Bên cạnh thành trấn cùng miếu hoang là một dãy núi, núi cũng không tính quá cao, tất cả đều bị phủ lên một mảnh trắng toát, dưới trời đầy gió tuyết càng thêm phần bao la hùng vỹ.
Tại bên trong trời đất màu trắng này, có hai thiếu nữ đang từ trên bầu trời bay đi, gió tuyết tựa như tấm màn mềm mại đi ngang qua các nàng.
Theo hình ảnh các nàng càng gần, đập vào trong mắt là một loại cảm giác tươi đẹp khó có thể hình dung, phong cảnh núi gió tuyết tựa hồ cũng ảm nhiên thất sắc, cũng muốn lui sang một bên.
Nữ hài bên trái, chỉ có khoảng 15-16 tuổi, đầu một mảnh tóc dài xinh đẹp phiêu dật, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, làn da lộ ra ửng đỏ, trắng nõn, thân hình xinh đẹp, một thân váy màu trắng, có viền hoa văn, thanh lệ mà không tỏ ra lạnh lùng, giống như một đóa tuyết liên.
Có thể bởi vì nguyên nhân tuổi tác, bộ dáng nàng mang theo một tia non nớt, nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ thông tuệ linh tính.
Nàng phiêu phù giữa không trung, có một cỗ ý cảnh tựa như muốn dung hợp cùng thiên địa.
Mà cô bé bên phải nàng, tuy chỉ khoảng 12-13 tuổi, hai bên tóc thắt bím, nhưng gương mặt rất tròn trịa, trông dễ thương vô cùng, nhưng so với thiếu nữ ở bên trái nổi bật lộ ra vẻ chưa đầy đủ.
“Du Lăng tỷ, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút thôi”. Nữ hài 12-13 tuổi, gương mặt lộ ra một tia mệt mỏi, hướng về thiếu nữ váy trắng làm nũng nói.
“Được rồi, cũng sắp đến thành trấn”. Thiếu nữ khẽ mỉm cười, có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu tiểu cô nương kia.
“Không đi thành trấn đâu, mỗi lần như thế những người ở đó đều nhìn chằm chằm Du Lăng tỷ, thật đáng ghét”. Cô bé bĩu môi hầm hừ nói.
“Chúng ta tùy tiện tìm một nơi vắng vẻ ở lại đi, đêm nay nghỉ ngơi đã”. Vừa nói, cô bé vừa kéo tay thiếu nữ hướng trong núi bay đi.
Hai người hạ xuống mặt tuyết.
“Du Lăng tỷ, Băng di để cho chúng ta tới phía Nam đến cùng là định làm gì?” cô bé nghiêng đầu nhìn phía thiếu nữ.
Nghe được câu hỏi của cô bé, thiếu nữ khẽ nhíu mày, thần sắc trở nên lạnh nhạt.
“Đến tìm một người”
“Tìm người? Cần tìm người nào mà cần chúng ta tự mình đến?” Cô bé nghi ngờ
“A!” Cô bé liền biến sắc mặt, miệng há thật to, đứng im tại chỗ thật lâu
“Du Lăng tỷ, chúng ta trở về đi thôi” Cô bé vội vàng đuổi theo thiếu nữ phía trước năn nỉ nói.
Trong lòng nàng đau khổ, Du Lăng tỷ tại sao lại có thể đi tìm người đó, đó là cấm kỵ mười lăm năm của Băng gia, khi trở về còn không bị các trưởng lão trong tộc cấm bế.
Sau đó dù cô bé có năn nỉ gãy lưỡi, thiếu nữ cũng không động lòng.
Các nàng bất tri bất giác đi về một cái cửa động phía trong núi.
Cô bé không khuyên được thiếu nữ, tức giận giậm chân một cái liền xuất hiện cái hố tuyết, hướng một bước chạy vào sơn động.
….…………….
Khương Dự ngồi dưới đất, lúc này trong sơn động đang dâng lên ngọn lửa màu lam, giống như tinh linh lửa xinh đẹp mỹ lệ.
Ngay tại phía dưới hỏa diễm, là hai cái ống kim loại mảnh, ở dưới là hai loại khí vận chuyển.
Đó là khí Hidro cùng Oxy
Đây là mấy ngày trước Khương Dự nghĩ ra được, đem nước chuyển đổi thành khí Hidro cùng Oxy, thông qua phối trộn thực hiện đốt cháy.
Nhưng hắn cũng không có một tia vui mừng, bởi vì đây là do hắn bị lạnh cóng bao nhiêu ngày mới kịp phản ứng
Khi nghĩ tới điều này, hắn hận không thể cho mình một bạt tai.
Trừ cái đó ra, những ngày gần đây, Quang ảnh tráo cũng đã hoàn thành việc bổ xung năng lượng. Đeo lên mình Quang ảnh tráo, Khương Dự cảm giác mình an toàn hơn rất nhiều.
Có thứ đồ chơi phòng ngự này, Khương Dự coi như miễn cưỡng có sức tự vệ nhất định, giờ hắn đang suy nghĩ con đường kế tiếp.
Lựa chọn đầu tiên nhất định là phải bái nhập một thế lực bảo hộ cường đại che chở.
Sinh tồn ở dị giới không dễ, khi xảy ra chuyện đương nhiên phải tìm người lau mông cho ngươi.
Căn cứ vào kinh nghiệm trong sách vở, độc thân tung hoành thiên hạ mặc dù rất tiêu sái khí phách, nhưng càng nhiều là bị đuổi chạy khắp nơi, mặc dù cuối cùng vẫn có thể giết trở lại, nhưng con đường trắc trở này cũng quá giày vò người đi.
Nếu mình tìm được chỗ dựa tốt, khi trang bức, gây họa, có thể không cần chạy trốn, đây mới là thượng sách.
Tại thời điểm Khương Dự đang quy hoạch lại lương lai của mình, một loạt tiếng bước chân vội vã đánh gãy suy nghĩ của hắn.
“A! người nào?” Khương Dự hướng ra phía ngoài nhìn nhìn.
Một tiểu loli trên mặt có chút ủy khuất chạy vào.
Tiểu loli nghe được âm thanh liền hơi chậm lại, có người sao?
Nhất thời không có kịp phản ứng, hai người như gặp phải sợ hãi không nói gì, đôi măt to trừng đôi mắt ti hí.
Mắt to là tiểu loli, đôi mắt ti hí là của Khương Dự
Vừa thấy tiểu loli, búp bê thất xinh đẹp nha, đây là phản ứng đầu tiên của Khương Dự
Trên cõi đời này còn có tiểu loli đáng yêu như thế sao, hắn than thở không dứt, trong lòng kích động.
Nhớ tới địa cầu có một câu nói, loli có ba cái tốt… cái gì mà dễ đẩy ngã.
Không được, không thể bị mê hoặc, Khương Dự âm thầm hít thở.
Ta cũng không phải đại thúc, lại không yêu tiểu loli, cần phải tỉnh táo.
Ta là người bình thường, không thể có suy nghĩ súc sinh như vậy.
Khương Dự cố gắng nhắc nhở bản thân mình, hai mươi năm kiếp sống xử nam, ngay cả mối tình đầu đều không có, chim non có chút không bình tĩnh.
Ta thích chính là nữ sinh cùng tuổi, còn lại đều là phù vân. Không sai! Khương Dự gật gật đầu vạn phần khẳng định trong lòng.
“Ngọc Nghê…”
Tại cửa sơn động, lại có một âm thanh thiếu nữ trong như nước suối truyền đến, trong mang theo vẻ lạnh lùng nhưng lại có tia linh khí chuyền đến.
Lần này xuất hiện trước mắt Khương Dự là một thiếu nữ cùng tuổi giống như tuyết liên
Khương Dự ngơ ngác nhìn thẳng tắp, đến con ngươi còn không nhúc nhíc.
Hắn nhớ tới mình từng mơ giấc mơ kia, cảnh cuối cùng xuất hiện chính là nữ tử kia.
Hai thân ảnh hoàn mỹ trùng hợp lại với nhau.
Đây chính là giấc mơ trong mộng của mình nha.
Hôm nay đến cùng là ngày gì vậy, trong sơn động trời đông giá rét, ông trời vừa đưa tới một tiểu loli đã cảm giác nhân từ, lại còn cho hắn gặp phải nữ thần trong mộng.
Trong lúc bất tri bất giác, trong lỗ mũi Khương Dự có một dòng máu chậm rãi chảy ra.
“Ha ha, gần đây ăn thịt hơi nhiều, trong người có hơi nóng chút…”
Khương Dự ngượng ngùng sờ lên cái ót, lúng túng giải thích
Thiếu nữ váy trắng sững sờ, sau đó phốc một tiếng, bị dáng vẻ của Khương Dự chọc cười.
Nụ cười này càng làm cho Khương Dự cảm thấy gió tuyết cũng ngừng lại, ánh nắng chiếu rọi.
“Nhìn cái gì vậy, cẩn thận không bổn tiểu thư ta móc hai tròng mắt ngươi ra”
Tiểu loli bên cạnh không ngờ có một nam nhân thối nhìn chằm chằm Du Lăng tỷ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ kém chút cho một đấm vào mặt hắn.
Khương Dự thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút khó chịu cái bóng đèn công suất cao bên cạnh.
“Hung hăng gì mà hung hăng, ta cũng không phải nhìn ngươi nha”
“Ngươi” Tiểu loli ngẩn ngơ, lại có người dán hung hăng với nàng.
Nàng thở mạnh một hơi nổi giận, muốn giương nanh múa vuốt là đến lại bị thiếu nữ phía sau bắt được.
“A, Du Lăng tỷ, đừng cản ta, để ta đi đánh hắn nhừ tử” Tiểu loli tâm tình xúc động
Khương Dự đem ánh mắt nhìn về hướng nữ thần của mình, lại phát hiện thiếu nữ đang nhìn chăm chú lên ngọn lửa màu lam bên cạnh, trong mắt nàng hiện lên một vẻ kỳ dị.
“Ta có thể xem một chút thứ này không?” Thiếu nữ trong mắt có chút ngạc nhiên
“Tất nhiên, có thể” Trái tim Khương Dự đập thình thịch
Thiếu nữ đi lên phía trước, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, khoảng cách với Khương Dự rất gần, một mùi thơm lướt qua chóp mũi của hắn
Nàng vươn tay ngọc nhỏ bé ra, nhích tới gần ngọn lửa màu lam.
Ở La Hư đại lục, nàng chỉ biết một chỗ nhìn qua ngọn lửa màu lam này, đó là một loại thần hỏa, thiêu tẫn bát hoang, ngay cả Thiên cấp cường giả cũng không dám tùy tiện cho dính lên người.
Nàng đưa bàn tay tiến vào bên trong hỏa diễm.
“Cẩn thận”
Khương Dự kêu lên sợ hãi, sợ đôi tay nhỏ của thiếu nữ bị phỏng.
Nhưng một giây sau, hắn nhìn thấy tay của thiếu nữ bên trong hỏa diễm vẫn bình yên vô sự xuyên qua, còn chạm vào hay ống sắt chứa khí.
Khương Dự trợn mắt há mồm.
“Thế nào, tiểu tặc, sợ đến choáng váng rồi sao?” tiểu loli ở một bên khinh bỉ.
Khương Dự quả thật bị hù dọa, không nghĩ tới một dôi tay trắng trắng xinh xinh mà hỏa diễm đều không sợ.
“Ngươi là đệ tử của Thiên Chú thành?” Thiếu nữ hỏi.
Thiên Chú thành lấy luyện khí danh chấn đại lục, có không ít đệ tử thich nghiên cứa những đồ vật kỳ lạ cổ quái.
“Thiên Chú thành? Đó là chỗ nào?” Khương Dự vẻ mặt ngu ngơ
Thiếu nữ liền nói cho Khương Dự một chút tin tức về Thiên Chú thành.
“Du Lăng tỷ, chúng ta nhanh đi thôi, nhìn tên vô lễ này là cảm thấy phiền lòng” Tiểu loli ở một bên đẩy thiếu nữ, nhìn Khương Dự một cách tàn bạo
Khương Dự cũng cảm thấy tức giận, tiểu loli này có thể phóng ra công suất lớn hơn nữa đi?
“Được rồi, đi thôi”
Thiếu nữ đứng dậy, cùng Khương Dự nói nói mấy câu tạm biệt, nàng cùng Khương Dự gặp mặt chỉ là duyên phận, nói vài câu cũng là để cho nàng thấu suốt ân tình, hiện tại đã xong, cũng nên rời đi.
Khương Dự thấy nữ thần muốn đi, trong lòng quýnh lên, suy nghĩ nên có một biện pháp giữ nàng lại một chút.
Nhưng thiếu nữ váy trắng cùng tiểu loli đã đi tới cửa hang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT