Thứ mà mình lấy làm tự hào kiêu ngạo bị xóa đi, biến thành thứ bình thường coi thường nhất, là cảm giác gì?
Sẽ làm cho người ta tan vỡ đi.
Nhưng may mắn là, một ngàn thiên binh trú đóng ở đây đều là Long Thương Gia huấn luyện ra, hơn nửa tính cách tương tự như hắn, trừ số ít rồng, phần lớn vẫn không có bị bỏ đi long cốt, tình huống vẫn còn trong phạm vi khống chế được.
Long Quân Trạch rơi xuống đất, hóa thành hình người, đi tới bên cạnh Long Thương Gia, nói: “Tình huống trong tộc bây giờ có chút hỗn loạn, phải lập tức về trời, Long Tướng quân, phiền ngươi dẫn số rồng còn dư lại áp giải hai tộc Hồng Tử Long lên Thiên giới, ta ở lại xử lý tình huống ở Thục Sơn, chúng ta gặp nhau trên Thiên Cung.”
Long Thương Gia lập tức cung kính nói: “Dạ, bệ hạ.”
Thanh Hồng đứng ở bên người hắn, nhìn trái phải một chút, không thấy người quen, không khỏi hỏi: “Bệ hạ, sư huynh ta, hắn… không ở chung với ngài sao?”
Long Quân Trạch nhìn hắn, tằng hắng một cái, ánh mắt nhìn lên phượng hoàng trên bầu trời, không lên tiếng.
Thanh Hồng rất gấp — Thiên Đế cứ không nói lời nào như vậy, chẳng lẽ là sư huynh có nguy hiểm gì?
Hắn quay đầu nhìn về phía Tề Mục Nhiên, chỉ thấy hắn ta ngước đầu, mặt đầy hứng thú nhìn con phượng hoàng màu đỏ kim giữa không trung con, trên mặt chẳng có tí lo lắng nào, ngược lại còn có chút vui vẻ.
Hắn hơi lơ mơ, hỏi: “Sư tôn, sư huynh hắn…”
Tề Mục Nhiên nhìn hắn một chút, đáp một tiếng, “À, hắn vẫn khỏe, tốt hơn chúng ta.”
Thanh Hồng sửng sốt, sau đó liền rất tức giận.
Mặc dù con phượng hoàng kia đúng là rất cao quý, rất hiếm hoi, rất cường đại, rất đẹp mắt, nhưng các ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào nó mà không quan tâm đến sư huynh là ý gì?
Long Thương Gia nhìn Tề Mục Nhiên một chút, nhìn Long Quân Trạch thêm chút nữa, trong mắt lóe lên, như có điều suy nghĩ.
Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: “Nếu thanh tỉnh, vậy thì làm chuyện ngươi nên làm đi, Long tộc mới vừa bị thương nặng, một mảnh hỗn loạn, Thục Sơn bên này còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết tốt, chúng ta không có thời gian, cũng không có sức nhìn ngươi thương xuân thu buồn.”
Long Tiềm Uyên cúi đầu, cũng không biết là có nghe rõ không, từ đầu đến cuối không đáp một tiếng.
Phượng Trường Ca không để ý đến y nữa, hồng quan trên người chợt lóe, rơi vào bên người Long Quân Trạch, hóa thành hình người.
Trong mắt Thanh Hồng lóe lên một sự kinh diễm, đang cảm thấy vị đại mỹ nhân Phượng Hoàng này có chút mơ hồ quen thuộc, liền nghe Long Thương Gia mở miệng nói: “Chước Hoa điện hạ, có phải ta hẳn nên gọi ngươi một tiếng Thiên Hậu điện hạ không?”
Hắn hơi híp mắt, mang theo một ít do dự, càng nhiều hơn là sự chắc chắn sau khi biết được sự thật.
Phượng Trường Ca nhìn hắn, khẽ mỉm cười, “Ta vẫn quen ngươi gọi ta là Chước Hoa.”
Long Thương Gia nói rõ ràng: “Quả nhiên là ngươi.”
Ngay sau đó, hắn lui về phía sau một bước, cung kính hành lễ, “Ra mắt Chước Hoa điện hạ… Không, bây giờ hẳn nên gọi ngài là bệ hạ.”
Phượng Trường Ca cũng không đi đỡ hắn, hơi cong khóe miệng, trêu ghẹo nói: “Ta còn nhớ trước kia Long Tướng quân nhiều lần bảo ta vô lễ với bệ hạ nhà ngươi, lúc ấy Long Tướng quân cực kỳ oai phong, bây giờ là cẩn trọng rồi, ngược lại khiến ta không biết ứng đối như thế nào.”
Long Thương Gia nghiêm sắc mặt, “Là ta mạo phạm…”
“Haiz, được rồi, có chừng mực.” Phượng Trường Ca kịp thời khoát tay cắt đứt hắn, “Trước kia ngươi cũng không câu nệ, trịnh trọng với ta như vậy, ngược lại khiến ta có chút khó chịu, cứ như trước kia tốt hơn.”
Long Thương Gia ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nhấp môi, vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm túc, trong mắt lại có một chút do dự.
Phượng Trường Ca thở dài, nói: “Khi đó ngươi đã cố hết sức, cho dù kết cục không có cách nào thay đổi, ta cũng không trách ngươi.”
Long Thương Gia trầm mặc, cười khổ một tiếng, “Ta cho là ngươi hận chúng ta.”
Phượng Trường Ca nâng tay vỗ bả vai hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Là hận, nhưng không bao gồm ngươi.”
Hắn khẽ mỉm cười một cái, “Ta đã nói, ta không cần các ngươi bỏ ra tất cả cứu sống toàn bộ tộc nhân của ta, ta chỉ cần một thái độ của các ngươi, chỉ cần các ngươi ra tay, chúng ta sẽ vẫn là đồng minh, nhưng lúc đó lại không có ai động, ngươi lại động, cho nên ngươi là đồng minh của ta.”
Long Thương Gia lắc đầu cười khổ, “Một bầu nhiệt huyết mà thôi, quay đầu lại cái gì cũng không thay đổi được.”
Hắn chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Nhắc tới, tại sao ngươi lại phải biến thành chưởng môn Thục Sơn? Bệ hạ và ngươi có chuyện gì?”
Phượng Trường Ca cũng không giấu giếm, dùng mấy câu đơn giản nói rõ tình huống, nhân tiện bán luôn thân phận Tề Mục Nhiên đi.
Long Thương Gia cả kinh thất sắc, lập tức hành lễ với Kỳ Lân thần đại nhân.
Tề Mục Nhiên cho Phượng Trường Ca một sự xem thường thật to, trên mặt vẫn cười đáp trả, nhân tiện kính nhờ hắn không được tiết lộ bí mật, mình còn muốn một cuộc sống thanh tĩnh mà.
Tất nhiên tướng quân đại nhân liên tục đáp ứng.
Chỉ có thể thương xót Thanh Hồng một bên, đã bị mấy thân phận bại lộ liên tiếp làm cho bối rối.
Sư huynh là phượng hoàng …
Sư huynh là điện hạ Phượng Hoàng tộc…
Sư huynh là một con phượng hoàng thần duy nhất trên cõi đời này…
Sư tôn là Kỳ Lân…
Sư tôn là Kỳ Lân thần miện hạ…
Sư tôn là một con Kỳ Lân thần duy nhất trên cõi đời này…
Phượng Trường Ca đồng tình nhìn hắn, “Ta cảm thấy hắn cần chút thời gian để yên tĩnh.”
Một tay Tề Mục Nhiên xốc cần cổ hắn, bất đắc dĩ nói: “Các ngươi đi trước đi, hắn có ta nhìn là được rồi, trên trời Long tộc hỗn loạn, Phượng tổ xuất thế, chắc phong ấn Phượng cung đã mở ra, ngươi cũng về nhìn một chút đi, đừng để xảy ra tai vạ gì.”
Long Quân Trạch nhìn xung quanh một chút, không thấy người quen nào đó trong dự đoán, ánh mắt có chút phức tạp nói: “Phượng… Người kia không thấy, bọn chúng có thể đến bất cứ lúc nào, nhân gian không thể không có người.”
Lúc này một giọng nói khàn khàn chợt vang lên, “Giao cho ta đi.”
Mọi người nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Long Tiềm Uyên chẳng biết lúc nào đã biến thành hình người, sắc mặt tái nhợt như giấy, dưới mắt có quầng thâm rất đậm, trạng thái cả người đều có chút không đúng.
Y chậm rãi đi tới, khàn khàn nói: “Gã bị giam chặt trong Tịnh Diệt hải, chỉ có thần hồn có thể đi ra, không phải là đối thủ của ta, ba Yêu tướng dưới tay gã chỉ còn lại hai, ta cũng có thể qua loa đối phó được, các ngươi đi xử lí xong chuyện ở Thiên giới, xuống nhanh là được.”
Rốt cuộc Long Quân Trạch vẫn có quan hệ với y, vội vàng chạy lên đỡ y, quan tâm nói: “Thúc phụ, ngươi…”
Long Tiềm Uyên khoát tay, “Không có gì đáng ngại, các ngươi đi nhanh đi, kéo dài càng lâu, trên trời càng dễ sinh biến, ta đã sai một lần, các ngươi đừng sai lần thứ hai nữa.”
Mặc dù Long Quân Trạch vẫn lo âu, nhưng đúng là tình huống trước mắt khẩn cấp, y không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy thúc phụ, ngươi bảo trọng cho tốt, chúng ta đi lên xem trước một chút, xử lý xong sau nhanh chóng xuống.”
Long Tiềm Uyên có chút rã rời gật đầu một cái, lại nhìn mắt Phượng Trường Ca, ngập ngừng nói muốn nói gì, cuối cùng vẫn không thể nói được, là chỉ thở dài khe khẽ, xoay người qua một bên đi, bóng lưng tiêu điều tịch mịch, tựa như ẩn chứa bi ai vô hạn.
Trong lòng Phượng Trường Ca cũng không dễ chịu, dù sao cũng đã là bạn thân từng đối xử chân thành, lại rơi vào kết quả như thế này, tuy nói là có tội, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vẫn là có chút cảm khái, hắn lắc đầu một cái, nói: “Nếu nơi này có y trông coi rồi, chúng ta về Thiên giới nhìn một chút.”
Long Quân Trạch “ừ” một tiếng, bái biệt Long Tiềm Uyên, đang muốn đi theo hắn, Thanh Hồng ngây ngốc thật lâu chợt lên tiếng: “Sư huynh…”
Phượng Trường Ca dừng chân, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cười như không cười chớp mắt, “Tỉnh hồn?”
Thanh Hồng ngơ ngác nhìn hắn, nói: “Các ngươi… Ở cùng một chỗ?”
Phượng Trường Ca gật đầu một cái, “Tất nhiên.”
Ánh mắt Thanh Hồng càng ngây ngốc, “Cho nên là công pháp Côn Luân giúp các ngươi thức tỉnh huyết mạch? Công pháp Côn Luân chúng ta, thật sự có năng lực thức tỉnh huyết mạch?”
Phượng Trường Ca lập tức nghĩ đến lí do vì giấu trời qua biển của Long Quân Trạch lúc trước, không khỏi có chút lúng túng, “Đây chẳng qua là cách để che mắt, công pháp kia nào có lợi hại như vậy, chúng ta là được Long Phượng tổ truyền thừa, không phải công pháp gì hết.”
Thanh Hồng “à” một tiếng, liếc mắt nhìn Long Thương Gia một cái, cúi đầu, lại nhìn hắn một cái.
Long Thương Gia cảm thấy lạnh cả người, không khỏi lui hai bước, cả giận nói: “Ánh mắt của ngươi là gì?”
Thanh Hồng rất thành khẩn nói: “Long Tướng quân, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, công pháp Côn Luân chúng ta không lợi hại như vậy, mong ngươi sau này đừng dây dưa nữa ta được không?”
Long Thương Gia: “…”
Ê khoan, hắn có nghe lầm cái gì hay không, hắn lúc nào dây dưa, lúc nào!!!
Phượng Trường Ca híp mắt.
Con rồng kia bắt nạt sư đệ hắn?
Tề Mục Nhiên yên lặng nhìn trời.
Toi rồi, đã gây họa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT