Tiểu cô nương chống nạnh, hai mắt tràn ngập tức giận nhìn Khương Dự, người chung quanh hoặc vẻ mặt như xem trò chơi, hoặc là cười trên nỗi đau người khác, cũng có người khe khẽ bàn luận
- Chỉ là một tên Phàm cảnh tầng hai, từ đâu có lá gan nói lời này ở Trúc lâu chứ.
- Người không biết không sợ chứ sao.
- Không có cách nào, dù sao đây cũng là Trúc lâu của vị tiểu thư kia, luôn có người không biết trời cao đất rộng tới đây muốn thể hiện mình. Thiếu niên trên đất không phải như thế sao!
Mà vị thiếu niên đang nằm trên đất chịu đựng đau nhức cũng không quan tâm người chung quanh đối với hắn nói gì, ngược lại, trên gương mặt tàn nhang lộ ra một tia cười lạnh, ánh mắt lộ ra một tia khoái ý.
Hiệu quả của Tàn nhang xà hưởng thụ cũng chả tốt lành gì, nhất là sau khi hủy dung không nói, đau đớn giống như thiên dao vạn quả.
Khương Dự cảm nhận được từng đạo ánh mắt quỷ dị bên cạnh, ý thức được tình cảnh đối với mình bất lợi thật lớn, có xúc động muốn bôi dầu vào lòng bàn chân trực tiếp chạy trốn.
Hắn muốn mở miệng giải thích, nhưng thiếu niên nằm trên đất kia lớn tiếng kêu rên lên án hắn, để tiểu cô nương mặc trang phục phục vụ kia càng thêm tức giận, nhận định Khương Dự đang nói xạo.
….
- Ta nghi ngờ thế nào mà một tên Phàm cảnh tầng hai lại có thể trở thành đệ tử của Thiên Chú thành chúng ta chứ?
Xung quanh đột nhiên có người nghi ngờ nói.
- Chính xác, đi cửa sau cũng quá khoa trương đi, Thiên Chú thành chúng ta từ xưa tới giờ còn chưa từng xuất hiện đệ tử như vậy?
- Đây chẳng phải là đệ tử kém cỏi nhất từ xưa tới nay?
Đệ tử Thiên Chú thành từ trước tới nay kém cỏi nhất! Cái danh từ này dần dần ở xung quanh truyền ra, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn Khương Dự với ánh mắt kinh bỉ.
Mới đầu bọn hắn đều chú ý tới sự tình của Rương vạn cách, ngược lại không có chú ý tới tu vi của Khương Dự, hiện tại có người nhắc nhở, rốt cuộc ý thức được.
Chênh lệch em gái ngươi ah! tu vi cao thì biến thành không tầm thường sao. Danh hào này tự nhiên cũng rơi vào trong tai Khương Dự, nhất là ánh của người xung quanh làm cho hắn khó chịu thật lớn.
Nhưng hắn cũng không có cách nào, thật sự là nhà giột còn gặp mưa rào, chỉ có thể trước tiên đem phiền toái trước mắt giải quyết đã.
- Hừ, ngươi không phải nói Rương vạn cách rất đơn giản sao, vậy lên thử chút đi!
Tiểu cô nương mặc áo phụ vụ phát ra tiếng hừ nhẹ.
Nàng rất tức giận, lại có người dám xem thường Rương vạn cách, điều này không phải là xem thường tiểu thư sao? Mà xem thường tiểu thư chính là xem thường Tiểu Trúc nàng!
Nàng mặc kệ người xung quanh đối với Khương Dự nói cái gì, mà nói như vậy là đáng đời hắn rồi.
Cảm nhận được tiểu cô nương uy hiếp, nội tâm Khương Dự hô to oan uổng, trong nội tâm cực hận thiếu niên hàm oan cho hắn, hắn có chọc ai, gây ai chứ!
Trong lòng của hắn đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ…
- Khương huynh, không nên vọng động, cái Rương vạn cách kia không phải như ngươi nghĩ đơn giản như vậy, bên trong ẩn chứa trận pháp, không phá được mà nói, là vĩnh viễn không chạm đến ô chứa chính xác.
Thư sinh đẹp zai hướng hắn thấp giọng nhắc nhở.
Ta đâu có cho là đơn giản? Một phần vạn xác suất… còn có trận pháp, có lầm hay không, Khương Dự một đầu chóng mặt.
Hắn quay đầu nhìn tên thiếu niên té trên mặt đất kia, trên tay phải dấu răng rắn, chảy ra một từng tia máu đen, trong nội tâm hắn nguyền rủa đáng đời, nhưng nghĩ đến mình cũng có khả năng sẽ biến thành như vậy, thân thể hắn không cầm được run lên.
Trong cái rương kia, ngoại trừ một ô chứa ra, tất cả đều là Tàn nhang xà. Nghĩ tới thật đáng sợ ah.
Tất cả đều là Tàn nhang xà… Chợt, ánh mắt hắn sáng lên, tựa hồ nghĩ ra một biện pháp!
- Khục Khục…
Hắn ho khan hai tiếng, thần tình trong nháy mắt trở nên từ nhiên, cái eo thẳng táp, đi tới trước mặt vị thiếu niên kia, ngồi xổm xuống
- Huynh đệ, vất vả ngươi rồi…Nhìn dáng vẻ của ngươi, vi huynh trong nội tâm rất đau khổ ah! Sự hi sinh của ngươi, vi huynh sẽ nhớ kỹ đó.
Khương Dự giả bộ đau khổ ca thán một tiếng, vẻ mặt áy náy, một tay không tự chủ sờ lên cánh tay bị thương của thiếu niên kia, lấy một ít máu đen.
- Đừng đụng vào ta
Ai ngờ thiếu niên kia dị thường mẫn cảm, Khương Dự mới đụng phải hắn, hắn lền ngã sang một bên co lại, trên mặt thống khổ hiện lên một tia sợ hãi.
Khương Dự kỳ quái, thế nào mà khoa trương như vậy? Hắn cũng chỉ thu thập một ít máu đen thôi mà. Sự tình khác thường tất có quỷ.
Ngươi không cho ta đụng ta càng muốn đụng
- Phanh
Hắn cười âm hiểm, một bước tới gần thiếu niên kí, tay phải chụp thẳng vào cái tay bị rắn cắn đến thay đổi hình dạng kia, muốn thử một chút gia hỏa này cuối cùng giở trò quỷ gì.
Thiếu niên sợ hãi, hắn mặc dù tu vi cách xa Khương Dự, nhưng độc tố Tàn nhang xà làm cho toàn thân hắn đều ở trạng thái thống khổ suy yếu. Bây giờ thân thể cũng không bằng một người bình thương.
Cánh tay hắn bị Khương Dự bắt lấy, kéo mạnh một cái, bên trong tựa như có cân bằng nào bị phá vỡ, toàn bộ cánh tay đột nhiên co rút lại.
- Ahhhh…
Hắn phát ra một tiếng đau nhức khủng bố, làn da giăng đầy tàn nhang, hai tay duỗi thẳng trên thân, bắn ra vô số vết máu.
Người xung quanh thấy vậy nhao nhao kinh dị:
- Đây là Cô ngư thảo, bên trong có thành phần cùng với thành phần có chứa độc tố gây ngứa tạo thành cân bằng, gây ức chế chất ngứa, nhưng cân bằng hình thành rất dễ dàng bị phá vỡ.
- Hóa ra là như vậy, ta còn tưởng người này có ý chí khủng bố như vậy, bị cắn hơn trăm lần vẫn có thể nhịn được ngứa chứ.
Tàn nhang xà kinh khủng nhất không phải là đau nhức kịch liệt mà là ngứa, ngứa đến làm cho người bị thậm chí muốn đem da thịt cào xuống, tuy rằng cuối cùng đều trị hết, nhưng trong thời gian trúng độc rất đau khổ đây.
Khương Dự thấy vậy trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, âm thầm thề nhất định tuyệt không thể bị Tàn nhang xà gì đó cắn, dù chỉ một phát.
- Khiêu chiến nhanh lên đi, đệ tử kém cỏi nhất từ xưa tới nay, ngươi không phải nói Rương vạn cách đơn giản sao? Hiện tại lề mà lề mề chứng tỏ là sợ hãi đấy
Lần này lại không phải tiểu cô nương mặc đồ phục vụ, mà là một đệ tử Thiên Chú thành ở xung quanh cười lạnh thúc giục Khương Dự.
- Sao ngươi không đi lên thử đi
Khương Dự không chút lưu tình đẩy trở lại
Người kia nhất thời nghẹn họng, căm giận nói:
- Ở lại một chút nhìn ngươi làm sao phách lối.
- Hừ không phải chỉ là một cái rương nho nhỏ sao? Nhìn Khương gia ra xuất thủ, vạn sự đều giải!
Hắn đi tới vái Rương vạn cách, trong lòng lại không ngừng cầu nguyện nhất định phải có tác dụng ah.
Một cái dụng cụ giống như một cái gương được hắn đem ra, rõ ràng là lúc ở tiệm luyện khí dưới núi Thiên Chú thành được hắn làm ra "La bàn truy tìm khí tức".
Lúc mọi người có ánh mắt khó hiểu, một giọt máu màu đen theo ngón tay Khương Dự rơi vào "La bàn truy tìm khí tức".
Một trận gợn sóng vô hình phóng ra…
Mười mấy cái hô hấp sau đó, chừng một trăm điểm đỏ xuất hiện tại mặt gương của dụng cụ, trong đó một cái riêng biệt ra chính là thiếu niên nằm bên kia, còn lại tập trung một chỗ, chính là cái rương bên cạnh có hơn một trăm đầu Tàn nhang xà.
Hữu dụng, quả nhiên hữu dụng! Trên mặt Khương Dự lộ ra vẻ kinh hỉ.
Người xung quanh lại không hiểu những điểm đỏ trên dụng cụ kia có ý gì, trong lòng trào phúng Khương Dự đang làm ra vẻ huyền bí.
Chỉ có tiểu cô nương kia chân mày lá liễu hơi nhíu lại, Thư sinh đẹp zai tức thì một bộ như có điều gì đó suy nghĩ.
Khương Dự cứ như vậy chỉnh lựa chọn dùng "La bàn truy tìm khí tức" tìm mục tiêu, đem chức năng tìm “Chính xác” trở thành tìm “Cùng loại”, lập tức các điểm đỏ dày đặc xuất hiện, đem toàn bộ vị trí Tàn nhang xà trong Rương vạn cách tìm ra.
Khương Dự cẩn thận xem xét một phen, những điểm đỏ rập rạp theo hình vuông sắp hàng chỉnh tề, làm người nhìn choáng váng.
Một lát sau, hắn rốt cuộc tại một chỗ phát hiện thiếu đi một điểm đỏ, chỗ đó chính là ngăn chứa cần tìm.