Nghe Hứa Tĩnh Xu nói vậy, Hứa Uẩn Triết không khách sáo nữa, cứ để cậu ở lại phòng còn mình thì đi mất.
Hứa Tĩnh Xu xấu hổ, ngồi trong phòng một chốc, cuối cùng vẫn quyết định không được để người ta ghét mình nữa, quay về phòng mình đặt. Trước khi đi, cậu nhìn thoáng qua cảnh ngoài cửa sổ đã xuất hiện rất nhiều lần trên phim lần cuối.
Đây là cảnh ngoài cửa sổ mà hồi trước Tú Ninh đã ngắm nhìn vô số lần, nhưng cái cây ngoài đó đã được đổi. Hứa Tĩnh Xu không khỏi thấy tò mò, cây mơ đã bị dời đi từ bao giờ? Hoặc là, vốn dĩ ở cái cây ở nơi đó là một cây đào, cây mơ chỉ tồn tại trong trí nhớ của Tú Ninh mà thôi.
Người con gái tên “Tú Ninh” nọ, đêm khuya hãy còn chưa kịp đến đã biết tin mình phải gả cho người mình không yêu. Cô ấy có thực sự tồn tại hay không? Hay chỉ xuất hiện trong “Đêm khuya chưa kịp đến”? Hứa Tĩnh Xu nhớ rất rõ là trong quyển nhật kí của Tống Vi Hàng đã từng nhắc đến cây mơ này, chẳng lẽ từ lúc đó trở đi, “Tú Ninh” đã xuất hiện?
Hứa Tĩnh Xu tạm thời ghi nhớ manh mối này ở trong đầu, cũng định sau hẵng xem lại “Đêm khuya chưa kịp đến” – Dẫu trước đây, cậu đã xem vô số lần.
Mặc dù vì thi cử nên nghỉ khá sớm nhưng thời gian trôi quá nhanh, nhoáng cái trăng đã treo đầu cành.
Hứa Tĩnh Xu đói bụng khôn kể, cần phải ăn cơm, song nơi đây là nhà của Hứa Uẩn Triết, cậu không tiện hỏi bao giờ thì mới được ăn món mình đã gọi.
Hiện giờ không biết Hứa Uẩn Triết đang đi đâu nữa – Hứa Tĩnh Xu nghĩ, quyết định không được làm mình đói quá hóa bệnh, vẫn nên kiếm gì ăn.
Hứa Tĩnh Xu đối chiếu với “Đêm khuya chưa kịp đến” và kí ức trong quyển nhật kí của Tống Vi Hàng mà tìm thấy phòng bếp. Lúc đến gần đã ngửi thấy mùi thức ăn bèn mừng rỡ, vội ngó người vào nhìn.
Thấy bóng dáng Hứa Vân Uyển đang bận bịu trong bếp, Hứa Tĩnh Xu thầm nghĩ cơm tối đang được làm, bèn thở phào.
Hứa Vân Uyển phát hiện có người đi vào bếp bèn nhìn lại, biểu cảm căng thẳng trở nên thả lỏng, mỉm cười nói: “Tĩnh Xu, cháu đói rồi hả?”
“Dạ.” Hứa Tĩnh Xu ngại ngùng xoa bụng, đoạn giải thích, “Bình thường giờ này nhà cháu đã ăn cơm rồi.”
Hứa Vân Uyển “Ừ” một tiếng đầy áy náy: “Dì xin lỗi nhé, nhà dì ăn cơm khá muộn. Nếu cháu là bạn của Uẩn Triết thì chính là khách nhà dì, để cháu ăn một mình không hay cho lắm, nên dì mới tự quyết muốn mời cháu ăn với bọn dì, thế là bị chậm.”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu cực kì vui mừng, vội xua tay không ngớt, đoạn nói: “Không sao, không sao đâu ạ. Cháu nhịn đói giỏi lắm.”
Hứa Vân Uyển vẫn xin lỗi mãi, chợt bảo: “Cháu đợi chút nhé, dì đang làm cá hấp, sẽ xong ngay thôi.”
“Cá hấp ấy ạ?!” Hứa Tĩnh Xu được chiều mà sợ, “Cháu thích ăn lắm!”
Bà mỉm cười nói: “Vậy sao cháu không đặt món cá hấp?”
Cậu cười ngượng, đoạn đáp: “Vì nấu rất phức tạp ạ. Bình thường khi cháu muốn ăn, bố cháu toàn ngại phiền nên cứ trách cháu nhiều chuyện thôi.”
“Cái này thì nhiều chuyện thế nào được?” Hứa Vân Uyển nín cười rồi nói: “Đang lúc con trẻ tuổi ăn tuổi lớn, đương nhiên cháu muốn ăn gì là phải làm cho ăn rồi.”
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy, bỗng hiểu ra, gật đầu ra chiều tán thành, đoạn nói: “Cháu phải nhớ lời dì để về nói cho bố nghe.” Cậu bĩu môi, chợt cảm thán, “Hứa Uẩn Triết hạnh phúc quá.”
Hứa Vân Uyển cười ngượng, lại nghĩ đến một điều, nhấc lồng bàn trên bàn cơm lên, đoạn nói: “Dì làm bánh hoa đào đây, cháu ăn chút để lấp bụng đi, đừng để mình bị đói quá.”
Không ngờ trong lúc đợi cơm mà còn được ăn bánh nữa! Hứa Tĩnh Xu lại gần bèn thấy những chiếc bánh be bé trên mặt bàn, ngửi thấy mùi hoa đào thân thuộc, trong lòng nhất thời dâng luồng nhiệt cảm động. “Dì ơi, dì cũng biết làm bánh hoa đào ạ!”
“Ở thị trấn bọn dì, hầu như nhà nào cũng biết làm cả.” Hứa Vân Uyển lấy khăn giấy để bọc một cái bánh cho cậu.
Hứa Tĩnh Xu nhận bánh bằng hai tay, nói một cách cảm kích: “Cháu rất thích ăn bánh này.”
“Thật hả?” Hứa Vân Uyển cười yên tâm, “Vậy cháu ăn nhiều tí nhé.”
“Dạ, cháu cảm ơn dì!” Hứa Tĩnh Xu cẩn thận cắn một miếng bánh, mùi hương hoa đào ngập tràn trong miệng, “Hồi còn bé, vì bố cháu thích ăn nên cứ mỗi khi đến mùa xuân, mẹ thường hay làm. Mẹ cháu còn biết làm cả bánh Mousse hoa đào nữa, bánh đấy cũng ăn ngon lắm ạ.”
Đôi mắt Hứa Vân Uyển vẫn luôn dịu dàng như mặt nước, “Ừ, nhưng Uẩn Triết không ăn được chế phẩm làm từ sữa nên nhà dì chỉ làm loại bánh hoa đào này thôi.”
Hứa Tĩnh Xu đang ăn ngon lành nghe vậy suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi, hỏi với vẻ khó tin: “Cậu ấy không ăn được chế phẩm làm từ sữa ạ? Chứng không dung nạp Lactose hả dì?”
Bà mỉm cười gật đầu đầy tiếc nuối.
“Vậy ạ…” Nhớ đến cái hộp bánh quy sữa đặc mà mình tặng cho Hứa Uẩn Triết, Hứa Tĩnh Xu vừa hoang mang vừa bồn chồn.
Hôm đó cậu từng hỏi Hứa Uẩn Triết, hắn bảo rằng bánh quy rất ngon, rốt cuộc là hắn đã ăn hay chưa?
Nếu ăn thì không xảy ra phản ứng không hay nào chứ? Hứa Tĩnh Xu lo nghĩ rất nhiều, lại không khỏi nghĩ, nếu là mình thì có lẽ sẽ chẳng ăn đâu, sao có thể lấy sức khỏe mình ra để giỡn được? Đối với người khác, đó là một cái bánh ngon, nhưng với hắn thì là thuốc độc.
“Được rồi, ăn cơm được rồi.” Hứa Vân Uyển bỗng tuyên bố, “Cháu muốn ăn trong sân hay ăn trong phòng.”
Hứa Tĩnh Xu hoàn hồn, nào có chuyện mặt dày đi chọn nơi được bèn đáp: “Theo như thói quen trong nhà dì là được ạ. Đúng rồi, chẳng biết Hứa Uẩn Triết đâu rồi ạ?”
“Thằng bé này.” Bà lau tay trên tạp dề, “Cháu cứ ra ngoài sảnh trước đợi trước nhé, nhà dì ăn ở sảnh trước. Để dì gọi điện thoại cho nó.”
Hứa Tĩnh Xu hăng hái: “Cháu bưng đồ cho ạ!”
Hứa Vân Uyển tạm thời hơi bận, nghe vậy thì không cả nể nữa, bảo Hứa Tĩnh Xu tìm cái mâm để bưng món ăn rồi bảo cậu bưng đồ ăn ra giúp.
Nào ngờ, khi Hứa Tĩnh Xu bưng đồ ăn đến bàn ăn ở sảnh chính thì gặp một ông già khỏe khoắn ngồi ở ghế chính nơi bàn ăn.
Vì vậy mà bước chân cậu khựng lại, đoạn đi nhẹ nhàng đến gần, dè dặt chào hỏi một cách lễ phép: “Cháu chào ông ạ.”
Hứa Trọng Ngôn quan sát cậu với vẻ nghi ngờ, chợt hỏi: “Cháu là?”
“Cháu là bạn cùng lớp của Hứa Uẩn Triết, tên là Hứa Tĩnh Xu. Hôm nay cháu đặt phòng khách sạn, tối nay ở đây.” Hứa Tĩnh Xu bưng đồ ăn lên bàn, tự giới thiệu về mình, “Cháu ngủ ở phòng phía Tây ạ.”
Hứa Trọng Ngôn hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Nếu là bạn học thì sao còn đặt phòng làm gì?”
“Tại ban đầu cháu không biết đây là nhà cậu ấy ạ.” Chẳng hiểu tại sao mà người ông này tạo cho Hứa Tĩnh Xu một cảm giác hoàn toàn khác so với Hứa Vân Uyển, làm cậu không khỏi căng thẳng, “Cháu đi bưng đồ ăn đây ạ.”
“Bưng đồ ăn gì? Ngồi đi!” Hứa Trọng Ngôn liếc mắt sang bên cạnh, “Làm gì có cái lí bắt khách phải làm việc? Cứ để Uẩn Triết với mẹ nó bưng. Cháu ngồi.”
Rõ là lời này của ông không phải một câu mời, Hứa Tĩnh Xu nghe ý ra lệnh, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Không bao lâu sau, Hứa Uẩn Triết về. Hắn thấy đồ ăn đã được bày lên bàn bèn đi vào bếp ngay.
“Thưa ông ngoại.” Lúc Hứa Uẩn Triết đi qua sảnh chính, hắn chào.
Hứa Trọng Ngôn nói với vẻ không vui: “Cháu đi đâu vậy? Còn để khách bưng đồ ăn lên bàn nữa chứ.”
Hứa Tĩnh Xu thấy Hứa Uẩn Triết sượng mặt bèn bảo: “Không sao đâu ạ, là cháu…”
“Mau hủy đơn đặt phòng của bạn đi, trả tiền phòng lại cho người ta.” Hứa Trọng Ngôn dặn, “Thật là, cháu xử sự ra làm sao thế?”
Hứa Uẩn Triết cầm chai rượu trắng mua cho ông ngoại, nghe ông trách móc, trong lòng chẳng vui vẻ gì. Hắn nén giận, đi đến trước máy tính rồi ngồi xuống.
Hứa Tĩnh Xu bị kẹp ở giữa, xấu hổ khôn cùng, hối hận vì chưa xử lí xong chuyện trước khi ông ngoại xuất hiện, cứ tự cho là thú vị, trái lại còn làm Hứa Uẩn Triết bị mắng. Thế nhưng, đúng là cậu không ngờ rằng ông ngoại Hứa Uẩn Triết lại là một người nghiêm khắc đến thế này.
“Uẩn Triết về rồi đấy à?” Hứa Vân Uyển bưng đồ ăn đi ra từ phòng bếp, đoạn gọi: “Còn làm gì nữa? Ăn cơm trước đi!”
Hứa Uẩn Triết cực kì bực mình, hủy đơn đặt phòng xong bèn đứng dậy, vội đi vào bếp rồi nói: “Con đi lấy cơm cho ạ.”
Thấy vậy, Hứa Vân Uyển nhìn Hứa Tĩnh Xu với vẻ khó xử, yên lặng đặt đồ ăn lên bàn.
“Sao ban nãy con lại để khách bưng đồ ăn?” Hứa Trọng Ngôn nhìn người phụ nữ mang đồ ăn lên, nghiêm túc hỏi.
Vẻ mặt bà không thay đổi chút nào, đoạn đáp: “Bạn thân Uẩn Triết thì cũng xem như nửa người nhà rồi, sao lại là khách được?” Hứa Trọng Ngôn chưa kịp mở lời thì bà đã trách cứ, “Bố nhìn thằng bé lớn vậy rồi mà có mấy bạn đến nhà chơi đâu? Nếu nó ‘khách sáo’ như bố yêu cầu thật thì có ai làm bạn với nó nữa?”
Dù có thế nào thì Hứa Tĩnh Xu cũng không ngờ lúc nói chuyện với bố mình, người dì thân thiện và dịu dàng lại lạnh lùng đến vậy, bèn giật mình vô cùng. Nhưng cảnh trước mắt làm cậu không thể để lộ vẻ ngạc nhiên ra ngoài mặt, cậu chỉ đành phải nhìn chòng chọc vào các món ăn trên bàn, không tiện xen vào.
Cũng không lâu lắm, Hứa Uẩn Triết bưng cơm của cả bốn người ra.
Vì thái độ vừa nãy của ông nên dù Hứa Tĩnh Xu có muốn đứng dậy giúp đỡ cũng không khỏi lưỡng lự. Ngay lúc cậu lưỡng lự, Hứa Uẩn Triết đã đưa cơm cho ông ngoại rồi đến mẹ. Hứa Tĩnh Xu thấy vậy bèn chủ động lấy một bát của mình ra khỏi mâm, mỉm cười với Hứa Uẩn Triết.
Hứa Uẩn Triết nhìn cậu, sau khi đặt bát cơm mình xuống thì đặt nồi cơm ra sau lưng, cuối cùng mới ngồi xuống.
“Ăn cơm đi.” Hứa Trọng Ngôn cầm đũa, nói một cách hờ hững.
Nghe Hứa Trọng Ngôn nói kiểu đó, cuối cùng Hứa Tĩnh Xu mới hiểu ngữ điệu Hứa Uẩn Triết hay nói với mình là học từ đâu ra. Vì có ông ở đây nên Hứa Tĩnh Xu biết điều cúi đầu chỉ lo ăn, lại không dám ăn nhanh quá cho đỡ trong mắt ông, mình là một đứa trẻ vừa tham ăn vừa không được dạy bảo.
Tuy Hứa Tĩnh Xu đặt sườn xào chua ngọt và khấu tam ti nhưng cá hấp trên bàn vẫn hấp dẫn vị giác của cậu hơn, vả lại cá hấp còn được đặt ngay trước mặt cậu, cậu gắp cũng tiện. Chỉ chốc lát sau, Hứa Tĩnh Xu đã im ỉm ăn ba miếng cá hấp, đoạn lén nhìn trộm gia đình Hứa Uẩn Triết.
Dẫu món ngon có đặt ngay trước mặt nhưng bầu không khí trong gia đình này vẫn trầm lặng, và không thể nghi ngờ rằng ông ngoại Hứa Uẩn Triết chính là người chủ đạo tạo nên bầu không khí này. Suy cho cùng thì trước đó khi Hứa Tĩnh Xu ở bên dì đã trò chuyện rất vui.
Tại sao lại vậy nhỉ?
Với cả, bố Hứa Uẩn Triết đâu rồi? Lẽ nào Hứa Uẩn Triết và cậu đều là trẻ mồ côi cả? Nhưng mẹ của cậu đã mất, còn bố Hứa Uẩn Triết thì sao?
“Tiểu Hứa, đúng không?” Bỗng, ông ngoại Hứa Uẩn Triết lên tiếng.
Hứa Tĩnh Xu vội kéo sự chú ý trong lối suy nghĩ miên mang về, đoạn đáp: “Dạ.”
“Tình cờ quá, cả nhà ông đều mang họ Hứa.” Hứa Trọng Ngôn mỉm cười, “Trước đây ông chưa từng nghe Uẩn Triết nhắc đến cháu. Cháu đã đến cổ trấn bao giờ chưa?”
Cả ông ngoại và mẹ Hứa Uẩn Triết đều họ Hứa ư? Hứa Tĩnh Xu thầm ngạc nhiên, ngoài miệng vẫn trả lời câu hỏi của ông: “Cháu chưa từng đến đây ạ. Tháng trước cháu mới chuyển đến trường cấp ba huyện Lật Sơn. Nhưng cháu sống ở…”
“Tĩnh Xu à, sườn xào chua ngọt dì làm có hợp khẩu vị không?” Hứa Vân Uyển bỗng mỉm cười cắt ngang lời cậu.
Sự kinh ngạc của Hứa Tĩnh Xu lại thêm một lớp nữa, nghĩ thầm dì không đến mức không để ý đến chuyện cậu đang nói chuyện với ông, đây rõ là cố tình cắt ngang. Cậu ngầm hiểu, đoạn đáp câu của dì trước: “Có ạ, ngon lắm dì ơi.” Rồi chuyển sang nói với ông: “Cháu sống ở Thanh Xuyên, đã tính đến đây một chuyến từ lâu.”
Hứa Trọng Ngôn nhìn con gái với vẻ kì lạ, nghe xong bèn hờ hững nói: “Cũng phải. Ông đã nói rồi, khu cảnh chẳng có ưu điểm gì với người bản địa là không đúng. Phải tách cổ trấn ra khỏi Thanh Xuyên.”
Dù là Hứa Vân Uyển hay Hứa Uẩn Triết cũng không đáp lại câu này. Họ im lặng ăn cơm như thể chẳng nghe ông nói gì cả.
Hứa Tĩnh Xu vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, đành phải “Dạ” một tiếng ra chiều tán thành, cúi đầu gắp một miếng sườn xào chua ngọt đằng xa, đoạn cắm mặt ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT