Vừa mới nói xong, thanh âm của gió nổi lên, khiến cho toàn bộ bầu không khí trở nên đìu hiu, lạnh lẽo.

Hoàng Bắc Khoa nghe xong thân thể run lên, tiếp lấy ong ong ong, tiếng động cơ truyền đến, nước lạnh như băng bắt đầu ào ào đổ vào bể.

"CMN! Còn có âm thanh? Dọa tôi xuýt tiểu!"

"Xem ra chất lượng livestream đã thăng cấp, khác biệt một mảng lớn nha! Mỗi người hai cái vây cá, nhanh nhanh nhanh!"

"Chuyện này để sau, coi diễn biến đã, tên này mặt mũi đều trắng bệch như giấy, liệu có chết không?"

"Chưa nói trước được, phải xem anh ta có não hay không đã. Dù sao, đến tôi ngồi xem còn không nhớ kỹ lời giới thiệu của streamer. Có điều nếu tôi ở vị trí của anh ta, nhất định sẽ rầm rầm uống hết nước!"

"Mạch não của lầu trên thật mới lạ. Nếu tốc độ rò rỉ cộng với tốc độ uống nước bằng tốc độ nước chảy vào bể, thực sự có thể giải quyết vấn đề!"

"Mẹ, trừ phi anh ta có thể một bên uống một bên tiểu, vậy tôi liền phục!"

Nhìn bình luận của người xem, lúc này nóng vội nhất là bọn người Vu Kiện. Dù sao Hoàng Bắc Khoa hiện tại đang là đội trưởng của Tổ trọng án số 0, hành vi của hắn tuy hơi ngốc một chút, nhưng cũng vì muốn mau chóng phá án. Thấy hắn phải giãy dụa giữa tử vong, lòng như đao cắt.

"Nhất định có thể thoát, nhất định có thể..." Vu Kiện lẩm bẩm nói, quy tắc mà Dương Triếp vừa nói, hắn đã ghi chép lại, giờ phút này tay hắn có chút run run, thì thầm trong miệng: "Chìa khoá ở trên người anh ta... Chìa khoá... Sẽ là cái gì..."

"Anh ta nhiều nhất chỉ có ba phút. Người trưởng thành nín thở được chừng một phút. Nếu như không nhanh tìm ra biện pháp, thời khắc chịu không được, hút nước vào phổi, anh ta sẽ nghẹt thở tử vong!"

Hàn Khả Tâm nghe Tần Lãnh nói, cũng gấp đến cả người toát mồ hôi lạnh. Trong lòng có một thanh âm đang vang vọng. Nhà Thiết Kế thật sự muốn giết Hoàng Bắc Khoa? Cái bẫy của trò chơi này là gì? Làm sao mới có thể đào thoát?

A a a a!!!

Hàn Khả Tâm lắc đầu, cảm giác muốn sụp đổ.

Nhưng sụp đổ nhất chính là Hoàng Bắc Khoa.

"Fu*k!"

"Tôi sẽ không thua! Tôi nhất định phải bắt được anh!"

Hoàng Bắc Khoa gầm thét, nhưng bị nước lạnh rót vào đầu, hắn nhanh chóng thanh tỉnh lại.

Thời gian nhịn thở của hắn đại khái là hơn hai phút đồng hồ. Tăng thêm giai đoạn một phút phía trước, nói cách khác, hắn chỉ có ba phút. Nếu như không thể trốn thoát, hắn sẽ chết chìm trong cái bể nhỏ này!

Trò chơi châm chọc cỡ nào!

Kiểu chết bi ai xấu hổ cỡ nào!

CMN!

Nhà Thiết Kế Tử Vong!

Hoàng Bắc Khoa đã từng vô số lần gặp qua tử thần, nhưng chưa bao giờ trải qua sợ hãi như thế này. Cái chết định trước, biết rõ phương thức tử vong, hết thảy đều chờ đợi hắn ở phía trước. Giống như có tử thần ở phía trước ngoắc tay với hắn, mà bản thân lại hoàn toàn chạy không thoát, từng bước từng bước đi về phía tử thần.

"CMN! Mình sẽ không chết! Mình không thể chết bởi cái bể nước này được!" Hoàng Bắc Khoa vùng vẫy một hồi, hoàn toàn vô dụng. Nước ào ào đổ vào, chảy xuôi trên cổ, toàn thân ướt đẫm. Nhưng việc nước bên trong bể không ngừng chậm rãi dâng cao liên tục kích thích thần kinh nhạy cảm của hắn.

"Ha ha ha, cái tên ngu ngốc này còn không tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp, sợ hãi giãy dụa làm gì!"

"Lừa gạt công chúng, làm người mà không có điểm mấu chốt, để anh ta chết luôn đi!"

"Đúng, lừa gạt lợi dụng dân chúng là đáng bị trừng phạt! Kiếp sau nếu còn làm cảnh sát thì tuyệt đối đừng ngu xuẩn như thế!"

Bình luận của người xem lại bay lên. Thời khắc này, Hoàng Bắc Khoa chợt nhớ tới một câu nói của Nhà Thiết Kế Tử Vong.

"Chìa khoá nằm ở trên người anh!"

"Chìa khoá! Đúng! Chìa khoá!"

Hoàng Bắc Khoa tranh thủ thời gian lục lọi ở trên người. Lúc này hắn mới phát hiện, đồ vật tuỳ thân đều không thấy, ngay cả đồng hồ cũng bị lấy xuống, trong túi trống không, không có cái gì.

"Chết tiệt! Anh lừa tôi! Căn bản không có chìa khoá!"

Nghe Hoàng Bắc Khoa gào thét, cư dân mạng liền tức giận.

"CMN! Thằng cha này bị đần à? Không lẽ hắn nghĩ Nhà Thiết Kế Tử Vong sẽ thả một cái chìa khoá trên người hắn, sau đó để hắn ung dung mở khoá, rồi làm điếu thuốc hút chơi?"

"Thần kinh, ngay cả huynh đệ phía dưới của tôi đều biết, chìa khoá chỉ mang nghĩa hình tượng. Có thể là móng tay, có thể là lông chân!"

"Lầu trên xuất hiện nhân tài! Một phiếu ủng hộ cho chìa khoá lông chân!"

Mấy người Vu Kiện cũng không khỏi tự chủ che mặt đỡ trán, cảm thấy không kịp chuẩn bị. Thật không nghĩ tới, bọn họ có chút muốn khóc. Chưa bao giờ xem livestream tử vong sao? Cái trí thông minh này... Ai...

Hoàng Bắc Khoa cũng ý thức được, mình vừa mắc một sai lầm ngớ ngẩn. Giống như kế hoạch lần này của bản thân, người còn không bắt được, ngược lại chính mình đã tự chui đầu vào rọ.

Nghĩ tới đây, hắn liền tức đến bể phổi!

CMN!

"Nếu như không phải chìa khoá theo nghĩa đen thì là cái gì? Trên người mình còn có cái gì? Đúng, khóa, khóa là dạng gì!"

Trong lo lắng, đại não Hoàng Bắc Khoa nhanh chóng nghĩ đến vấn đề này.

Thế là hắn nhìn xuống, phát hiện ngay cả đáy bể cũng không nhìn rõ.

CMN!

Hoàng Bắc Khoa cắn răng ken két, sau đó dùng tay sờ, phát hiện dưới đáy quả nhiên có khoá. Nhưng cái khoá này không phải loại thông thường, cảm giác giống một cái khóa điện tử.

Chẳng lẽ là khóa mật mã?

Mật mã mở khoá viết trên người mình?

Nghĩ đến đây, Hoàng Bắc Khoa lập tức sắn tay áo lên, nhưng trên cánh tay ngoại trừ sẹo thì một con số cũng không có!

Chẳng lẽ viết trên bụng?

Không nhìn thấy.

Chân?

Thế là Hoàng Bắc Khoa giơ chân lên.

Thấy hắn lúc sắn áo lúc sắn quần, biểu cảm của người xem một mảng mờ mịt.

"Hắn đang làm gì?"

"Gãi ngứa à?"

"Chắc là bị dị ứng nước!"

"Hắn đang ma sát ma sát, phút cuối sinh mệnh, một bắn quy thiên!"

"CMN! Chẳng lẽ các người không cảm thấy âm nhạc có chút dọa người sao? Tôi mẹ nó sắp sợ tè ra quần!"

"Tôi đi vệ sinh rồi, nên không có nhận xét."

Quan sát bình luận của mọi người, Dương Triếp trong bóng tối mỉm cười. Không thể không nói, hiệu ứng âm thanh mới đã cải thiện chất lượng của livestream lên một bậc. Âm thanh đều là do hệ thống phối trí, khi thì đìu hiu, khi thì quỷ dị, lúc âm trầm, lúc kinh khủng. Ánh sáng và âm thanh kia có thể khiến nhịp tim và huyết áp của người xem tăng nhanh, con ngươi dãn ra, thị lực hạn chế, cảm giác mơ hồ quỷ bí...

Nhưng điều này không quan trọng. Trọng điểm là, thời gian của Hoàng Bắc Khoa không nhiều, mà tên này, ngay cả một đầu mối đều không phát hiện ra.

"Đối thủ lần này —— "

Dương Triếp lắc đầu.

"Có chút..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play