, kiều mạch trà xanh hoặc long ngỗng, tự em chọn lấy cái mình thích nhất đi."
Anh tiện tay chọn một chiếc váy ngủ của phụ nữ, "Em vẫn cần một bộ đồ ngủ mới nhưng tôi lại mua quá lớn. Có lẽ do tôi không biết em thích phong cách như thế nào, vì vậy đã mua đến mười loại..."
"Có thể mặc, có thể mặc!" Cố Văn Tư nhanh chóng nhào tới và kéo chiếc váy ren màu vàng ngỗng ra khỏi tay anh, trên trán vã mồ hôi.
"Ở nhà thì cũng chỉ có anh nhìn thôi mà nên lớn một chút thì cũng đâu sao!"
Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt của Du Việt bất chợt dịu lại, yên lặng nhìn cô kéo một hộp các tông trong đống đồ đi tới.
"Tại sao anh lại mua nhiều thế chứ? Làm sao mà tôi dùng hết, không phải anh nói là lần sau đi siêu thị tôi giúp anh chọn sao? Bây giờ tôi mới thấy bệnh khó chọn lựa của anh quả thật rất nghiêm trọng đó."
Cố Văn Tư vừa nói vừa liên tục lục lọi mọi thứ, nhưng người sau lưng lại đứng ngoan ngoãn không nói lời nào.
Cô đẩy qua rồi lại đẩy qua và nhìn thấy một hộp mỹ phẩm trong đống đồ. Cũng không biết anh chọn nó như thế nào, toàn là những thương hiệu nổi tiếng thế giới, mém tí chọc mù mắt cô rồi.
"Anh đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi, không cần phải lãng phí tiền cho tôi nữa đâu. Hiện tại tôi không thiếu thứ gì, nên đừng mua đồ một cách mù quáng."
"Ừm." Anh gật đầu, có thể giữ lại sau này dùng, đến khi hết thì thôi.
Cố Văn Tư mồ hôi đầy đầu: "Vậy thì những thứ này để ở đâu đây?" Lúc nãy cô mới đi một vòng nhưng không tìm thấy nhà kho.
Du Việt nhìn lên tầng hai, "Chỉ có thể đặt trong phòng ngủ thứ hai, cộng thêm phòng cho khách nên vẫn có thể vừa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT