Giang Phi sợ bị thủ hạ Phó Huân để mắt tới rồi theo dõi, từ đó bại lộ chỗ ẩn thân của cậu ở thành phố Trung Nam, cho nên cậu liên tục đổi mấy chiếc taxi, lượn mấy vòng quanh khu sầm uất lớn.
Trở lại nhà của Diệp Phong Miên đã là hơn mười một giờ tối, tối nay Diệp Phong Miên phải quay quảng cáo ở bên ngoài, sáng mới trở về được.
Giang Phi vẫn chưa hết kinh hoảng như cũ, cậu nhớ lại chiều nay gặp phải Phó Huân liền chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ.
Cậu thế mà đánh Phó Huân!
Lúc này, nam nhân kia có lẽ đang phát điên đuổi giết mình khắp thế giới!
Giang Phi hoảng sợ quanh quẩn một chỗ trong phòng khách, không ngừng suy nghĩ xác suất người của Phó Huân tìm tới nơi này là bao nhiêu…Theo lý hẳn không dễ dàng như vậy, cậu cùng Diệp Phong Miên đã bao năm không gặp, căn bản sẽ không có ai nghĩ đến cậu núp trong nhà tư nhân của Diệp Phong Miên, mấy ngày nay cậu gần như không ra cửa, Diệp Phong Miên ở bên ngoài cũng giữ bí mật cho cậu, tối nay lúc trở lại cậu còn cố ý vòng quanh thành phố mấy vòng, cũng không có khả năng bị bất kỳ ai theo dõi.
Giang Phi an ủi bản thân, coi như Phó Huân thủ đoạn phi thường, điều tra một trận cũng cần mất mấy ngày, mà khi đó cậu đã sớm cùng Diệp Phong Miên xuất ngoại du lịch rồi.
Giang Phi ngồi xuống ghế salon, không ngừng hít sâu để bức bách mình bình tĩnh lại, cậu không thể để hy vọng sống vừa dấy lên của mình sau khi gặp Diệp Phong Miên, lại bị phần sợ hãi đối với Phó Huân kia dập tắt lần nữa…
Hết thảy đang dần dần tốt đẹp, tiếp theo chỉ cần cẩn thận làm việc, nhất định sẽ không xảy ra chuyện lần nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Phi đến phòng tắm tắm qua loa, sau đó nhanh chóng chỉnh lý đồ trong túi xách.
Trừ một ít giấy tờ cá nhân cùng vài bộ quần áo, còn lại là chút đồ và tranh mang về từ phòng vẽ, đến cuối cùng, Giang Phi phát hiện mấy tờ nhân vật manga chibi mình vẽ cho Diệp Phong Miên rất lâu trước đó lại không thấy đâu…Đó là cậu dự định cầm tới đưa cho Diệp Phong Miên.
“Kỳ quái?” Giang Phi lục lọi từng ngăn từng góc ngách trong túi, cuối cùng gãi đầu mặt đầy nghi ngờ: “Làm sao lại không thấy?”
Cậu nhớ rõ ràng, mấy tờ tranh kia đích xác đã bị cậu nhét vào trong túi sách sau cùng, như thế nào lại vô duyên vô cớ biến mất?
Tìm đi tìm lại mấy lần, xác nhận đúng là không thấy, Giang Phi cũng chỉ thở dài, nghĩ có thể thật là cậu quên cầm về, cuối cùng quyết định ngày mai đến tiệm in quảng cáo nhỏ phụ cận in mấy tờ, dù sao bản vẽ gốc cũng ở trong điện thoại di động của cậu, quả thực thiếu thì lên trên mạng liền có thể tìm được.
Giang Phi ở trên mạng đặc biệt vẽ manga đồng nhân cho Diệp Phong Miên nên có tiếng tăm nhỏ trong cộng đồng người hâm mộ, chất lượng những sáng tác manga của cậu rất cao, rất nhiều bản vẽ cậu vẽ dựa theo nguyên mẫu là Diệp Phong Miên được fan hâm mộ của Diệp Phong Miên truyền bá rộng rãi, một số bản vẽ chibi Diệp Phong Miên có một không hai, người ngoài nhìn có thể chỉ coi là bản vẽ hoạt hình thông thường, nhưng chỉ cần là fan của Diệp Phong Miên, một cái là có thể nhận ra.
=======================
Thủ hạ Phó Huân kiểm soát hoàn toàn nhà nghỉ khách sạn ở thành phố Trung Nam, mở rộng khai thông mạch quan hệ với các bộ phận cơ quan có chức vụ quan trọng, thiết trí nhãn tuyến ở những trạm xe giao lộ lớn có thể rời khỏi thành phố Trung Nam, mục đích là coi như không thể lập tức bắt Giang Phi tới, cũng không có khả năng để cậu có cơ hội rời khỏi thành phố Trung Nam…
Chừng rạng ba giờ sáng, thủ hạ Phó Huân đã kiểm tra tất cả mấy trăm nhà nghỉ lớn nhỏ bên trong thành phố Trung Nam, nhưng đều không tìm được ghi chép có Giang Phi vào ở.
Nghe xong báo cáo thủ hạ, Phó Huân mới bừng tỉnh kịp phản ứng, lúc ấy ở trong hành lang, Giang Phi nói mấy ngày qua trốn trong nhà nghỉ căn bản là lừa hắn.
Phó Huân tức giận cả một đêm, thủ hạ hắn cũng theo mà trắng đêm không ngủ, cuối cùng căn cứ vào một số kiểm soát theo dõi, từ từ thu hẹp lại phạm vi Giang Phi ẩn trốn, chừng mười giờ sáng, thủ hạ Phó Huân báo cáo với hắn, bọn họ đã khóa vị trí của Giang Phi ở bốn tiểu khu hoàng kim phồn hoa.
Với tình cảnh cùng điều kiện kinh tế hiện tại của Giang Phi, Phó Huân cảm thấy cậu không thể nào mua nhà hay thuê nhà ở tiểu khu hạng sang được, lại chưa nói cuộc sống bây giờ của Giang Phi túng quẫn đến mức nào, để tránh mình, cậu cũng không có khả năng lựa chọn địa phương cao cấp như vậy.
Trừ phi…nơi đó có bạn Giang Phi giúp cậu tị nạn.
Vừa nghĩ thế Phó Huân lại cảm thấy không đúng, bạn bè của Giang Phi hắn cơ bản đều đã cho người điều tra qua, người có thể mua được nhà ở loại khu vực đó căn bản không tồn tại.
Phó Huân sai thủ hạ kiểm soát từng căn nhà trong tiểu khu, kiểm tra sát sao camera ra vào ở cửa hoặc nhà để xe ở các tiểu khu, nội trong hôm nay phải tìm được Giang Phi trở về.
Cúp điện thoại, Phó Huân lại cầm mấy bản vẽ chibi trên bàn lên, đó là đêm qua khi Giang Phi lật đật chạy trốn mà đánh rơi ở hành lang, hắn tiện tay nhặt để trong túi mang về.
“Ngây thơ!” Phó Huân nhìn chằm chằm nhân vật chibi nho nhỏ trên mảnh giấy, khịt mũi khinh bỉ lầm bẩm: “Thứ đồ lừa gạt trẻ con này lại còn có thể kiếm tiền, ngây thơ!”
Nói xong, Phó Huân ném bốn bức tranh trong tay vào thùng rác bên cạnh, lúc này Ngô Thân ở ngoài phòng làm việc gõ cửa.
Buổi sáng Phó Huân phái Ngô Thân đến phòng trọ Giang Phi kiểm tra, bởi vì hắn muốn biết đêm qua Giang Phi lén chạy về là để mang cái gì đi, thuận tiện lục soát tìm kiếm lần nữa, xem có thể tìm được đầu mối hữu dụng gì hay không.
Sau khi lần chạy trốn đầu tiên của Giang Phi, Ngô Thân đã được Phó Huân lệnh đến phòng trọ Giang Phi, cho nên có thể miễn cưỡng nhìn ra được trước sau lại mất thêm cái gì.
Ngô Thân nói với Phó Huân, Giang Phi chỉ là mang vài món đồ dùng cá nhân thông thường, quần áo và vài công cụ vẽ điện tử mô hình nhỏ, còn mang đi vài tờ vẽ thảo linh tinh….
“Có lục soát ra vật gì không?” Phó Huân dựa vào ghế da, trầm giọng nói: “Chính là ngoài những vật có liên quan đến cậu ta.” (ý là vật Giang Phi không mang đi)
Ngô Thân đặt túi văn kiện trong tay lên trên bàn Phó Huân, mặt không cảm xúc báo cáo: “Thuộc hạ ở bên trong thùng rác trong phòng vẽ của Giang tiên sinh, lục được hai bức tranh.”
“Tranh?” Phó Huân cau mày: “Tôi nói chính là vật không quan trọng với cậu ta, tranh của cậu ta thì có cái gì đặc biệt.”
Trong lúc nói chuyện, Phó Huân liền mở túi văn kiện ra, cũng từ bên trong rút ra hai tờ giấy A4 đã bị vò thành nắm, thấy rõ người được vẽ cùng chữ viết bổ sung bên trên, Phó Huân hơi sững sờ.
Người được vẽ bên trên…
Đó là một nhân vật nam manga bình thường, anh tuấn quý khí, hai chân thon dài vắt lên nhau, một tay đặt dưới nách, một tay cầm ly nước, đang nhởn nhơ dựa vào ghế salon, tập trung tinh thần xem TV.
Bối cảnh phòng khách trong tranh chính là phòng trọ của Giang Phi, mà nhân vật trong tranh…Nhân vật manga rất khó ăn khớp với hình dáng người thật, nhưng quần áo trên người Phó Huân lại có thể một cái liền nhìn ra.
Đó là Phó Huân hắn…Lại thêm phần bên trái của bức tranh có viết ba chữ thanh tú dễ thấy: Phó tiên sinh.
Dưới góc phải còn có thời gian vẽ bức tranh và chữ ký của Giang Phi, thời gian chính là đoạn thời gian Phó Huân diễn trò với Giang Phi, khi đó, Phó Huân hắn vẫn là người anh ôn nhu hòa nhã trong lòng Giang Phi…
Lúc ấy Giang Phi coi Phó Huân là người thân nhất, vẽ một bức tranh về Phó Huân tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.
Phó Huân kéo cà vạt trên cổ xuống, ném đi mấy phần phiền muộn khó hiểu trong lòng, sau đó nhìn bức tranh thứ hai.
Phó Huân không lập tức nhận ra bức tranh thứ hai, trên đó là một thiếu niên nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi đang cõng một đứa bé trai, đi trong một ngõ hẻm u ám.
Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng, trên mặt không có biểu tình gì, đứa bé trai trên lưng hắn thì ôm chặt lấy cổ hắn, gò má thân mật dán lên tóc hắn, đang ngọt ngào cười trộm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT