Không có khua chiên gõ trống cũng không có làm tiệc rượu, địa vị của tiểu thiếp chẳng qua so với nha hoàn cao hơn một chút mà thôi, sơn dân mặc dù không có tiền nhưng đều là một thân tự do, tiểu thiếp là đồ chơi của nam nhân được xem như là một nửa nô lệ.
Một đỉnh kiệu nhỏ tới đón Vân nhi đi, nàng mang theo chỉ là một bao quần áo nhỏ.
Cha mẹ Vân nhi nước mắt tuôn đầy mặt không chịu buông tay...
Bạch xà nghiêng đầu, trông thấy trên sườn núi cách nhà Vân nhi không xa có một tên tiểu tử đang quỳ xuống đất gào khóc, là trong miệng Vân nhi nói Vương đại ca. Có lẽ hắn đang thầm mắng mình vô dụng không thể để cho Vân nhi ăn cơm no, hắn đang hận Quách viên ngoại phá hoại cô nương tốt, thế nhưng là hắn cái gì cũng đều không làm được chỉ có thể trơ mắt nhìn kiệu nhỏ khiêng nữ hài mà mình yêu thích đi.
Thân rắn rẽ lúa nước sang hai bên bồi tiếp kiệu nhỏ rời đi, đưa Vân nhi xuất giá.
Trong kiệu nhỏ duỗi ra một cái tay vén rèm xe lên, ánh mắt nhìn thấy thân ảnh màu trắng thật dài kia ở bên trong ruộng lúa, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt lộ ra nụ cười vui vẻ...
Đi qua cửa thôn cầu đá, đi qua bờ ruộng, kiệu nhỏ chở nữ oa trước đây cùng mộng tưởng ăn cơm no của nàng rời khỏi sơn thôn.
Trúc xanh biếc đong đưa, nữ hài trong kiệu nhìn qua phong cảnh quen thuộc đang xa dần, mơ hồ nghe thấy thanh âm quen thuộc kia ở phía sau thôn gào thét tên mình, một dòng nước mắt chảy xuống.
Có lẽ đã từng hối hận qua, nhưng hồi tưởng lại nạn đói năm đó nhớ đến hương vị đắng chát của rễ cỏ và vỏ cây thì lập tức trở nên kiên định.
Có lẽ nàng đã phụ tình yêu Vương đại ca dành cho nàng mà gả cho lão viên ngoại làm tiểu thiếp là sai, vậy thì thế nào? Vận mệnh đã hành hạ nàng vài chục năm nên nàng không muốn vì lưu lại lương thực cho hài tử mà để mình chết đói, nàng chẳng qua là nghĩ không muốn phải chịu đói nữa muốn tiếp tục sống, chỉ có thể trách thế đạo này vận mệnh này.
Một đường tiến về phía trước bạch xà một đường đi theo sau, chỉ là muốn biết sau này Vân nhi ở tại đâu, kiệu nhỏ dọc theo đường núi xóc nảy tiến lên, đợi đến giữa trưa đi vào một chỗ trang viên bên ngoài trấn.
Bạch xà bò lên trên một cây đại thụ, từ xa xa nhìn kiệu nhỏ từ cửa sau trang viên đi vào.
Tiểu thiếp địa vị thấp không có tư cách đi cửa lớn cũng không có tư cách bái thiên địa và tổ chức tiệc cưới, nói là nạp thiếp kỳ thật nói trắng ra là chính là tùy ý tìm công cụ đùa bỡn mà thôi, bạch xà hi vọng Vân nhi có thể hạnh phúc.
Trên tàng cây nhìn hồi lâu, mãi đến khi mặt trời chiều ngã về tây.
Trang viên treo đèn lồng lên, bạch xà cố gắng nhớ kỹ nơi này sau đó quay người rời đi, trở về Thập Vạn Đại Sơn thuộc về mình, trong lòng lặng lẽ vì nữ hài đã từng hồn nhiên ngây thơ cầu phúc.
......
Dưới cây ngân hạnh, bạch xà nhớ tới tấm gương mặt xinh đẹp mỉm cười nhưng lại dính đầy nước mắt kia.
Đối với vận mệnh trong nhân thế bạch xà không có cách nào làm ra cái gì. Vân nhi đã lựa chọn vận mệnh của mình, bất luận là đúng hay sai đều đã thành kết cục đã định, nhưng Vân nhi từ nhỏ sống ở trên núi làm sao có thể phòng bị được đại gia đình bên trong lục đục với nhau a?
Mây lên mây xuống, sơn cốc hoàn toàn như trước đây.
Qua chuyện này của Vân nhi, bạch xà hi vọng tu luyện có thể cải biến vận mệnh của mình, không còn chỉ có hai lựa chọn nữa, mình chế định vận mệnh của mình, tuy chẳng biết năm nào tháng nào có thể thành tiên, trăm năm? Ngàn năm? Không quan trọng, cho dù vạn năm cũng phải kiên trì, nếu có một ngày trở nên đủ mạnh mẽ, liền có thể khống chế vận mệnh của mình.
Thời gian hoàn toàn như trước đây im ắng lưu chuyển.
Một năm sau.
Đang ở dưới cây ngân hạnh tu luyện bạch xà trông thấy có một cái thân ảnh lảo đảo nghiêng ngã chạy vào sơn cốc, quần áo rách rưới, toàn thân trầy thương máu me đầy mặt, như bị điên dồn sức chạy, không khỏi có loại dự cảm không tốt.
Có lẽ người kia đang hô to gọi nhỏ, nhưng do cách quá xa nên bạch xà không nghe được thanh âm.
Đợi khi chạy tới gần mới nhìn thấy rõ thân phận của người đến, là Vân nhi nói cái kia Vương đại ca, bạch xà trong lòng lạnh buốt...
"Rắn tiên... Rắn tiên van cầu ngươi mau cứu Vân nhi..."
Thân ảnh chợt lóe, bạch xà vừa mới nãy còn ở dưới cây ngân hạnh già hóa thành một đạo bạch quang bò về phía ngoài núi, tiểu tử họ Vương trong ngực có thêm một phiến vảy rắn màu trắng, phía trên có khí tức của bạch xà có thể để hắn an toàn băng qua rừng rậm rời núi.
Hối hận, sớm biết vậy lúc trước liền nên ngăn Vân nhi lại...
Trong núi rừng một đạo thân ảnh màu trắng lao điên cuồng làm lá rụng cuồn cuộn nổi lên, thân thể dài sáu thước trong núi du động tốc độ so với ngựa còn nhanh hơn, băng qua núi đồi lội qua dòng suối nhỏ một khắc không ngừng.
Vẫn là cái đồi kia, cha mẹ Vân nhi còn có sơn dân trong thôn đang bồi tiếp nữ hài đã hấp hối.
Bóng trắng hiện lên, bạch xà to lớn xuất hiện ở bên người.
Ngoài Vân nhi ra thì bên ngoài một đám lớn đều phần phật quỳ xuống, Vân nhi nằm tại trên đệm nhìn bạch xà quen thuộc lộ ra một nụ cười, cười nhẹ nhàng như vậy, thê mỹ như vậy.
Mắt rắn quét qua, Vân nhi sớm đã gả làm vợ người ta trên thân chồng chất vết thương, hẳn là do côn bổng gia thân gây nên.
"Rắn tiên mau cứu Vân nhi nhà ta đi..."
Lão nhân tràn đầy hi vọng quỳ xuống cầu xin bạch xà.
Đáng tiếc bạch xà không biết cứu người, côn bổng đánh quá tàn nhẫn đã làm tổn thương tới nội tạng cho dù giờ có thuốc và kim châm cứu vẫn khó mà cứu chữa được, đầu rắn lung lay, dốc núi tiếng khóc bi ai càng lớn, theo bọn hắn nghĩ nếu rắn tiên đã không cứu sống được vậy thì thật không cứu sống nổi.
Vân nhi phất tay một cái ra hiệu không cần làm phiền.
"Đại xà, ta muốn khụ khụ... Ta muốn nằm ở trên thân thể ngươi nhìn áng mây trên thiên không."
Gật gật đầu, đuôi rắn nhẹ nhàng cuốn lên thân thể hư nhược của Vân nhi đặt ở trên người mình, cuốn thành một đoàn bảo hộ nàng, cùng một chỗ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
"Tạ ơn..."
Gương mặt xinh đẹp tái nhợt mỉm cười, cười thê mỹ như vậy.
Vân nhi đi...
Sinh mệnh như thế mỏng manh, lại như thế mạnh mẽ. Sinh mệnh cũng là ngắn ngủi, lại là vĩnh hằng.
Vẫn là cái dốc núi yên tĩnh kia, ngôi mộ mới dựng lên, bên trên mộ phần vị bùn đất là như thế tươi mát, bạch xà cuộn tại bên cạnh mộ phần cứ như vậy nhìn ngôi mộ mới. Vân nhi rời khỏi sơn thôn lúc cuối cùng lại trở về, đây là nơi mà nàng thuộc về.
Toàn thân tiểu tử họ Vương trầy xước đầy vết rạch ngồi ở trước mộ phần.
"Vân nhi ở trong đại viện trải qua không tốt, lão già kia không coi nàng là người, vợ cả mỗi ngày ức hiếp Vân nhi thường vô cớ đánh chửi, nàng rất muốn về nhà, nhưng Quách viên ngoại không chịu thả người."
"Mấy ngày trước, Quách viên ngoại muốn dùng Vân nhi để trao đổi tiểu thiếp cùng Triệu gia Triệu lão gia, Vân nhi sống chết không chịu, bị mụ vợ cả kia ra lệnh cho gia đinh dùng gậy hành hung, thời điểm ta cùng cha Vân nhi đi tới thì Vân nhi đã không xong rồi, chỉ còn giữ được một hơi thở quay về."
Bạch xà không làm được biểu lộ tình cảm, phẫn nộ chỉ có thể tự mình biết.
Ỏ thời đại này tiểu thiếp chẳng qua chỉ là cái công cụ đùa bỡn mà thôi, trao đổi tiểu thiếp thậm chí đưa tặng miễn phí tiểu thiếp là tập tục thời cổ. Chẳng qua là một đám lão nam nhân chơi chán muốn đổi cái mới mẻ mà thôi, đáng nói là còn không có chút địa vị nào, bị chính phu nhân đánh chết cho dù báo quan cũng chẳng qua là phạt ngân mười lượng mà thôi, không sai, đây chính là phận làm thiếp.
Bạch xà đã quyết định làm những gì.
Đầu rắn nâng lên nhìn một chút Vương tiểu ca, sau đó hướng nơi xa bò đi, lại quay đầu nhìn một chút.
Tiểu tử họ Vương nhìn một chút bạch xà lại hướng phía đó nhìn lại.
"Ngươi muốn báo thù cho Vân nhi?"
Đầu rắn gật hai lần.
Vương tiểu ca ngẩn người sau đó khuôn mặt lập tức lộ vẻ giãy dụa, có điều rất nhanh liền nghiến răng nghiến lợi cầm lấy đao bổ củi vác ở sau lưng.
"Ta cũng đi! Giết cả nhà họ Quách kia!"
Một người một rắn hướng thị trấn mà đi...
Bạch xà không sợ giết người, càng không sợ kéo lên quan hệ nhân quả, những người kia hại chết Vân nhi bạn tốt của mình, mình có quyền đi tìm những người kia báo thù. Không sai, đây chính là báo thù, nếu như sống mà ngay cả thù cũng không dám báo vậy thà đầu thai làm tảng đá còn hơn, xà sinh không thể uất uất ức ức!
Tối hôm đó.
Trang viên của Quách gia địa chủ ngoại trừ người khuôn vác cùng người hầu và nha hoàn cấp thấp ra thì không còn một ai sống sót, quản gia và nha hoàn địa vị tương đối cao đều không thể tránh thoát. Vết thương đều không ngoại lệ là do rắn cắn, chút nọc độc liền có thể giết chết người sống sờ sờ, bạch xà không hi vọng bởi vì việc này mà mang đến phiền phức cho tiểu tử họ Vương, cũng không tin những người kia dám đi vào Thập Vạn Đại Sơn bắt rắn.
Thật sự là khi bạch xà giận dữ thì máu tươi chảy ngay tại chỗ.
Sau khi trở về sơn thôn, tiểu tử họ Vương nói cho Vân nhi là nàng đã được trả thù, tương lai hắn cũng sẽ tìm cô nương kết hôn sinh con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT