Sắc mặt bọn người Vu Kiện trầm xuống.

Ở Cục cảnh sát, ngoại trừ cục trưởng Trần Khương, không phải ai cũng có thể tùy tiện vào Tổ chuyên án số 0!

Người đàn ông này cao khoảng trên dưới 1m75, hơn ba mươi tuổi, hình thể cân xứng, tóc ngắn, lạnh lùng, ánh mắt như ưng, khí thế mạnh mẽ.

"Các anh khả năng không biết tôi, nhưng tôi biết mọi người. Khiến Cục cảnh sát hổ thẹn, để cả thành phố Thượng Hải lâm vào bất an là mấy vị đang ngồi ở đây?"

Người đàn ông hừ một tiếng tiếp tục nói: "Từ giờ trở đi, Tổ chuyên án số 0 sẽ do tôi toàn quyền phụ trách, tất cả mọi người nhận lệnh trực tiếp từ tôi, nghe rõ chưa?"

Đột nhiên xuất hiện một người thần bí, đi vào liền hạ mệnh lệnh, sắc mặt mấy người trong phòng đều trở nên khó coi. Có lẽ Vu Kiện còn có thể bình tĩnh, nhưng Phục Cường không thể.

"Anh mẹ nó là ai? Dựa vào cái gì anh vừa đến đã muốn chỉ huy tất cả chúng tôi?"

Người đàn ông xuất ra giấy chứng nhận, lạnh lùng nói: "Mời nhìn kỹ, Hoàng Bắc Khoa, đội trưởng Đội điều tra trọng án đặc biệt, từ giờ trở đi, Tổ chuyên án số 0 đổi tên là Tổ trọng án số 0, do Bộ Công An trực tiếp chỉ huy!"

"Tê!"

Mấy người hít một hơi lãnh khí.

Nhất là Vu Kiện cùng Thiên Lâm, hai người không khỏi một lần nữa nhìn kỹ Hoàng Bắc Khoa.

Bọn họ đã từng suy nghĩ gia nhập Đội điều tra trọng án đặc biệt, nhưng lúc đó Trần Khương rất coi trọng hai người, căn bản không muốn thả bọn họ đi, cho nên liền cùng Đội điều tra trọng án đặc biệt bỏ lỡ cơ hội.

Nghe đồn rằng, thành viên bên trong đội điều tra đặc biệt đều là cao thủ. Tuy nhiên, đây cũng là nơi có tỷ lệ thương vong cao nhất cả cái hệ thống cảnh sát, thậm chí được xưng là tử vong đội.

Hoàng Bắc Khoa ở trước mắt còn là một nhân vật anh hùng với một đống cố sự truyền kỳ.

Trong đó có cái nói, thời điểm hắn từng điều tra một hung án lột da đã đem nghi phạm lột xuống một tấm da người mặc ở trên thân, mặc liền ba ngày. Lúc bóc xuống, bộ da kia đã nát trên người hắn.

Khó trách khí thế hung hăng.

Kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến!

Trần Khương cũng rất nhanh đi tới. Hoàng Bắc Khoa liếc ông một cái, biểu cảm vô cùng lạnh lùng.

"Trần cục trưởng, tôi trước đi sắp xếp đồ đạc, bên này giao cho ông. Nếu như giờ có người nào muốn rời khỏi, tùy ý."

Hoàng Bắc Khoa nói xong, nhanh chân rời đi.

Hắn vừa đi, mấy vị đang ngồi bắt đầu nghị luận.

"Trời! Bảo bảo sắp sợ tè ra quần! Đều cùng một loại với Nhà Thiết Kế Tử Vong!" Lâm Cửu Nguyệt hừ một tiếng, hiển nhiên cô rất khó chịu với vị Hoàng Bắc Khoa này.

"Cái vụ lột da kia thật hay giả còn chưa biết được." Từ Đào không mặn không nhạt nói.

Tần Lãnh thì nghiêm túc đánh giá: "Đầu tiên, khẳng định hắn có vấn đề về chỗ đó. Hơi thở nhỏ, sắc mặt vàng vọt, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, đồ chơi kia có lẽ không quá mười centimet, thời gian không dài hơn ba phút..."

"Phốc!"

Hàn Khả Tâm phun ra một ngụm nước.

Lâm Cửu Nguyệt cười hì hì nói: "Anh Tần Lãnh, nhiều năm kinh nghiệm là về cái gì? Anh có vẻ rất có chuyện xưa nha!"

"..." Tần Lãnh mặt xạm lại: "Nói vớ vẩn gì thế, đương nhiên là kinh nghiệm giải phẫu nhiều năm. Tôi hàng chuẩn!"

"Được rồi! Đừng có nói hươu nói vượn nữa. Lần này lại chết bảy người, bốn người bị biến thành thịt vụn, ảnh hưởng ác liệt. Chính phủ phi thường coi trọng, cho nên điều người tài ba như Hoàng Bắc Khoa tới, hi vọng mau chóng phá án. Kỳ thật hắn tới càng tốt. Mọi người chỉ cần chăm chú phối hợp là được rồi, chuyện còn lại giao cho hắn xử lý. Ngay cả người cục trưởng như tôi đều không có quyền quản hắn. Mọi người phục tùng mệnh lệnh, mau chóng phá án, rõ chưa?"

"Vâng!"

Đám người gật đầu nhận mệnh.

Màn đêm buông xuống, Dương Triếp đổi lại quần áo vừa mua, mỉm cười nhìn mình trong gương.

Sờ lấy túi tiền, cầm chìa khoá, đang chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, kết quả mở cửa phòng.

Là Tô Hề.

"Em đi Trung tâm Tài Chính tìm anh, nghe Nhất Chu nói anh từ chức, cho nên em liền tới chỗ này, không có quấy rầy anh chứ?" Tô Hề giống như một đứa trẻ làm sai, hơi cúi đầu.

Dương Hiên không muốn bản thân bị quá nhiều ánh mắt chú ý tới, nhưng cũng không thể hoàn toàn một người xung quanh cũng không có. Nếu quả thật như thế, hắn sẽ trở thành quái nhân trong mắt người khác.

"Ừm, công việc bên kia hơi chán, tôi chuẩn bị tìm cái mới." Dương Triếp nói xong liền đóng cửa lại "Tôi định đi ăn cơm, muốn đi chung không?"

"Muốn muốn..." Tô Hề đuổi theo, ngửa mặt lên nói: "Anh có muốn em giới thiệu anh một công việc mới không?"

"Em có thể giới thiệu việc làm?"

"Đương nhiên, khẳng định còn kiếm được nhiều hơn ở Trung tâm Tài Chính!"

"Công việc gì?"

"Bảo vệ club, một tháng tám ngàn!"

Dương Triếp hơi nhíu mày, loại địa phương này, số lượng người đến rất lớn, cũng dễ dàng nảy sinh tội ác, một nơi tìm kiếm tội phạm rất tốt. Nhưng có điều, nếu như hắn tìm mục tiêu livestream ở bên trong, cảnh sát sẽ rất nhanh tìm thấy điểm tương đồng giữa bọn chúng, suy ra càng dễ bại lộ. Hắn tuyệt đối không bao giờ đẩy mình vào hiểm cảnh như thế, chẳng khác nào mời tử thần đến cửa.

"Em còn nhỏ, làm sao lại..."

"Đừng nghĩ linh tinh, cái hộp đêm kia là mẹ em mở, gần đây đang tuyển người."

Dương Triếp nhẹ gật đầu không trả lời, không cự tuyệt, cũng không đồng ý.

Hai người xuống tầng, đi dọc theo lối đi bộ, xuyên qua hai con đường hướng về phía nam. Càng đi về phía trước, càng nghe thấy tiếng người la to.

"Giết người, giết người..."

"Thật là tàn nhẫn, quá dọa người!"

Lông mày Dương Triếp xiết chặt, chỉ thấy một đám người vây lại phía trước, mọi xe cộ trên đường đều dừng lại.

"Đi, sang nhìn một chút."

Dương Triếp bước nhanh tiến lên. Sắc mặt Tô Hề trắng bệch, nắm chặt góc áo của Dương Triếp.

Lúc này cảnh sát vẫn chưa tới hiện trường.

Dương Triếp chen qua, còn chưa đến phụ cận, một mùi máu tươi nồng đậm liền đập vào mặt.

"Fu*k!"

Dương Triếp không cần nhìn cũng biết, hiện trường tử vong nhất định vô cùng thảm thiết.

Chỉ thấy, một chiếc xe con lọt vào tầm mắt của Dương Triếp, hai cánh cửa trước đều mở tung. Người chết không có đầu, chỗ cổ còn đang chảy máu, nhưng nhìn dáng người có thể đoán là phụ nữ. Da mặt cô ta bị cắt ra, dán lên trên cửa kính chắn gió. Bên cạnh còn có viết năm chữ: Nhà Thiết Kế Tử Vong. Dương Triếp nhìn thoáng qua, con ngươi đột nhiên thu lại. Cô gái này hắn nhận ra, là nhân viên cửa hàng quần áo Thiên Thạc, tuy chưa từng nói chuyện với hắn nhưng hắn nhìn người rất chuẩn.

"Em đừng nhìn!"

Thấy Tô Hề chen tới, Dương Triếp đưa tay che mắt cô bé lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play