Khương Dự quan sát cảnh tượng kỳ dị trong vũ trụ, lâu lâu ngừng lại nghỉ ngơi một chút, ăn vài xiên thịt nướng lấy từ máy nướng ra, uống vài hớp rượu chộm được từ chỗ của Sư phụ, quả thật rất tiêu sái.
Thời gian cứ như vậy lặng yên qua đi, tới nửa đêm mười hai giờ, Khương Dự lúc này vẫn đang quan sát một ngôi sao rất kỳ quái, nhất thời không chú ý tới thời gian.
Tuy nói là đang nửa đêm nhưng nghe nói không có nguy hiểm gì, bằng không Khương Dự cũng không bình thản như vậy.
Ngày Tinh mộ đối với người La Hư đại lục mà nói, đây là một ngày kiếp nạn, nên bí ẩn sâu xa trong đó không chỉ có "Hư không phệ trùng" đơn giản như Khương Dự hiểu, hầu hết mọi người đều sợ hãi muốn tránh còn không kịp.
Bây giờ lại có một con nghé con không sợ cọp, muốn nghiên cứu tìm tòi về nó, điều này chỉ có thể nói người không biết không sợ ah.
….……….
Lúc này ở bên trong vũ trụ cách xa La Hư đại lục, nhìn thì giống như một không gian tối đen bình thường, vô biên vô hạn, im lặng tĩnh mịch, tử ý nồng đậm.
Ngay thời điểm nửa đêm tới, dường như có một đồ vật gì đó ra đời, phá vỡ tĩnh mịch nơi đây.
Cùng lúc đó, trong tiệm luyện khí, dưới giường trong phòng riêng của Khương Dự, có một đồ vật từng để hắn coi trọng không thôi, nhưng sau đó lại quên mất, bắt đầu khẽ run lên, tản mát ra ánh sáng.
….……….
Khương Dự đang quan sát cái tinh thể kỳ quái kia, sở dĩ nói kỳ quái là bởi vì viên tinh thể này có hình dạng khác với những hành tinh khác đều có hình cầu. Nó giống như một cái tổ ong, có các loại đường hầm chạy thẳng vào trung tâm của nó, bề ngoài có rất nhiều cạnh, bên trong đường hầm thỉnh thoảng còn phun ra hơi khí hoặc dung nham.
- Ah, sao lại có cảm giác tinh thể này đang di động nhỉ?
Khương Dự kinh ngạc.
Tinh thể đương nhiên di động rồi, làm gì có tinh thể nào bất động?
Nhưng Khương Dự lúc này nói rất đúng, viên tinh thể này không bình thường, hắn nhìn bằng mắt thường có thể thấy nó di chuyển.
Khương Dự điều chỉnh kính thiên văn đi theo tinh cầu, đột nhiên ở biên giới tinh cầu xuất hiện những tia sáng vặn vẹo, những tia sáng này hướng ra phía ngoài thì ảm đạm dần sau đó chuyển sang đen kịt.
Khương Dự trong nội tâm ngưng lại, lại phát hiện lúc này thời gian đã đến nửa đêm, không khỏi phỏng đoán dị biến này cùng Ngày Tinh mộ có liên quan gì hay không.
Hắn vội vàng xốc lại tinh thần, cẩn thận quan sát dị biến.
Viên tinh thể có hình dáng tổ ong vẫn chậm rãi di động, những tia sáng vặn vẹo bao trùm nửa tinh thể, tựa như hình thành cái bóng chìm trong nước, cảnh tượng này tựa như một bức tranh trừu tượng tuyệt đẹp của phương tây.
Lúc này nham thạch nóng chảy đỏ tươi vượt qua trọng lực, dần dần thoát ly tinh cầu, hướng theo những tia sáng vặn vẹo phiêu lãng đi. Những tia sáng vặn vẹo ở một bên tinh cầu bắt đầu sụp đổ, đi theo những nham tương kia.
- Đây là…
Khương Dự không chớp mắt nhìn, sợ bị bỏ lỡ.
Tinh thể chậm rãi sụp đổ từ một bên, bên trong chứa nham tương đỏ tươi vảy ra, phiêu lãng trên không trung, tựa như tương ớt bị đổ ra.
Bỗng nhiên, trong nháy mắt, tinh thể di động với tốc độ tăng nhanh, mang theo nham tương lóe lên một cái, giống như thuyền nhỏ rơi vào một cái xoáy nước khổng lồ, bỗng nhiên chuyển động theo một vòng cung biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả xảy ra cực nhanh.
Một khắc trước vẫn chậm rãi di động, không biết bao lâu mới có thể hoàn thành, một khắc sau như bị thứ gì trực tiếp hút đi, hoàn toàn không cho người ta thời gian phản ứng, đến nham tương đỏ hồng cũng trong nháy mắt ảm đạm.
Nhưng địa phương tinh thể biến mất không phải là trung tâm của “vòng xoáy” hay sao?
- Chẳng lẽ là Lỗ đen?
Khương Dự hô hấp bỗng nhiên dồn dập lên.
Nếu quả thật là Lỗ đen, có thể đem tinh thể lớn như thế trực tiếp hút vào, vậy lỗ đen này đến cùng lớn như thế nào? Hắn không dám tưởng tượng.
Lỗ đen có thể nuốt chửng tia sáng, dù có sử dụng kính thiên văn cũng không thể nhìn thấy, chỉ có thể bằng vào một vài hiện tượng gián tiếp để suy đoán vị trí.
Điều chỉnh tiêu cự của kính thiên văn, đưa điểm nhìn ở vị trí tinh thể vừa mới biến mất, nơi này tia sáng còn có thể miễn cưỡng thoát ra hấp lực của lỗ đen, có thể dùng kính thiên văn tiếp thu được.
Đem tầm nhìn phóng đại, phóng đại… màn hình một mảnh đen kịt.
Đột nhiên một sợi ánh sáng màu xám từ trong màn hình xẹt qua, lập tức biến mất không thấy gì nữa, tựa như một cái kíp nổ, vô số ánh sáng xám theo luồng thứ nhất nhao nhao xuất hiện, tràn đầy tầm nhìn của kính thiên văn.
Khương Dự kinh hãi, đem tầm nhìn chuyển ra xung quanh, phát hiện tất cả đều là ánh sáng màu xám phun trào. Đột nhiên, một khe hở màu đen xuất hiện, trong nháy mắt lại biến mất, nhưng một khắc này lúc khe hở xuất hiện, có vô số ánh sáng màu xám từ bên trong tràn ra.
Trong hư không, khe hở màu đen này không ít, xuất hiện quanh Lỗ đen, cứ không ngừng sinh ra rồi biến mất, những ánh sáng màu xám càng ngày càng nhiều.
Khương Dự điều chỉnh kính thiên văn, phát hiện trong hư không, cái gọi là lỗ đen cũng không phải chỉ có một, không ít địa phương đều xuất hiện dấu hiệu, thôn phệ các tinh thể, khe hở màu đen xuất hiện, ánh sáng màu xám tràn ra. Sau nửa canh giờ, ánh sáng màu xám cơ hồ tràn đầy vùng hư không này.
Khương Dự bị dọa đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, đặt mông ngồi trên đất, thật đáng sợ.
Hắn nhận ra những ánh sáng màu xám này, tất cả đều là "Hư không phệ trùng", cơ hồ cả mảnh vũ trụ này là "Hư không phệ trùng".
Nỗi sợ hãi qua đi hắn không khỏi cảm thấy may mắn, còn tốt, đám côn trùng này chỉ bị tinh thần lực ba động hấp dẫn, mà chỉ có trước và sau năm ngày của Ngày Tinh mộ lúc không gian không ổn định mới có thể tùy ý xuyên toa không gian.
Không đúng, đám côn trùng này một khi toàn bộ xuất hiện ở La Hư đại lục chính là “Trùng tai” ah, còn không đem tất cả mọi người biến thành si ngốc sao?
Khương Dự đứng lên, nhìn qua bầu trời đêm mỹ lệ, ánh trăng chiếu rọi, tinh quang lập lòe, nhưng lại làm cho người ta cảm giác sợ hãi vô cùng.
Hắn lại nằm lên "Bàn quan sát thiên văn", muốn nhìn động tĩnh của "Hư không phệ trùng" trong vũ trụ. Trong tầm mắt, khe hở màu đen vẫn còn sinh ra, ánh sáng màu xám càng lúc càng đậm đặc, trở nên chen chúc.
Qua nửa canh giờ, Khương Dự phát hiện những khe hở màu đen đã không còn xuất hiện nữa, ánh sáng xám bắt đầu nhạt dần, tựa như tất cả đều bị hút vào Lỗ đen không còn đi ra nữa.
Nội tâm Khương Dự cảm thấy giật mình, nhớ tới hai từ “thiên địch”, chẳng lẽ mấy Lỗ đen này chính là thiên địch của "Hư không phệ trùng"?
Nhưng mà "Hư không phệ trùng" vốn là do Lỗ đen cắn nuốt ngôi sao mới sinh ra, như vậy xem ra những cồn trùng này giống như là Lỗ đen vì đồ ăn của mình mà bồi dưỡng ra.
Khương Dự càng nghĩ càng giật mình, cảm thấy trong đó vấn đề quá nhiều, nhưng cuối cùng cảm thấy chẳng quan hệ gì với mình, cho nên không thèm nghĩ nữa.
Đem tầm nhìn phóng lớn, trong hư không, vô số vầng sáng mờ vây quanh Lỗ đen, bị hút vào theo chiều xoắn ốc.
Lại qua một canh giờ nữa, trong vũ trụ, những quầng sáng mờ hầu như bị biến mất, chỉ còn lại một ít "Hư không phệ trùng", bởi vì cách Lỗ đen khá xa, tựa như tránh thoát được sự săn bắt của thiên địch.
Khương Dự nhẹ nhàng thở ra, nếu nhiều "Hư không phệ trùng" như vậy ở trong vũ trụ này, hắn cảm thấy sống cũng không yên ổn chút nào.
Chỉ tiếc còn sống sót một ít mảng nhỏ may mắn, tốt nhất nên bị hút vào hết đi.
Khương Dự lại dùng kinh thiên văn quan sát vũ trụ một lượt, xác nhận không có dị thường gì về sau, rốt cuộc triệt để yên lòng, chỉ là nhìn những mảng "Hư không phệ trùng" kia, cứ cảm giác không vừa mắt, sao chúng mày không đi chết đi.
Thu hồi "Bàn quan sát thiên văn", Khương Dự trở về phòng đi ngủ, nếu thời gian này đặt ở Trái đất, khoảng bốn năm giờ sáng, hắn đã chịu không được.