*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhan Tịch

Beta: TH

Trong văn phòng rộng rãi và sáng sủa, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính sát trần, phác họa hình bóng của một người.

Lưu Tuấn đem xấp tài liệu đến báo cáo công việc, tiếng cầm bút ký tên xoèn xoẹt vang lên, tài liệu trên bàn chất chồng một đống.

"Loạt cửa hàng mới không cần công tác tuyên truyền, chỉ thử ở chi nhánh đường số 23 Tây Điện Lộ trước, nếu đạt doanh số thì sẽ phổ biến phương án này." Du Việt vẽ một vòng tròn lớn trên bản kế hoạch: "Nhưng mặc kệ doanh số của cửa hàng ở đường số 23 ra sao, hạng mục này không được phép hủy."

Đợi đến khi công việc của hai người kết thúc, Du Việt mới nhớ lấy điện thoại ra xem, đã mười một giờ trưa. Anh nhấn vào kiểm tra trạng thái cửa hàng nhỏ của Cố Văn Tư [Đang mở cửa].

Lưu Tuấn vươn cổ dài lên trố hai con mắt nhìn trộm. Ồ, sao cậu ấy lại xem trang web Meituan nhỉ? Không lẽ hôm nay mặt trời mọc hướng tây, cậu ấy định tự gọi cơm trưa á?

Đang nói thầm trong lòng thì Du Việt bỗng nhiên ngước lên hỏi: "Cậu thích ăn bánh ngọt không?"

Lưu Tuấn ngại ngùng ngó xung quanh, hai ngón tay trỏ quấn lấy nhau: "Du tổng, tôi biết tôi làm việc rất chăm chỉ và siêng năng cậu đều thấy rõ, tính cách của tôi lại dễ làm người ta thích, nhưng tôi không thể nào chấp nhận tấm chân tình này của cậu được. Bởi vì người ta chỉ thích con gái thôi nà..."



Du Việt: (# --) Cút!!!

"Cậu ra ngoài đi." Du Việt xoay ghế quay lưng về phía anh ta, như thể anh lười không muốn nhìn anh ta nữa. Lưu Tuấn thu thôi làm vẻ bất cần đời, bĩu môi nhịn cười rồi lặng lẽ chuồn mất.

Một lát sau đến giờ cơm, mọi người trong văn phòng nhốn nháo cả lên, các nữ đồng nghiệp đang bàn món nào ít calo mà lại ngon miệng. Còn các đồng nghiệp nam thì bàn phần ăn của nhà hàng nào nhiều, Lưu Tuấn thì cứ đắn đo suy nghĩ trưa này ăn cùng ai.

"Trợ lý Lưu, có một phần ăn trưa viết tên người nhận là anh, em đã ký nhận giúp anh rồi."

Em gái ở quầy lễ tân từ cửa lớn đi vào, ôm một thùng giấy vừa trong tay. Đúng là cô nàng đứng đầu trong nhóm bạn gái của Lưu Tuấn, thấy trợ lý tổng giám đốc nhìn sang, cô ấy xấu hổ đến đỏ cả mặt, đặt cái thùng lên bàn rồi xoay người chạy mất.

"Hôm nay anh Tuấn suy nghĩ lại, chuẩn bị rửa tay gác kiếm sao? Còn đặt cả phần cơm trưa nữa." Đồng nghiệp nam trêu chọc, Lưu Tuấn trợn trắng cả mắt.

"Sao lại là tôi đặt chứ!"

Anh ta mở thùng giấy ra, có hàng tá bánh ở bên trong. Mỗi cái đều nắn nót xinh xắn, bên ngoài túi viết một dòng chữ nhỏ "nửa món ăn cả tấm lòng". Danh sách rất đơn giản gồm:

[Bánh tart trứng việt quất x20]

[Bánh cuộn hạt dẻ x20]

[Bánh mì ngọt Vienna x20]

Tiếp đó ghi chú của người mua là: Tổng giám đốc mời mọi người ăn trưa.

Này, quả nhiên là thế... Chờ cậu ấy tự đưa ra được lựa chọn là chuyện không thể nào tin được...

Lưu Tuấn đỡ trán, anh ta phải sớm biết chiêu trò của Du Việt, cậu ấy làm sao chọn được, cứ trực tiếp mua hết thực đơn là xong ngay.

"Tới đây, tới đây đi, Du tổng mời mọi người ăn bánh ngọt này."

Kết quả là mấy người đó ồ ạt chạy đến như đám mèo hoang, Lưu Tuấn đặt thùng giấy trước mặt và nói: "Sau khi mấy cô cậu ăn xong bánh ngọt thì phải xem Du tổng như thiên lôi sai đâu đánh đó, phải ngoan ngoãn nghe lời anh Lưu nói. Nếu tương lai tôi nói tốt vài câu trước mặt Boss, có lẽ mấy người còn có bánh ngọt ăn..."

Anh ta nói một đống lời nói nhảm, lát sau mới yên lặng được, Lưu Tuấn nhìn xuống: "Mẹ nó, mấy người có bản lĩnh ghê ha chỉ chừa tôi một cái bánh tart trứng việt quất!"

Mấy nhân viên của tổng giám đốc phẩm vị không thấp, phần lớn trong tay ai cũng có vài khoản tiền, nhàn rỗi hay đi mấy câu lạc bộ cao cấp chơi. Thế mà giờ này lại giống như đàn châu chấu qua biên giới, điên loạn tranh nhau bánh ngọt, cuối cùng Lưu Tuấn chỉ còn mỗi một cái bánh tart trứng việt quất để ăn.

"Nó còn ngon hơn bánh tôi đặt làm, cửa hàng này tên gì cho tôi xem với!"

"Đúng là ăn không ngấy chút nào, sao boss phát hiện được chỗ này thế?"

"Cửa hàng của boss chắc chắn là cửa hàng cao cấp nhất, chúng ta đi ăn liệu có được thăng chức không?"

Lưu Tuấn bẹp miệng ném thùng giấy vào sọt rác, đột nhiên nhìn thấy địa chỉ liên lạc dưới đáy thùng: Cố Văn Tư, 186XXXXXX. Xem các đồng nghiệp sôi nổi lên mạng tìm kiếm cửa hàng, như vậy chỉ cần trong vòng vài phút sẽ có một loạt người tiêu dùng chất lượng cao.

... Cậu khổ tâm nghĩ ngợi quá cơ.

Bên này, Cố Văn Tư đang làm đơn hàng điểm tâm ngọt cuối cùng, số lượng bọn họ đặt lại nhiều, hai chiếc bánh kem cô làm vào buổi sáng đã bán hết, thế nên cô phải làm thêm.

Hơn nữa tất cả những chuyện này xảy sau ra khi cô với Du Việt xác định quan hệ, cô còn tưởng cô thuê được một con cẩm lý* nữa chứ. (//"▽"//)

(*) Vật may mắn

"Alo, Văn Tư à."

Nhân lúc rãnh rỗi ở cửa tiệm, mẹ Tiết ngồi tại quầy gọi điện thoại: "Mai là thứ sáu, tối mai ba mẹ không buôn bán, con mời Tiểu Du đến nhà ăn cơm đi, ở tiệm nhiều dầu mỡ không tiện ngồi lắm."

Bà nghe thấy giọng điệu ấp úng của con gái, dù sao cũng đồng ý rồi, bà dậm chân nói: "Ôi chao, con đừng sợ, mẹ có ăn thịt cậu ta đâu. Nhớ năm giờ đưa cậu ta đến đấy nhé, ba mẹ chờ con."



Sau khi cúp điện thoại, những người khác trong cửa tiệm đều bị chuyện này hấp dẫn, dì Trương Đại bước đến hỏi: "A Nhã, con gái chị có bạn trai à, sao lại nhanh thế? Không phải con bé vừa mới về nước sao."

Tiếu Tiếu quay lưng về phía họ lau bàn, trong lòng nghĩ: Chắc không phải quen với hạng đàn ông ế đó chứ.

"Người ta là bạn cấp ba của con bé, hai đứa cũng hay liên lạc qua lại, lúc Văn Tư ở nước ngoài hai đứa nó yêu nhau nơi đất khách suốt một năm trời. Bây giờ con bé về nước, đúng lúc có cơ hội nên ra mắt hai chúng tôi luôn." Khuôn mặt Tiết Nhã ắp đầy ánh sáng chói loà tình thương của mẹ và sự hạnh phúc, tự hào.

"Điều kiện thằng bé này không tồi, dáng người cao ráo còn đẹp trai. Quan trọng nhất là đối xử tốt với con gái tôi, tôi liếc mắt một cái đã nhìn ra, rất chân thành." Hai người phụ nữ trung niên ngang nhiên thẳng thắn ngồi bàn luận.

Tiếu Tiếu nghe bọn họ bàn về đề tài con rể tốt nhất, rất ghen tức, ném chiếc giẻ lau trong tay, ngồi xuống mở chai soda ra uống: "Anh nói xem trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, phải không?"

Mẹ Tiết đang nghĩ tương lai nên đãi tiệc rượu ra sao, lúc nào mang thai được. Ba Cố không vui đi ra từ bếp, mặt đen sì đặt bát canh lên bàn.

"Lai lịch ra sao cũng không rõ, lo xa thế làm gì. Là bà chẳng đau lòng, muốn đẩy con gái ra ngoài sớm thôi."

Tiết Nhã trợn trắng mắt: "Phải phải phải, chỉ mình ông không nỡ xa con gái, bộ ông không lo chuyện chung thân đại sự của Văn Tư à? Tôi nên gạt Tiểu Du, không nên để ý tới phản ứng của người ta mới tốt."

Khuôn mặt già nua của ba Cố ửng đỏ: "Tôi không có ý đó... Bà hỏi xem người kia thích ăn gì để tôi đi mua đồ ăn."

Mẹ Tiết thấy ông Cố trốn vào trong bếp, bà nhìn sang dì Trương Đại, nhịn không được cười to: "Đúng là lão già cứng đầu."

Mà bên này khi Cố Văn Tư cúp điện thoại của mẹ, tự dưng cô cảm thấy có chút bất an, cô còn đang chuẩn bị mấy món điểm tâm để mai bán, thế nhưng chỉ vừa mới suy nghĩ một chút lại như lạc vào cõi thần tiên. Cúi đầu thì thấy một cục bột lớn bị nhào hơn một tiếng.

Cô rửa tay sạch sẽ, nhấn mở dãy số trên WeChat: "Chắc cậu ấy sẽ không quên đâu, mình có nên nhắc nhở không nhỉ?"

Avatar của anh hình như là ảnh mặc đồng phục cấp ba, hơi nhỏ, cô cũng không có tâm trạng nhấn xem kỹ.

Ngón tay gõ chữ chậm rì, vừa gõ xong tên anh, đột nhiên một tin nhắn hiện lên.

From Du Việt: Chiều mai bốn giờ rưỡi, tôi tới cửa hàng đón cậu.

Cố Văn Tư ngẩn người, vội trả lời "Ok", nghĩ một lát cảm thấy quá đơn giản nên bổ sung thêm cái icon mặt cười.

Cô chống cằm nhìn tin nhắn kia khá lâu, tự dưng lại thấy trong lòng lâng lâng, thật sự rất đáng tin, không uổng công tốn tiền thuê đắt như vậy.

Đang ngồi nghĩ vu vơ thì tin nhắn khác lại xuất hiện.

From Du Việt: Đừng lo.

Anh rất nghiêm túc trò truyện nhưng kết hợp với bộ đồng phục màu xanh non nớt ngây thơ trên cái avatar của anh làm Cố Văn Tư bật cười.

Tại sao trước đây cô không thấy được người bạn học cũ này nghiêm túc như vậy chứ? ( ̄▽ ̄)~*.

Ngoài miệng nói sao cũng là nói, tối đêm nay Cố Văn Tư lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Kết quả hôm sau ngủ quên, cơm cũng chưa ăn đã rời khỏi nhà.

"Thôi xong, lấy nhầm bột mì rồi." Đến khi mở lò nướng cô mới thấy không đúng lắm, tối qua tinh thần không tốt, ngay cả túi bột mì cũng chọn sai, nhưng giờ làm lại da bánh chắc không kịp đâu.

Cố Văn Tư nhìn đồng hồ, thôi kệ, lát nữa cậu ấy đến rồi.

Đồng hồ: Nhưng hiện tại mới chỉ hai giờ thôi mà?

Cô rửa tay cẩn thận trong bồn rửa, suy nghĩ lát rồi rửa mặt luôn, sau khi rửa mặt sẵn tiện chải đầu. Mái tóc dài sạch sẽ thường hay búi lên lại rũ xuống xoăn nhẹ rối tung trên vai. Trong túi cô đựng son dưỡng môi chưa dùng lần nào, ngay cả kem dưỡng da tay cũng chưa thoa.

Khi cô trang điểm xong ngồi chờ anh, lúc này cô bỗng nghĩ đến: Không phải ăn bữa cơm chung với gia đình sao, hồi hộp gì thế không biết?

Cho đến khi tiếng còi xe ô tô quen thuộc vang lên, cô nhảy lên như lò xo, cầm túi chạy khỏi cửa hàng.

Người đàn ông đứng cách cửa xe không xa. Hôm nay, có vẻ anh ăn mặc cũng chỉnh tề, đầu tóc chải truốt tỉ mỉ. Bộ vest kiểu suit trông nghiêm túc cấm dục hơn bình thường. Cổ và tay áo đều cài kín, vai rộng eo thon cùng với đôi chân dài...



"Xong việc rồi à?" Đôi mắt mát lạnh như làn nước mùa xuân của anh nhìn sang, Cố Văn Tư ngơ ngác: "Hả?... À à, đúng vậy, không còn đơn hàng nào nữa!"

Thực tế, cô không dám nói lần đầu dẫn bạn trai về ra mắt ba mẹ, sao cô còn tâm trạng làm bánh cho được.

-

Để mọi người chiêm ngưỡng những chiếc bánh ngọt xinh xắn hôm nay~

Menu

Bánh tart



Bánh hạt dẻ



Bánh ngọt Vienna (Vienna là thủ đô nước Áo nổi tiếng với các loại bánh ngọt, hình ảnh bên trên chỉ lấy minh hoạ một loại bánh trong vô số chiếc ở đây mà thôi).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play