Không nghi ngờ gì nữa, từ lời nói của Hán tử trung niên đã đồng ý cho Khương Dự ở lại

Khương Dự lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy, vuốt vuốt cái mông ê ẩm, cái đất quỷ này sao cứng như thế, cái mông đau đến không còn cảm giác gì nữa rồi

Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, nhớ tới thời khắc vừa rồi, cả cơ thể mình còn không do mình khống chế, y như thịt cá trên thớt gỗ, mặc người chém giết, để cho hắn lần đầu tiên cảm nhận lực lượng của hắn chênh lệch với thế giới này như thế nào.

“A” bỗng nhiên ở bên ngoài truyền đến tiếng kêu la đau đớn

Khương Dự nhìn lại, một thiếu niên ẩn dấu ở Thiên Chú thành bị hung hăng ném ra, rơi xuống biên giới ngoài, lăn hai vòng, phảng phất như có âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên.

“Phụt…” thiếu niên đó phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Khương Dự giật mình, hoảng sợ không thôi.

“Bành…” Cách đó không xa, lại có một cỗ thi thể bị trực tiếp ném ra.

Khương Dự càng bị dọa cho mặt xám như tro, trái tim tựa hồ ngừng đập vài giây



Hai tay hắn gắt gao giữ chặt lệnh bài.

Trước tới giờ, Thiên Chú thành trong mắt hắn là an toàn vô cùng, lúc này tựa như biến thành một tòa Quỷ thành.

“Thằng nhóc, sợ tới choáng váng rồi sao, không phải vừa rồi nổ rất to sao?” Hán tử trung niên ở bênh cạnh cười khẩy nói

Khương Dự nuốt một ngụm nước bọt, muốn phản bác, nhưng phát hiện ngay cả miệng cũng không mở ra được.

Qua lúc sau, hắn thở chậm rãi mới miễn cưỡng mở được miệng nói ra:

“Sư phụ, sao lại có cả người chết nữa?”

“Dừng, tên bị chết kia là thám tử thế lực khác, về phần tên bị trọng thương kia là lần thứ hai rồi, lần đầu chẳng qua bị vết thương nhẹ thôi, nhìn ngươi xem, bị dọa cho sợ tới mức này.” Hán tử trung niên kinh miệt nói

Nghe vậy, Khương Dự mới thở phào nhẹ nhõm

Đối với Khương Dự mà nói, người chết cũng không đáng sợ, từ lúc tới La Hư đại lục hắn cũng đã gặp qua nhiều.

Nhưng đáng sợ là mình suýt chút nữa trở thành một thành viên trong đó

Mặc dù đã rõ ràng chuyện này, không cần sợ nữa, nhưng hắn vẫn nắm chặt lệnh bài trong tay

“Sư phụ, lệnh bài này luôn phải cầm sao?” Khương Dự cố gắng giả bộ bình tĩnh hỏi

“Đây là lệnh bài tạm thời, một khi rời khỏi tay, hắc hắc, tự gánh lấy hậu quả” Hán tử trung niên nói

Khương Dự càng siết chặt lệnh bài trong tay hơn

Nhìn thấy một mảnh vải hình chữ nhật trong tiệm luyện khí, ánh mắt hắn sáng lên, nhặt lên đem lệnh bài cài lên trên cánh tay, quấn hai vòng sau đó buộc chặt mới cảm giác yên tâm một chút.

Mặc dù điều này có chút mất mặt thật, nhưng an toàn vẫn quan trọng hơn.

Một màn này rơi vào trong mắt Hán tử trung niên, im lặng một trận, thật ra hắn chỉ nói cho vui mà thôi.

Lệnh bài kia là một loại chứng nhận thân phận, khi chạm vào người Khương Dự, liền đưa vào một luồng khí tức của hắn truyền vào trận pháp của Thiên Chú thành, sau đó dù cầm trên tay cúng không liên quan nữa

Buộc chặt lệnh bài xong, Khương Dự liền chạy tới Hán tử trung niên trước mặt, nghĩ tới làm như thế nào mở miệng đòi tuyệt thế thần công dễ dàng hơn

“Đi làm việc vặt đi” Hán tử trung niên lạnh lùng nói, cầm bình rượu kim loại, vừa uống vừa trở lại phòng

Sao lại đi rồi? Mặt Khương Dự dại ra, coi như ta không mở miệng, sư phụ ngươi cũng hẳn là nên chủ động truyền thụ cho ta chút gì ah

Chẳng lẽ “làm việc vặt” là một khảo nghiệm. Khương Dự âm thầm đoán

Sau đó mấy ngày, Khương Dự tin tưởng nhất định phải hoàn mỹ thông qua nguyên tắc khảo nghiệm, cần cù chăm chỉ làm việc vặt, tựa như một con ong mật

Tiệm luyện khí không lớn, bị hắn quét dọn mười mấy lần, sáng bóng đến độ có thể soi gương, các vật liệu luyên khí được phân loại, sắp xếp ngay ngắn rõ ràng.

Nhìn hết thảy trước mắt, hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào vô cùng, đây là địa phương sạch sẽ nhất của hắn đời này, trong lòng tràn đầy mong đợi Hán tử trung niên tới kiểm tra, hưởng thụ khen ngợi một phen.

Hán tử trung niên vẫn là bộ dáng kia, quần áo vẫn thế, từ trong phòng vừa đi ra vừa uống rượu



Nhưng hắn nhìn cũng chưa từng nhìn Khương Dự một cái, đối với cửa tiệm của mình trở nên sạch sẽ sáng bóng, ánh mắt đều làm ngơ, vẫn như cũ đi tới trước ghế dài mình hay nằm, ngả lưng xuống uống rượu

Vậy mà không để ý tới! không để ý tới!

Nội tâm Khương Dự trong một giây phảng phất như bị xé nát thành từng mảnh từng mảnh, tựa như có một con chó con chạy tới ăn từng miếng từng miếng, âm thanh két két vang lên không ngừng.

Cố nén để nước mắt không chảy khắp mặt, Khương Dự xốc lên khuôn mặt tươi cười đi tới trước mặt Hán tử trung niên.

“Sư phụ, người nhìn con làm việc vặt có được không?

Hán tử trung niên nghe vậy, ngẩng đầu lên nói: “Ngươi đã làm cái gì ah?

Ta kháo, trong lòng Khương Dự như có một vạn con lừa gào thét chạy qua.

“Dạ, không có làm gì…” Khương Dự cố nén xúc động bộc phát, ngây ngô nói

“Sư phụ, người xem ta cũng nhập môn cũng mấy ngày rồi, người có phải hay không truyền thụ cho đệ tử vài loại thần công bí tịch một chút”

“Ngươi muốn học cái gì” Hán tử trung niên trầm tư một lát hỏi

Dễ dàng như vậy. Khương Dự đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, chưa tiếp thu được, gương mặt hưng phấn đến đỏ một mảng lớn

“Sư phụ, ta muốn học công pháp nối thẳng tới đại đạo” Khương Dự khí thế hung hăng nói.

“Không có” Hán tử trung niên da mặt run lên nói

“Vậy công pháp để đệ tử trong ba năm đột phá Thiên cảnh” Khương Dự cõi lòng mong đợi nói

“Cũng không có” sắc mặt Hán tử trung niên có chút xanh lại

“Cũng không có sao?” Khương Dự nhíu mày “ Sư phụ, vậy bí pháp để cho đệ tử vượt cấp khiêu chiến thì sao?”

“Cũng không có” mặt Hán tử trung niên lúc này đã một mảng xanh mét

“ Sư phụ, người sao cái gì cũng không có thế?” sắc mặt Khương Dự phát khổ, hắn cho rằng Sư phụ nhà hắn đang lừa gạt hắn cơ

“Ha ha, ngươi đừng nói những thứ kia, đừng nói tiệm luyện khí nho nhỏ của ta không có, ngươi có đi hỏi thành chủ Thiên Chú thành này, hắn cũng không có”

Hán tử trung niên cười lạnh một tiếng, nói

“Vậy Sư phụ ngài có cái gì?” Khương Dự hỏi lại

“Dịch phẩm công pháp, có muốn hay không?” Hán tử trung niên cứng rắn nói, hắn bị Khương Dự làm cho tức giận muốn điên lên

“Dịch phẩm thôi ah” Khương Dự thất vọng vô cùng, quả nhiên dễ dàng đạt được điều là thứ bỏ đi. Sư phụ không phải qua hẹp hòi đi

Hán tử trung niên uống rượu không nói lời nào, phẩy phẩy tay đuổi Khương Dự đi

“Muốn” Khương Dự cắn răng một cái nói, có còn hơn không, trước tu luyện cái đã, chờ sau này Sư phụ cao hứng nói không chừng đem công pháp cao cấp truyền thụ cho mình.

Hán tử trung niên lấy tay sờ sờ lồng ngực, lúc sau, một quyển sách nhỏ màu vàng có chút nhăn nheo được hắn lấy ra, ném lên đầu Khương Dự, nói



“Công pháp cũng cho ngươi rồi, về sau không có chuyện gì đừng tới quấy rầy ta uống rượu”

“Dạ, Sư phụ” Khương Dự trả lời, đồng thời gỡ quyển sách nhỏ xuống, trong lòng đối với Dịch phẩm công pháp rất khinh thường.

Dáng dấp công pháp khó coi như vậy, có thể lợi hại được bao nhiêu, trách không được chỉ có thể là Dịch phẩm, hắn nói thầm.

Trở lại trong phòng nhỏ của mình, Khương Dự vẫn đem quyển sách nhỏ mở ra cẩn thận đọc qua.

Mặc dù đối với phẩm cấp cùng bề ngoài của công pháp rất không hài lòng, nhưng làm một thanh niên Trái đất chưa hề tiếp xúc qua võ học cao cấp, hắn cũng tương đối hiếu ky công pháp này đến cùng là nguyên lý gì, lại có thể để cho một người có được sức mạnh thiên địa to lớn

“Luyện thần pháp”

“Thiên địa có thần, vạn vật có linh, tán mà tụ, tụ mà ngưng, là do tinh thần, tinh thần vô hình….”

Xem xong tờ thứ nhất, Khương Dự ngạc nhiên, Hán tử trung niên đưa không phải là loại công pháp tu luyện bình thường, mà là bí pháp rèn luyện tinh thần lực.

Sư phụ, chẳng lẽ ngài đưa sai rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play