Dương Triếp quét mắt một vòng phòng livestream, bốn người đang liều mạng chạy trốn.
Thế nhưng, các người có thể thoát khỏi sự an bài của vận mệnh sao?
Trước mặt vận mệnh, sinh mệnh vô cùng yếu ớt. Kỳ thật mỗi người một ngày đều gặp phải rất nhiều nguy hiểm. Nhưng động vật đều có ý thức tránh khỏi hiểm hoạ, bản năng có thể lọc ra và loại bỏ những sự việc uy hiếp đến sinh mạng.
Đối với những thứ không thể tránh được, vậy liền nghe theo sự an bài của vận mệnh.
Dương Triếp hiện tại chỉ cần hơi cải biến một điểm nhỏ trong quy luật vận chuyển của sự vật, liền có thể đem những nguy hiểm bị loại bỏ một lần nữa phóng đại, đến mức lấy mạng mục tiêu!
Quá trình này gọi là thiết kế sinh mệnh.
"Nào, chúng ta tiếp tục thôi!"
Khoé miệng Dương Triếp nâng lên, lộ ra một nụ cười lạnh thật sâu.
...
"Cũng không biết mấy người bọn họ thế nào rồi? Hay là chúng ta gọi điện hỏi một chút?"
Trần Mông quát: "Đánh cái rắm, thật vất vả mới đem cảnh sát bỏ lại, mày vừa mở điện thoại ra, chúng ta lập tức sẽ bị định vị!"
"Hắc Tử ca, hình như, người chúng ta đụng phải là Cường Tử." Lý Tĩnh Nhiên nói.
"Không có khả năng, xe của bọn nó là xe việt dã, kia là xe con." Trần Mông nói xong, lạnh lùng bồi thêm một câu, "Coi như là Cường Tử, hắn chết cũng đáng. Chẳng lẽ bọn mày muốn vào Cục cảnh sát?"
Ba người lắc đầu liên tục.
Một giờ sau đều yên lặng. Không có sự tình gì phát sinh. Điều này khiến mấy trăm ngàn người xem có chút không thú vị, mí mắt bắt đầu cụp xuống. Có người còn trực tiếp ghé vào bàn máy tính, ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, phòng livestream đột nhiên nổ tung!
"CMN! Thật hung ác!"
"Cao tay!"
"Rốt cục cũng chờ đến!"
"Thật mẹ nó đề thần tỉnh não!"
"Lão tử bị chấn động, kém chút sợ tè ra quần."
"Xứng đáng đợi một giờ! Thoải mái!"
Trên màn hình livestream, chỉ thấy một cánh tay của Thi Chí Hoa đã bị vách tường mài thành thịt vụn. Huyết nhục của hắn, toàn bộ bắn lên mặt bên phải của xe việt dã cùng trên tường của đường hầm.
"A! A! A!! Dừng xe, dừng xe!" Tiếng Thi Chí Hoa kêu thảm thiết lúc rạng sáng trong đường hầm, giống như âm thanh của quỷ khóc sói gào.
Nguyên lai, Trần Mông lái xe liền ngủ gật. Thi Chí Hoa ngồi ở vị trí kế bên tài xế, một cánh tay đặt ở ngoài xe, cũng gật gà gật gù.
Kết quả, xe lệch về phía bên phải, trực tiếp cà sát vào mặt tường.
"Chi chi chi..."
Trong nháy mắt, chưa tới mấy chục mét, xương cốt Thi Chí Hoa đều bị mài nhỏ.
Trần Mông bị tiếng gào thảm của Thi Chí Hoa kêu tỉnh. Tâm thần chấn động, trong nháy mắt nhấn mạnh chân ga.
"Ông!"
Động cơ rít lên một tiếng.
Tốc độ lập tức đột phá một trăm năm mươi!
Kết quả, cơ thể Thi Chí Hoa bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ cuốn ra ngoài, trực tiếp ma sát giữa thành xe và vách tường của đường hầm!
Chi chi chi...
Vận tốc một trăm sáu mươi kilomet trên giờ, tựa như một cái cối xay thịt công suất lớn. Làn da trong nháy mắt bị mài rách. Tiếp theo là cốt nhục, mấy giây liền vỡ nát. Nội tạng bên trong bị ép vụn trở thành cặn bã huyết thủy. Ngay cả thứ cứng rắn như đầu cũng phịch một tiếng, nổ tung. Óc trắng văng vãi khắp ghế lái phụ. Mùi huyết tinh nồng đậm đập vào mặt.
"A a a, dừng xe..."
"CMN! Chết tiệt!"
Lý Tĩnh Nhiên và Vương Đại Lực ở hàng sau cơ hồ sụp đổ, bởi vì bọn họ cũng bị huyết nhục bắn tung tóe lên mặt.
"Chi..."
Một tiếng thắng xe thật dài vang lên, lốp xe vẽ ra trên mặt đất hai dấu vết màu đen.
Lúc xe dừng lại, Thi Chí Hoa đã không còn tồn tại, chỉ còn lại chút vụn thịt dính trên xe và vách tường.
"Fu*k!"
"Fu*k!"
"Fu*k!"
Nhìn đường máu thật dài trên mặt tường, Trần Mông một mặt sụp đổ, chửi liên tục ba tiếng.
"Thi Chí Hoa bị loại!"
"Kích thích quá!"
"Đây đều là nhắc nhở, về sau ngồi xe tuyệt đối đừng thả tay ra bên ngoài."
"Tôi nhớ trước kia, có người ngồi xe, đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, kết quả bị xe chèn rơi mất!"
"Không biết người kế tiếp là ai, mọi người đoán xem sẽ chết như thế nào?"
"Đi ị quá mạnh, chết!"
"Lầu trên quả là một nhân tài..."
Sau khi Thi Chí Hoa bị loại, Trần Mông, Vương Đại Lực và Lý Tĩnh Nhiên hoàn toàn thanh tỉnh, từng dây thần kinh đều kéo căng.
Hiện tại là năm giờ sáng, trời vừa bắt đầu nhá nhem, ba người giữ vững tinh thần tiếp tục lên đường.
Tuần này, Dương Triếp trực ca sáng. Hơn bảy giờ, sau khi rửa mặt đơn giản, Dương Triếp đi bộ tới Trung tâm Tài Chính.
Tuy nhiên hôm nay không giống như ngày thường. Trên đường, có rất nhiều người vừa đi vừa cầm điện thoại di động.
"Ai, điện thoại di động của tôi hết lưu lượng rồi, hiện tại phòng livestream thế nào? Đã ai chết chưa?"
( lưu lượng: dữ liệu di động, vd như 3G, 4G)
"Chưa có, bất quá thần sắc ba người này hoảng hốt, đoán chừng cũng sắp!"
"Nhìn mấy tên cặn bã này một đêm, hiện tại buồn ngủ quá. Chết một người cho tỉnh táo cái nào!"
"Tôi cũng thế. Đã qua hai giờ rồi, phát cái bình luận thúc dục streamer đi!"
Dương Triếp một đường đi đến Trung tâm Tài Chính, có không dưới trăm người đang coi livestream. Đến phòng an ninh, chỉ thấy Vương Nhất Chu đang tập trung tinh thần ôm điện thoại di động.
"Ai ai ai, cậu có coi livestream tử vong tối hôm qua không? Quá kích thích, đơn giản là phát nổ! Cái tên Nhà Thiết Kế Tử Vong quá trâu bò, ngay cả người trong Cục cảnh sát cũng bị hắn làm chết khô. Cậu nói xem có bá không?"
"Ừm! Bá! Bá đến phát nổ!"
Dương Triếp nhàn nhạt cười cười nói: "Được rồi, anh tan ca đi, về nhà lại nhìn."
"Không được không được, điện thoại di động của tôi không còn lưu lượng. Nhỡ đang lúc về nhà, mấy người kia chết hết thì sao? Tôi không thể bỏ qua cảnh tượng đặc sắc như vậy!" Vương Nhất Chu nói.
"Nếu không anh làm tiếp ca sáng nhé?"
"Được, cậu về trước đi!" Vương Nhất Chu khoát khoát tay, con mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình di động.
Dương Triếp thấy hắn một bộ dạng si mê, đốt điếu thuốc, quay người rời đi.
Không đợi Dương Triếp đi xa, sau lưng vang lên tiếng quát to của Vương Nhất Chu.
"CMN!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT