Cái chết của Vương Hạo Vũ không nghi ngờ đã để lại một bóng ma trong lòng bọn người Trần Mông.

"Tử thần ở ngay bên cạnh..." Trần Mông lẩm bẩm, bỗng nhiên hai mắt co rụt: "Mẹ, kiểm tra thật kỹ tất cả đồ đạc của mình, thứ gì khả nghi thì bỏ lại!"

Mọi người vừa nghe liền hiểu, lập tức kiểm tra, nhưng không có thu hoạch. Ngoại trừ chiếc bút kia, tất cả mọi thứ đều là của bọn họ.

"Đi, rút lui!"

Trần Mông vung tay lên. Đám người phần phật từ trong biệt thự đi ra.

"Kiểm tra một chút cái xe! Nhanh!" Trần Mông ra lệnh. Nhà Thiết Kế Tử Vong có thể thần không hay quỷ không biết đặt một cây bút máy trên bàn trà phòng khách, nói không chừng cũng động tay chân với xe ô tô. Hắn đã nhìn quả thảm trạng của Nhậm Thạch Lâm lúc trước.

Mấy người trong trong ngoài ngoài kiểm tra toàn bộ ba chiếc xe, hết thảy đều bình thường.



Trần Mông lấy ra một cây súng lục từ bên hông, nói: "Mọi người chia ra hành động. Đại Lực, Hoa Tử, còn có Tĩnh Nhiên, bọn mày đi với tao. Kiểm tra một chút vũ khí, nếu như bị cảnh sát chặn lại, nhớ kỹ viên đạn cuối cùng lưu cho bản thân!"

"Vâng!"

Tạch tạch tạch!!!

Đám người nhao nhao lấy súng ra, tự kiểm tra đạn dược. Thấy cảnh này, cư dân mạng trực tiếp kinh hãi.

"CMN, mỗi thằng một thanh súng ngắn 64?"

"Không phải tất cả, trên tay Trần Mông hình như là cây Beretta 92 đạn 9 mm."

"Đám người này quá nguy hiểm, hỏa lực cỡ này đều có thể tập kích một đồn cảnh sát!"

"Đúng vậy, bọn chúng nếu bị ép đến điên, vạn nhất làm bị thương người vô tội thì sao?"

"Thật sự cho rằng streamer không nghĩ ra? Vì sao, lần này streamer lại cải biến phương thức trò chơi? Tôi một mực nghĩ không ra, nhưng hiện tại đã rõ ràng."

"Lầu trên nói thẳng ra đi, đừng thừa nước đục thả câu!"

"Những người này có hỏa lực nguy hiểm, streamer khả năng rất khó đem bọn chúng một mẻ hốt gọn, cho nên dùng phương thức săn giết, mở ra đường thoát cho con mồi. Dạng này chỉ cần không bị bức điên, bọn chúng sẽ nghĩ hết biện pháp chạy trốn chứ không phải đi giết người. Giết người chẳng qua là hành động lúc cùng đường thôi."

"Có lý..."

Chín người leo lên hai chiếc xe. Động cơ một trận gào thét. Hai chiếc xe việt dã, giống như hai tia chớp đen phóng thẳng vào hắc ám.

"Hắc Tử ca, không thích hợp, livestream này..."

Trần Mông nói: "Tao thấy rồi, cái này rất khó giải thích!"

"Chẳng lẽ hắn xâm nhập vào điện thoại di động của chúng ta, lợi dụng camera điện thoại?" Lý Tĩnh Nhiên nói xong, liền lấy tay bưng kín camera, nhưng livestream vẫn hoàn mỹ thực hiện.

"Vô dụng, tao đã thử qua, trừ phi có camera ẩn nấp trong xe này, còn không thì chính là gặp quỷ!" Trần Mông nói.

"Hiện tại làm sao? Cảnh sát khẳng định cũng đang xem livestream!"



"Nhìn thì nhìn, chúng ta không nói đang đi đâu, bọn họ cũng tìm không ra. Hiện tại tất cả mọi người chuyển di động sang chế độ máy bay. Chỉ cần vượt qua hai mươi bốn giờ, livestream kết thúc, hết thảy sẽ không có chuyện gì." Trần Mông nói.

"Dương ca bọn họ thì sao? Có cần thông báo cho bọn họ?"

"Không cần, trước đó tao đã bảo hắn tạm thời tách ra, hai mươi bốn giờ sau, chúng ta tụ hợp lại!"

Lúc này, bên trên chiếc xe thứ hai, Triệu Húc vừa lái xe vừa đem cửa xe hạ xuống, sau đó duỗi tay ra ngoài, cố gắng tránh né cái máy quay không biết ở nơi nào. Hắn đem một tờ giấy mở ra.

"Tắt tất cả điện thoại, hai mươi bốn giờ sau, tập hợp ở phía bắc thôn Tây Phong!"

Triệu Húc xem kỹ tờ giấy mấy lần, buông lỏng tay, để gió thổi đi.

"Dương ca, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Trước tiên đừng hỏi, tắt tất cả điện thoại của mấy người đi!" Triệu Húc đáp.

"A..."

Trong lúc bọn Trần Mông đang phóng xe chạy trốn, Dương Triếp cầm ví tiền bước ra cửa.

Kêu một chiếc xe taxi, Dương Triếp ngồi lên tay lái phụ rồi nói: "Đi đường Tây Ninh, đến bệnh viện thành phố, cảm ơn."

"Thân thể không thoải mái?" Lái xe nhìn thoáng qua Dương Triếp hỏi. Nói thật, ông đương nhiên nguyện ý đi đường Tây Ninh, bởi vì con đường kia không phải là đường ngắn nhất đến bệnh viện, hơi xa một chút, ngại gì lấy thêm chút tiền. Nhưng lái xe lại sợ, nếu bệnh của Dương Triếp ở trên đường bộc phát, vạn nhất chậm chễ lại xảy ra chuyện ở trên xe mình thì không ổn? Có điều nhìn qua không giống bệnh nặng.

Dương Triếp gật đầu nói: "Còn tốt, có chút đau bụng, anh đừng lái quá nhanh."

"Đi! Đi! Tôi nhất định sẽ lái thật chậm!"

Lái xe nhấn ga, xuất phát.

Đường Tây Ninh là một con đường dốc lên từ phía đông sang phía tây. Thời điểm khi xe chạy đến đoạn giao nhau giữa đường Tây Ninh và đường Bắc Hải, Dương Triếp rút ra một điếu thuốc, tiện tay đem hộp thuốc lá rỗng ném ra ngoài cửa sổ.

"Có thể hút thuốc không?" Dương Triếp hỏi.

"Hút đi, không có việc gì."



Dương Triếp châm một điếu thuốc, tay phải đặt ở ngoài cửa sổ, ngón út kẹp lấy một viên bi thép, không lớn không nhỏ, kích thước bằng một quả đậu.

Hít vài hơi khói, Dương Triếp gảy gảy đầu thuốc, thuận tiện buông lỏng ngón út. Bi thép rơi xuống đường, sau đó lộc cộc lộc cộc hướng phía dưới lăn đi.

Bi thép một đường lăn đến giao lộ giữa đường Bắc Hải và đường Tây Ninh. Tại đây, hộp thuốc lá do Dương Triếp ném đi bị gió thổi qua, cạnh hộp nằm song song trên mặt đất. Đúng lúc này, viên bi thép chuẩn xác chui vào hộp thuốc lá, bởi vì một đường lăn xuống, tốc độ rất lớn, hộp thuốc liền trượt chi chi trên mặt đất.

Khi hộp thuốc lá trượt đến giữa ngã tư, một chiếc xe con màu đen từ phía tây chạy đến, bẻ lái sang trái, kết quả đúng lúc cán lên trên hộp thuốc lá.

Phù một tiếng, hộp thuốc lá bị dập nát, viên bi bên trong cũng bị ép xuống một phần ba, sau đó bật ra, lấy tốc độ cực cao bắn về hướng tây bắc, như một viên đạn nhỏ.

Đúng lúc này, một cỗ xe việt dã màu đen từ hướng bắc, bẻ lái sang phải.

"Phanh!"

Viên bi trực tiếp xuyên qua cửa sổ xe nửa mở, đập lên thái dương của tài xế, chính là Triệu Húc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play