Tiêu Thừa không biết bao giờ đệ đệ đang ngồi cạnh mình đã thuấn di tới trước mặt nam hài tử kia, đã vậy y còn thốt ra một lời gây chấn động nhân tâm như vậy chứ?!
Tất cả vị phong chủ cũng kinh ngạc nhìn vị phong chủ Bạch Lăng phong kia, trong lòng tự hỏi y có phải điên rồi không?
Tiêu Thừa đứng bật dậy:
- A Vân, đệ nói cái gì vậy?
Tiêu Vũ ngoảnh mặt lại nhìn chưởng môn, đôi mắt hơi híp đi, giọng vẫn thật bâng quơ:
- Đệ nói, đệ thu y.
Tiêu Thừa: …
Tất cả mọi người:?!!!
- Tiêu phong chủ điên rồi hay sao? Sao lại thu một tên vô phẩm làm đồ đệ chứ?
- Cho dù có là lôi linh căn đi nữa nhưng căn cốt vô phẩm thì cũng bỏ đi rồi, thật điên rồ mà.
Tiếng mọi người bắt đầu bàn tán náo loạn.
Tiêu Vân đem khí tức Hóa Thần hậu kì ( sau khi được giảm đi tám phần lực) phát ra, mọi người bị áp bách trong giây lát, lập tức không dám ho he một lời.
Tiêu Vũ cúi đầu nhìn Thẩm Huyền Vũ mới đứng tới eo mình, khẳng định lại lần nữa:
- Ta nói rồi, y sẽ là đệ tử, đệ tử thân truyền của ta, các ngươi có ý kiến gì không?
Các vị phong chủ tỏ vẻ: Dĩ nhiên không rồi,ai dám ý kiến với ngươi chứ, ngươi ngu ngốc thì cứ ngu ngốc đi, chúng ta không quản.
Chỉ có Tiêu Thừa là nghiêm mặt đứng dậy:
- A Vân, việc chọn đệ tử thân truyền là vô cùng quan trọng, đệ không nên ngẫu hứng như vậy. Nếu có chọn y, cứ để y làm đệ tử nội môn là được.
Tiêu Vũ tỏ vẻ: Thật mệt với ông anh cứ ngăn cản ta ôm đùi nam chính.
Thẩm Huyền Vũ đứng phía sau Tiêu Vũ, nhìn bóng dáng gần ngay trước mắt mà không thể tin. Y mà lại chọn hắn làm đệ tử? Nhưng hắn có cái gì tài cán hơn người đâu cơ?
Bất giác thâm tâm Thẩm Huyền Vũ dâng lên nỗi tự ti, hắn bám víu lấy tà áo của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cũng cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia, không nhịn nổi dâng trào bản tính mẫu nhân, đưa tay nắm chặt lấy tay nam chính đại nhân.
- Tiêu chưởng môn, huynh yên tâm. Đệ biết đệ đang làm cái gì, đệ khẳng định, Thẩm Huyền Vũ này, tiền đồ vô lượng!
Thẩm Huyền Vũ ngẩn người.
Trên cõi đời này, có một người coi trọng hắn như vậy, loại cảm giác này, thật sự là vô cùng kỳ diệu.
Một dòng nước ấm bỗng dưng dâng lên trong lòng, càng dâng càng mãnh liệt, dần dần bao bọc toàn bộ thân thể.
Thẩm Huyền Vũ giống như cảm giác được một sức mạnh kiên định mọc rễ ở nơi nào đó trong đáy lòng, bắt đầu nẩy mầm.
Tiêu Vũ xoay người, đem nam chính đại nhân nhấc bổng lên, một đường ngự kiếm rời đi.
Cố Thanh Hoan chết lặng giây lát rồi cười gượng, cố gắng xem như chưa có việc gì xảy ra:
- Vậy… các phong chủ bắt đầu chọn đệ tử đi.
- KHÔNG THỂ ĐƯỢC?! Sao có thể? – Tần Thiên Dật tức tối la hét.
Khúc Diệu tựa một bên vai Cố Thanh Hoan cười cười nói lại:
- Cái gì không thể a Tần công tử?
- Ta.. ta là tam thiếu gia của Tần gia?! Y … y phải nhận ta chứ, ta mới là kẻ duy nhất xứng đáng làm đệ tử của Tiêu Vân chân nhân?!
“Xì” Khúc Diệu cười nhạt một tiếng làm Cố Thanh Hoan phải đẩy nhẹ nhắc nhở.
Khúc Diệu cũng chẳng cần phải sợ “ Tần gia”, hay nói chính xác hơn là không cần sợ Tần Thiên Dật. Con cháu thế gia thì sao, nếu đã bị đem tới Bạch Phong phái thì tức là hoàn cảnh tại Tần gia cũng không dễ dàng.
Mà sư phụ hắn là ai chứ, chưởng môn Bạch Phong phái. Đệ nhất phái mà phải kiêng nể một cái Tần gia sao?
- ---- -----
Bạch Phong phái có 12 phong, tọa lạc trên 12 đỉnh núi.
Đỉnh Bạch Lăng là ngọn núi trung tâm, nơi tràn đầy linh khí của trời đất.
Điều này một phần là nhờ nguyên thủy sinh ra đã vậy, một phần là nhờ chính nơi này ba mươi năm trước Bán Nguyệt chân nhân đã tại đây độ kiếp phi thăng.
Sức mạnh của lôi kiếp kinh người năm ấy có lẽ vẫn chấn động tiềm thức của bất cứ ai cho tới bây giờ. Sau khi Bán Nguyệt chân nhân phi thăng, dư lực của lôi kiếp vẫn luôn tồn đọng tại đinh Bạch Lăng từng ấy năm, tạo ra một lượng linh lực khổng lồ.
Các phong chủ khác chỉ biết nhìn Bạch Lăng phong mà thèm nhỏ dãi.
Tiêu Vũ mang nam chính về đỉnh Bạch Lăng, Ngọc Tường điện.
Một tòa nhà rộng lớn hoa lệ, có lẽ lão tác giả là fan cuồng của văn hóa Nhật nên đem cả Ngọc Tường điện này biến thành một lâu đài phong cách Nhật Bản truyền thống.
Xung quanh còn đường bao quanh bởi rừng đào và rừng trúc, sau điện có ao cá đến chân thực.
Ở đây đã được mười ngày nhưng Tiêu Vũ vẫn thực không quen với cái lối sống thư thái nhã nhặn này.
Mà cũng thực phải công nhận cái tên pháo hôi Tiêu Vân thực sự rất giàu nha, hắn đã đi thăm thú các phong khác, không có phong nào mà “ sang chảnh” như Bạch Lăng phong cả.
Nếu nói Tiêu Vũ không quen một, thì Thẩm Huyền Vũ chính là không quen mười.
Trước giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào đẹp đẽ như vậy, cứ như một bức tranh chốn bồng lai.
Quả là nơi ở của tiên nhân, cũng thật đầy tiên cảnh!
Thẩm Huyền Vũ ngập ngừng:
- Tiêu… Tiêu phong chủ!
Tiêu Vũ khẽ nhìu mày, cúi người xuống cho vừa tầm với hài tử trước mắt:
- Từ giờ ta là sư phụ của ngươi, gọi ta là sư tôn.
- Sư tôn.
AAAAA, Tiêu Vũ hắn có phải rất soái không? Thật nể phục bản thân mình! Nam chính đại nhân cũng phải nghe lời bản đại gia.
Việc chọn đệ tử thân truyền cho Bạch Lăng phong trong đợt sát hạch lần này đã được định trước, vì vậy đệ tử tạp dịch tại Ngọc Tường điện đã thu xếp chỗ ở, quần áo và cả linh thạch. Linh thạch cũng giống như đơn vị tiền tệ của tu chân giới, ngoài việc là phương tiện lưu thống hàng hóa thì nó có lợi ích rất nhiều với việc tu hành và luyện đan. Có thể giải thích đơn giản thì linh thạch chính là dạng rắn của linh khí, khi linh khí bị nén và đông lại.Nhưng việc nén và đông linh khí là một pháp chú vô cùng phức tạp, chỉ những người trên Hóa Thần mới làm được. Bên cạnh đó, linh thạch còn có thể được khai thác như khoáng sản ở thế giới hiện đại dưới lòng đất.
Tiêu Vũ một đường dẫn nam chính đi thăm thú khắp Ngọc Tường điện, khiến nam chính không ngừng trầm trồ lóe mắt.
Đi được một canh giờ thì dạ dày Thẩm Huyền Vũ biểu tình.
Tiêu Vũ bấy giờ mới giật mình, sao hắn có thể quên nam chính còn chưa Tích Cốc. Một đường đi từ vùng Nam Châu tới Bạch Phong phái hẳn là rất xa, nam chính đã ăn gì chưa?
Thẩm Huyền Vũ đỏ mặt:
- Ta… đồ nhi, đồ nhi…
Tiêu Vũ lạnh mặt, tay vẫn đang nắm chặt tay, miệng phun ra hai chữ:
- Đi thôi.
Đi đâu cơ?
Phòng bếp tại đỉnh Bạch Đoan- đỉnh núi của chưởng môn Bạch Phong phái.
Các đệ tử tạp dịch đang trổ tài trù nghệ nấu nướng cho các tân đệ tử sắp nhập môn hôm nay một bàn ăn thịnh soạn thì đột nhiên cảm nhận được một hơi thở thanh lãnh từ phía sau.
Vừa ngoảnh mặt lại đã thấy vị đại tổ tông Tiêu Phong chủ cùng một tên nhóc ăn mặc hết sức… quê mùa.
- Tiêu … Tiêu phong chủ?!
- S… sao người lại ở đây?
Một đám đệ tử hai chân bắt đầu run rẩy lắp bắp hỏi.
Tiêu Vũ lạnh nhạt nói:
- Đem đồ ăn tới Bạch Lăng phong.
Đồ ăn? Bạch Lăng phong có mỗi Tiêu phong chủ đã Tích cốc từ tám mươi đời rồi mà? Nghi hoặc bắt đầu hiện lên trong đầu đệ tử tạp dịch nhưng hắn vẫn dứt khoát đáp:
- Vâng, có ngay thưa phong chủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT