Phượng Trường Ca cầm ngân châm sửng sốt hồi lâu, cho đến khi Tề Mục Nhiên nhắc nhở hắn: “Độc sắp lan đến tim rồi kìa.”
Phượng Trường Ca lấy lại tinh thần, hơi ngưng thần, cắm vào một huyệt đạo.
Tề Mục Nhiên liếc cái lỗ lớn trên đỉnh đầu, vung tay áo phất bụi bặm trong phòng ra ngoài, nghi ngờ nói: “Y sao thế, sao nhìn như… có chút sợ?”
Phượng Trường Ca ghim xuống cây châm cuối cùng, trầm ngâm nói: “Trước đây không phải ta nói qua rồi sao, ta đã cứu y một mạng, khi đó y mới có mười mấy tuổi, nhìn cũng chỉ giống nhân tộc năm sáu tuổi thôi, ta không biết tại sao y lại chạy đến vùng biển đỏ kia, bị thủ hạ của Thần Hư đánh lén, trúng độc Đoạn Hồn Hoa, lúc ta phát hiện ra, y đã thoi thóp vì độc vào nội tạng, nếu không xuống tay đủ nặng, không đủ chuẩn sẽ chết, nên ta dùng lửa phượng hoàng trực tiếp nướng y.”
Hắn vuốt tay, có chút không biết làm sao, “Long tộc vốn hệ thủy, thể chất thiên về âm hàn, đối nghịch với lửa phượng hoàng của ta, bị phượng hoàng lửa trực tiếp nướng, còn đau hơn lăng trì, nhưng đây lại là đường sống duy nhất của y, nếu y có thể chống đỡ, tất nhiên sẽ có thể sống, tiểu long này cũng không hổ là thái tử, cuối cùng cũng chống đỡ được, nhưng cái này cũng chỉ là mới bắt đầu, nếu muốn khử độc hoàn toàn, không thể thiếu chưng nấu châm xông, trước trước sau sau giằng co nửa năm mới khử độc hoàn toàn, chỉ sợ là khi đó để lại bóng ma trong lòng.”
Tề Mục Nhiên không nhịn được bật cười, “Đoạn Hồn Hoa là độc đứng hàng thứ ba trong thập đại cấm độc, y có thể chống đỡ mà tâm thần không tan vỡ, đã coi là không tệ.”
Hắn nói đến đây, không nhịn được có chút nghi ngờ, “Như đã nói qua, ngươi phí nhiều công như vậy để cứu một con rồng… Ta còn cho rằng ngươi sẽ hờ hững nhìn y chết, dẫu sao ban đầu tộc Phượng Hoàng bị diệt, Long tộc cũng không ra tay.”
Như là nghĩ đến chuyện cũ thảm thiết trong quá khứ kia, Phượng Trường Ca trầm mặc một hồi, mới nói: “Dù sao y cũng chỉ là một tiểu long, ban đầu không ra tay là ý của Long Tiềm Uyên, y còn chưa ra đời, chuyện này không liên quan đến y, huống chi y còn là thái tử tiên giới, nếu bỏ mình, tam giới vất vả lắm mới ổn định sẽ đại loạn, tuy ta có chút ngăn cách với Long tộc, nhưng cũng không đến mức muốn sinh linh vô tội tam giới cùng chôn theo.”
“Ngươi vẫn luôn dễ lui bước như vậy.” Tề Mục Nhiên lắc đầu một cái, có chút cảm khái than thở một tiếng, “Ban đầu thực lực của Phượng Hoàng tộc đứng trên Long tộc, chỉ cần các ngươi chịu tiến một bước, tam giới này sẽ là của các ngươi.”
Có thể là do tộc trưởng Phượng Lam Diên của tộc Phượng Hoàng cũng băn khoăn về sự tồn tại của Long tộc, tranh đấu ắt sẽ chết, bất lợi cho tam giới, cho nên nàng mới cam nguyện lui một bước, kết đồng minh với Long tộc cai quản tam giới, nhưng lại không nghĩ đến sự kiện kia sẽ xảy ra, đến nỗi Phượng Hoàng tộc diệt, cho dù là đồng minh như Long tộc rõ ràng có năng lực cứu trợ, nhưng vì vị trí Thiên Đế mà khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn tộc Phượng Hoàng toàn diệt, chỉ để lại con tộc trưởng là Phượng Trường Ca.
Tề Mục Nhiên thở dài, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nhìn về phía Vô Vân Tử bất tỉnh nhân sự, sắc mặt hơi ngưng trọng, “Chất độc này ngươi thấy sao?”
Phượng Trường Ca đỡ hắn nằm lên giường, lấy ngón tay làm đao rạch trên cổ tay một cái, màu đỏ thắm tróng nháy mắt tràn ra, mang theo sức sống nồng nặc, cùng với hỏa viêm mãnh liệt.
Hắn lấy một chút máu, dùng linh lực bọc lại, đưa vào giữa đôi môi bầm tím của Vô Vân Tử, linh lực trong cơ thể chuyển động một cái, vết thương cổ tay lại khôi phục như ban đầu, giống như từ trước đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, hắn nhàn nhạt nói: “Hẳn là bị phát hiện tung tích lúc dùng Đại Thánh Di Âm, độc này là để dò xét.”
Tề Mục Nhiên gật đầu một cái, “Ta cũng đoán vậy, bọn chúng đến để bắt Thiên Đế và ngươi, cuối cùng không thấy tung tích, tất nhiên sẽ nghi ngờ ngươi, Đoạn Hồn Hoa chỉ có thể dùng máu phượng hoàng để giải, nếu Vô Vân Tử được giải độc, thân phận của ngươi sẽ bị lộ.”
Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Cho nên, độc của hắn không thể giải.”
Ngừng một lát, lại nói: “Ít nhất nhìn bề ngoài, độc này không giải được.”
Phượng Trường Ca cười nhạt, ánh mắt xa xăm mờ mịt, ẩn chứa một luồng lãnh ý như sương.
“Gậy ông đập lưng ông.”
Sau khi Long Quân Trạch hóa rồng, bay theo khí tức của Long Thương Gia, cách nhau không quá một cái sân, rơi xuống đất liền hóa thành hình người, vừa vặn gặp phải Long Thương Gia từ phòng Vô Vân Tử đi ra ngoài.
Long Thương Gia cung kính thi lễ, “Bệ hạ.”
Long Quân Trạch liếc nhìn căn phòng sau lưng gã, nhất thời biết được bọn họ đang làm gì, nhàn nhạt gật đầu, “Có manh mối gì?”
Long Thương Gia cung kính nói: “Người tới hẳn là Nam Uyên thần tướng.”
Long Quân Trạch chớp mắt, “Là vị đại tướng Xà tộc am hiểu dùng độc và ẩn nấp nhất, Nam Uyên thần tướng?”
Long Thương Gia nói: “Vâng, nếu không đoán sai, gã bây giờ hẳn còn chưa rời đi.”
Long Quân Trạch hừ lạnh một tiếng, hơi híp mắt, đồng tử màu tím yêu dị hiện ra một tia sương tuyết lạnh băng, “Gần đây Yêu tộc hành động hơi lớn nhỉ.”
Long Thương Gia cúi đầu không nói, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Thời kì thượng cổ, Yêu tộc dưới sự thống lĩnh của Thần Hư Yêu Tổ từng có lần có thể so sánh với hai tộc Long Phượng, chẳng qua lúc cướp vị trí Thiên Đế bị hai tộc Long Phượng liên thủ trấn áp, thương vong nặng nề, mười không còn một, từ đó Yêu tộc nản lòng nhụt chí, lại không còn lúc rạng rỡ ngày đó nữa, chẳng qua bây giờ hành động thường xuyên như vậy, lại muốn bắt y và sư tôn, còn dùng độc dưới chân núi, cũng không biết là muốn làm cái gì.
Lúc đang suy nghĩ, dư quang khóe mắt thấy Bạch Cẩn Dật lo âu không nhịn được đi tới đi lui cách đó không xa, giống như lo cho thương thế của Vô Vân Tử, còn luôn thò đầu nhìn vào trong phòng, y nghĩ đến gì đó, vẫy tay gọi gã đi đến.
Bạch Cẩn Dật cung kính thi lễ một cái, “Ra mắt bệ hạ, Long tướng quân.”
Long Quân Trạch khoát tay một cái, “Bổn đế hỏi ngươi, gần đây Côn Luân tông có xảy ra chuyện lớn gì không? Vết thương trên cánh tay của Phượng sư thúc ngươi từ đâu mà có, biết không?”
Bạch Cẩn Dật cẩn thận suy nghĩ một chút, “Từ lúc tỉnh lại sau khi hôn mê gần một năm sau chuyện Thục Sơn trăm năm trước, hình như cũng không có chuyện lớn gì.”
Sắc mặt Long Quân Trạch biến sắc, “Cái gì, hôn mê gần một năm?”
Bạch Cẩn Dật gật đầu một cái, “Hẳn là lúc mở trận hao phí quá nhiều tinh lực, trên đài tế lấy máu mở trận, lấy mạng tế trận, lúc Phượng sư thúc ngã xuống, dưới người hắn chảy rất nhiều máu, lúc đó hắn ở trên đài tế, xung quanh lại có rất nhiều kết giới bảo vệ, tình hình lại hỗn loạn, cụ thể bị thương ở đâu, chúng ta không thấy rõ.”
Long Quân Trạch nắm tay, mặt trở nên có chút tái nhợt, “Hắn lúc ấy cũng ở trên đài tế?”
Bạch Cẩn Dật nhẹ nhàng gật đầu, “Vâng, là người mở trận, lúc ấy hắn đứng cách đài tế không xa.”
“Người mở trận, người mở trận…” Long Quân Trạch tự lẩm bẩm đôi câu, môi hơi phát run, nhìn càng giống như là đang khóc, “Hắn tự mình mở trận, hắn cứ như vậy muốn ta chết…”
Một câu phía sau y đè ở trong cổ họng, Bạch Cẩn Dật cũng không có nghe được, cho nên gã chẳng qua rất cảm khái thở dài một cái, “Nếu không phải lúc ấy đệ tử hắn đột nhiên đọa ma hóa thành hắc long công kích hắn, Phượng sư thúc cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.”
Long Quân Trạch bối rối một chút, nháy nháy mắt, “Ngươi nói gì? Ai công kích ai?”
Bạch Cẩn Dật cũng bối rối một chút, nháy nháy mắt, “Đồ đệ Mặc Huyền của hắn công kích hắn a.”
Long Quân Trạch: “…”
Bạch Cẩn Dật tiếp tục nói: “Lúc ấy hắc long kia hạ một vuốt xuống, thiếu chút nữa bóp chết Phượng sư thúc tại chỗ, may sao Thanh Hồng sư thúc lanh tay lẹ mắt, một kiếm bay qua đâm vào trong nghịch lân của hắc long, hắc long lúc ấy mới chết, ngay cả nguyên thần cũng bị mất, nhất định là trận pháp kia hấp thu nguyên thần của y, cuối cùng mới có thể mở thiên lộ(*) nối với Thiên Cung.”
(*) Lộ: Đường
Long Quân Trạch bối rối thật lâu mới nói: “Hắc long... Là bị Thanh Hồng giết? Không phải là bị trận pháp hiến tế mà chết?”
Bạch Cẩn Dật giống như nằm mơ, “Nguyên thần của y không phải là bị trận pháp hấp thu?”
Hấp thu cái rắm, hấp thu mà giờ y vẫn còn sống hay sao!
Long Quân Trạch không nhịn được nghĩ thô tục.
Bây giờ tâm tư của y rất hỗn loạn.
Tình huống lúc đó không thể chậm trễ, nếu không thể kết nối thiên lộ, một trăm ngàn tà yêu sắp xuất thế gieo họa chúng sinh, Phượng Trường Ca ngay tại dưới tình huống này, nói với y: “Đứng trên đài tế đi.”
Y cũng không biết lúc đó ôm loại tâm tình gì mà đi lên, chẳng qua cảm thấy thân thể rất lạnh, lạnh đến tận xương tủy, lạnh đến mức thần trí không rõ, cho nên không nghe được Phượng Trường Ca sau đó hình như có bổ sung câu gì.
Y đứng ở trên đài tế, nhìn bên ngoài máu tanh chém giết, nhìn ánh sáng trên đài tế dần dần sáng lên, y nhìn hết tất cả, nhưng không dám nhìn tới sư tôn mình, y sợ thấy được sự lãnh khốc hờ hững trong mắt hắn.
Không phải là y không muốn đi, vì thiên hạ, vì đại nghĩa, y phải đi, ai cũng có thể để cho y đi, bao gồm chính y, nhưng người kia tuyệt đối không phải sư tôn, sư tôn mà y kính ngưỡng ái mộ, sư tôn mà y toàn tâm toàn ý tín nhiệm.
Y hận, y oán, y không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì, bởi vì đây là sư tôn ra lệnh, bởi vì nếu y không làm như vậy, thiên hạ sẽ đại loạn.
Có lẽ là bởi vì thời điểm đó quá mức tuyệt vọng, khiến tinh thần y có chút không yên, khi đó y nghĩ hẳn là bị tế đài cắn nuốt sinh mạng, nội tâm oán hận không cam lòng càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là do đọa ma mà rối loạn tinh thần.
Y cho rằng bị tế đài chiếm đoạt, chẳng qua là sau khi đọa ma tinh thần tạm thời ẩn đi, bị bản năng chi phối thân thể, dẫn đến tạm mất trí nhớ.
Nếu tế đài kia không có chiếm đoạt thân thể y, cũng không có chiếm đoạt nguyên thần của y, vậy phải có thứ để nó cắn nuốt.
Đó là thứ gì?
Liên tưởng đến vết thương kinh khủng trên cánh tay Phượng Trường Ca, y có chút dự cảm không ổn.
Bạch Cẩn Dật thấy sắc mặt y đổi tới đổi lui, có chút không dám nói chuyện, nhưng vẫn đang lo lắng cho độc của Vô Vân Tử, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Bệ hạ, chỗ sư tôn của ta…”
Long Quân Trạch phục hồi tinh thần lại, có chút không tập trung phất phất tay, “Đi đi.”
Bạch Cẩn Dật do dự nhìn y, “Ngài có đi không?”
Long Quân Trạch căng mặt, lạnh lùng nói: “Không đi!”
Bạch Cẩn Dật: “…”
Bệ hạ lãnh khốc quá.
Long Quân Trạch vừa nói ra khỏi miệng, lại nghĩ tới suy đoán vừa rồi của mình, luôn cảm thấy có chút không đúng lắm, muốn đi tìm Phượng Trường Ca hỏi rõ ràng, nhưng suy nghĩ một chút chuyện hắn đang làm bây giờ, trong lòng chợt run lên, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Long Thương Gia, “Đi xem một chút hắn châm xong chưa.”
Long Thương Gia nghi ngờ nhìn y một cái, lĩnh mệnh đi trước, một lúc sau trở lại, nói: “Khởi bẩm bệ hạ, châm xong rồi.”
Long Quân Trạch “Ờ” một tiếng, ngân quang trên người chợt lóe, hóa thành ngân Long, trực tiếp bay về cái lỗ lớn trên nóc nhà.
Long Thương Gia: “…”
Bạch Cẩn Dật: “…”
Ê! Bệ hạ, đường ở bên này mà!
—Hết chương 16—
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Cẩn Dật: Ngài có muốn đi nhìn một chút không?
Long Quân Trạch: Không đi!
Bạch Cẩn Dật: …Bệ hạ lãnh khốc quá.
Long Quân Trạch: Chết cũng không đi!
Bạch Cẩn Dật: …
Long Quân Trạch: Cầu ta ta cũng không đi!
Bạch Cẩn Dật: …
Phượng Trường Ca: Tiểu Hắc, ngươi ở đâu, sư tôn nhớ ngươi.
Long Quân Trạch: Sư tôn ta tới đây ~
Bạch Cẩn Dật: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT