Khi Giang Phi tỉnh lại, Phó Huân đã rời khỏi phòng trọ, Đại Quất không biết lúc nào chạy vào, có lẽ là đói muốn Giang Phi cho nó ăn, liền nằm ở bên gối Giang Phi một mực liếm tóc Giang Phi, ý đồ đánh thức Giang Phi.
Giang Phi thất hồn lạc phách bò dậy, kéo tứ chi bủn rủn cùng những vết tím xanh cũ mới giao thoa trải đầy cả người một đường vịn tường, chậm rãi đi tới phòng tắm.
Thời điểm tắm, vì không muốn nhìn thấy mình chật vật trong gương, Giang Phi liền chụp một cái khăn lông lên trên chiếc gương treo tường ở phòng tắm.
Phòng trọ này năm đó là trước khi Giang Hải Tông vào tù, dùng danh nghĩa của một người bạn mua cho Giang Phi một phòng second-hand*, cái gương trong phòng tắm này cũng là chủ nhân trước của phòng trọ gắn, bởi vì tháo ra phiền toái cho nên dù nhìn không được tự nhiên nhưng sau khi Giang Phi vào ở cũng không tháo ra.
***Phòng second-hand: Phòng đã có người sử dụng từ trước.
Lúc tắm Giang Phi chưa bao giờ chuyên chú soi tấm gương này, cái gương này trong lòng cậu có cũng được không có cũng được, nhưng bây giờ, chỉ tình cờ liếc quá một cái thôi, cậu cũng có thể bị bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ trong gương của mình dọa sợ.
Tắm xong, Giang Phi đổ thức ăn cho mèo vào trong bát nhỏ của Đại Quất, sau đó lại ngồi ở trên ghế salon hòa hoãn một hồi.
Không biết là tối hôm qua Phó Huân hạ thủ lưu tình hay là thân thể đang từ từ quen với loại thương tổn này mà giờ phút này Giang Phi tuy cảm thấy thân thể mệt mỏi nặng nề mất sức nhưng không giống bị thương nặng ngay cả hoạt động cũng khó khăn như những lần trước.
Giang Phi nhớ tới lời uy hiếp của Phó Huân đêm qua ở bên tai cậu…Nếu dám không vâng lời tôi, tôi sẽ khiến cậu ngay cả sống cũng trở thành một thứ xa xỉ!
Giang Phi tự giễu nghĩ ở trong đầu, chắc không phải là bởi vì hai ngày nay cậu nghe lời cho nên Phó Huân đêm qua mới giữ lại cho cậu con đường sống được thở gấp chứ.
Sau này tiếp tục nghe lời, hai tháng này, có thể bình an vô sự chịu đựng được đi.
Dù sao mình đã hạ tiện thành như vậy rồi, tiện thêm chút nữa cũng chẳng sao, không sợ khép kín bản thân một thân một mình trong cuộc sống, chỉ cần cuối cùng có thể lưu lại cho cậu một cái mạng để chiếu cố cha mẹ, là đủ rồi.
Ngồi ở trên ghế salon làm dịu xong xuôi rồi, Giang Phi liền đứng dậy đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Kỳ thực không đói bụng nhưng Giang Phi luôn muốn nhét chút đồ vào trong dạ dày của mình, hảo hảo cưỡng bách mình phấn khởi lên…cậu còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, không thể sa sút đi như vậy.
Ăn hết một hộp thịt bò, Giang Phi ăn túi táo ngọt tối hôm qua mua, táo nhỏ rất ngọt.
Miễn cưỡng ứng phó xong bữa sáng, Giang Phi đứng ở trên ban công, mở cửa sổ ra hứng gió lạnh một hồi, cuối cùng nặng nề hít sâu một hơi, xoay người từ trong phòng trọ tìm ra được công cụ lắp ráp tháo rỡ bèn vào trong phòng tắm bắt đầu tháo tấm kính lớn trên tường ra.
Giang Phi tháo gương ngược lại không phải hoàn toàn là vì không muốn thấy vết bầm tím trên người mình khi tắm, nhiều hơn là bởi vì Phó Huân thật giống như tồn tại chấp niệm biến thái nào đó đối với cái gương này.
Đã không chỉ một lần, Phó Huân thú tính đại phát ấn Giang Phi lên mặt gương này, hoặc là trong quá trình kia kìm chặt mặt Giang Phi, cưỡng bức cậu nhìn cảnh tượng mình bị lăng nhục trong gương.
Không dám có đề nghị gì với Phó Huân, Giang Phi chỉ có thể làm những kháng nghị yếu ớt ở những chuyện nhỏ nhặt này.
Giang Phi ở trong phòng tắm dùng công cụ loạn xạ gỡ bỏ nửa ngày, cuối cùng khối gương cố định trên tường cũng đột nhiên rơi xuống đất, choang một tiếng rơi nát tan tành.
Khi cuống quýt dọn dẹp mảnh vỡ, ngón tay cái cùng ngón trỏ của Giang Phi bị xước, vết thương khá sâu, không chỉ chảy máu ra đầy tay, ngay cả dùng lực cũng có chút khó khăn.
Giang Phi chán nản muốn rơi nước mắt, bởi vì làm nghề vẽ này, vị trí không thể bị thương nhất chính là tay…
Sau khi dọn dẹp xong tất cả đã hơn một canh giờ, Giang Phi định trở về phòng vẽ bắt đầu vẽ tranh, mặc dù ngón tay bị thương nhưng chậm chạp vẽ cũng có thể vẽ được vài thứ…
Hiện tại cậu không dám lãng phí chút thời gian nào.
Vừa mới chuẩn bị vào phòng vẽ, điện thoại di động Giang Phi đặt ở trên bàn ăn đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn một cái, phát hiện hóa ra là Diệp Phong Miên gọi tới.
Trái tim đang chết lặng lại đột nhiên điên cuồng dữ dội, bất an, sợ hãi và nỗi nhớ nhung mãnh liệt đối với Diệp Phong Miên khiến Giang Phi cầm điện thoại di động mà không biết làm sao.
Giang Phi cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, cũng bắt đầu nghĩ cách tự an ủi bản thân, mặc dù cậu hiện tại không cách nào chung một chỗ với Diệp Phong Miên, nhưng cũng không cần phải đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với anh, bọn họ dù sao cũng là thân thích, làm bạn bè bình thường cũng không phải không thể, chỉ cần qua lại không đi quá giới hạn, Phó Huân chắc cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.
Chỉ là liên lạc điện thoại mà thôi, cũng không gặp mặt, sẽ không đụng chạm đến Phó Huân…Huống chi Phó Huân còn chưa chắc biết.
Nghĩ như vậy, Giang Phi cuối cùng cũng lấy dũng khí nghe điện thoại, rất sợ ngoài cửa có người nghe lén, cậu cố ý đi vào phòng ngủ, cũng khóa trái cửa lại.
Nhận nghe điện thoại rồi, đầu kia Diệp Phong Miên tỏ ra rất cao hứng cũng rất yên tâm, hỏi thăm một đống chuyện lo lắng cho cậu mấy ngày nay, Giang Phi đều hời hợt qua loa lấy lệ trả lời.
Giang Phi biết Diệp Phong Miên bởi vì mình mà không đi nghỉ phép nên trong lòng hết sức áy náy.
Giang Phi nói với Diệp Phong Miên, cậu bây giờ định ‘bế quan’ hai tháng để chuyên tâm sáng tác, hai tháng này hẳn sẽ không gặp bất kỳ ai, chỉ muốn tập trung tinh thần ra sức sáng tác manga.
“Giang Phi, chúng ta gặp mặt được không?” Diệp Phong Miên nhẹ giọng nói: “Anh có lời muốn nói với em, mười phút thôi, anh sẽ không làm trễ nãi thời gian của em.”
Giang Phi động tâm, kỳ thực cậu hiện tại còn muốn gặp Diệp Phong Miên hơn, nhưng mà nhớ tới lời uy hiếp của Phó Huân bên tai tối qua, trong lòng Giang Phi chỉ có sợ hãi.
Chuyện kẻ nhát gan sợ làm nhất, chính là khiêu chiến, vừa lòng với hiện tại để vấn đề cho thời gian giải quyết, đây chính là chuyện duy nhất mà Giang Phi trước mắt tự nhận túng* hóa dám làm.
*túng: kinh sợ.
Giang Phi cự tuyệt lời thỉnh cầu gặp mặt của Diệp Phong Miên, bày tỏ hai tháng sau mình mới có thời gian.
Diệp Phong Miên biết mình không thuyết phục được Giang Phi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Được, anh chờ em.”
Một câu anh chờ em, Giang Phi nghe mà hốc mắt lập tức đẫm lệ, nhưng không muốn Diệp Phong Miên lo lắng, vẫn như trước tựa như nói giỡn trả lời: “Em cũng muốn cố gắng làm ra chút thành tựu cho Phong ca xem, vậy nên hai tháng sau em nhất định…nhất định có thể rực rỡ đổi mới hoàn toàn đứng ở trước mặt Phong ca, Phong ca tin tưởng em.”
Diệp Phong Miên bị chọc cười: “Được, em nói như vậy rồi, anh càng mong chờ hơn, bất quá anh hy vọng hơn vẫn là em có thể vui vẻ, anh luôn cảm thấy em…”
“Em rất tốt.” Giang Phi cười ngắt lời: “Phong ca đừng suy nghĩ nhiều, hơn nữa bây giờ chỉ có Phong ca anh đứng ở sau lưng em, có khó khăn gì em sẽ không một mình chịu đựng đâu.”
“Anh vĩnh viễn ở sau lưng em, Tiểu Phi, nếu anh biết em vẫn luôn ở thành phố Trung Nam, chắc chắn rất lâu trước kia đã tìm được em rồi.” Diệp Phong Miên ôn nhu nói: “Có vài lời anh vẫn luôn không có cơ hội nói với em, mấy năm này, kỳ thực anh rất nhớ em…”
Giang Phi ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
“Tiểu Phi, nói cho anh nơi ở hiện tại của em đi. Em yên tâm, chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không đến.” Diệp Phong Miên nhẹ giọng nói: “Ít nhất trong hai tháng em chuyên tâm sáng tác này, anh sẽ không tự tiện quấy nhiễu em, anh chỉ là muốn an lòng một chút.”
Giang Phi khó xử rất lâu, lo lắng cố ý giấu giếm sẽ khiến cho Diệp Phong Miên hoài nghi điều gì thậm chí sẽ tìm người đi điều tra, dẫu sao ở cùng một thành phố, điều tra cũng không phải không tra ra được.
Giang Phi cuối cùng nói địa chỉ cho Diệp Phong Miên, nhưng chỉ nói tiểu khu chung cư chỗ mình, cũng không nói rõ là tòa chung cư cùng số phòng nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT