Hơn bảy giờ tối, Diệp Phong Miên trở về chung cư, mở cửa một cái liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, anh nhìn những món ăn hàng ngày ngon miệng trên bàn cơm cách đó không xa, không tự chủ cười một tiếng.
Giang Phi nghe được tiếng cửa mở liền cầm cái muỗng chậm chạp chạy ra khỏi phòng bếp.
Trên người Giang Phi đeo chiếc tạp dề đan hai màu trắng xanh, mặc bên trong chính là áo lông dê cao cổ mà Diệp Phong Miên mua cho cậu, cả người nhìn qua cực kỳ đơn giản thuần khiết, cặp mắt kia cũng càng thêm trong suốt linh động.
Diệp Phong Miên nhìn Giang Phi như vậy, mệt mỏi tích lũy nhiều ngày liền chậm rãi tan biến, anh đột nhiên cảm thấy Giang Phi vẫn chẳng khác gì hồi còn bé, vẫn trong sáng ấm áp sạch sẽ giống như mặt trời nhỏ.
Diệp Phong Miên hiểu Giang Phi sau khi gặp biến cố gia đình, tính tình đã thay đổi đôi chút, nhưng anh cảm thấy bản chất của Giang Phi vẫn không đổi, trên người cậu cẩn trọng cùng rụt rè hơn ngược lại khiến anh cảm thấy thuần khiết đến làm người ta đau lòng.
Diệp Phong Miên thay giày, cởi áo khoác xuống rồi treo trên kệ áo bên cạnh, vừa ung dung cuốn tay áo, vừa đi về phía phòng bếp, cũng mỉm cười với Giang Phi nói: “Còn gì không, anh giúp em.”
Giang Phi vội vàng nói: “Không cần, khói dầu trong phòng bếp nặng lắm, Phong ca đừng vào, chờ một lúc là được, còn một con cá thôi.”
Diệp Phong Miên mỉm cười vỗ vai Giang Phi một cái, sau đó đi qua người Giang Phi vào phòng bếp, nói: “Anh cũng ăn ngũ cốc hoa màu như em, sợ khói dầu cái gì chứ, tới nói với anh xem còn cái gì phải làm không, đống rau thơm này phải rửa à?”
Giang Phi nhìn mặt bên vui vẻ cùng bộ dáng đứng ở bên cạnh bồn nước nhanh nhẹn vén tay áo rửa rau của Diệp Phong Miên, hình ảnh như vậy lại mang hơi thở gia đình không nói nên lời.
Giang Phi mím môi, lòng ấm áp cực kỳ, cậu đi tới bên cạnh Diệp Phong Miên, đặt một cái đĩa nhỏ bên cạnh bồn nước, nói: “Ừ, rửa sạch sẽ rồi để trong này, xong rồi em dùng pha mắm.”
“Được.” Diệp Phong Miên cười nhẹ giọng nói: “Thật không nghĩ tới hiện tại em biết nhiều như vậy.”
“Mấy năm nay vẫn luôn sống một mình, học được rất nhiều thứ.”
Giang Phi vô tình nói, nhưng Diệp Phong Miên lại cảm nhận được một cỗ chua xót nhàn nhạt từ trong hai câu này, anh quay đầu lặng lẽ nhìn Giang Phi một cái, thấy sắc mặt cậu ôn hòa, lúc này mới lại nói: “Hiện tại anh không chờ nổi muốn nếm thử tài nấu năng của em.”
Giang Phi có chút ngượng ngùng: “Khẳng định không ngon bằng khách sạn đâu, em còn lo lắng Phong ca ăn không quen.”
“Sao biết được? Cả bàn thức ăn ở phòng khách kia, anh nhìn liền có khẩu vị.”
Hai người trò chuyện ở trong phòng bếp, cuối cùng bất tri bất giác hàn huyên tới công việc, Diệp Phong Miên nói hôm sau anh có hai buổi quảng cáo phải chụp, nơi chụp là thành phố Trung Nam, thứ sáu tuần sau còn phải tham gia một lễ trao giải cho các ca sĩ trong giới âm nhạc, anh phải đến tham dự làm khách quý trao giải.
“Sau lễ trao giải, anh vốn là có năm ngày nghỉ ngơi, một năm nay bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, anh muốn đến một hải đảo nhiệt đới, hảo hảo thả lỏng một chút, cho nên đã xin công ty kéo dài kỳ nghỉ.” Diệp Phong Miên nhẹ giọng nói: “Kỳ nghỉ năm ngày, đổi thành nghỉ dài hạn mười hai ngày, công ty cũng đồng ý rồi.”
“Phong ca…phải đi xa?”
“Không phải anh, là chúng ta.”
Giang Phi có chút mờ mịt nhìn Diệp Phong Miên.
Diệp Phong Miên ôn nhu cười nói: “Anh cảm thấy chúng ta cũng nên hảo hảo buông lỏng một chút, sau khi trở về liền nghiêm túc đối mặt với công việc, sống cho thật tốt.”
Giang Phi cúi đầu xuống, hốc mắt có chút ê ẩm.
Có thể đi nghỉ ở một hòn đảo xa xôi, đó cũng là ước mơ tha thiết trong lòng Giang Phi, ít nhất ở nơi xa xôi, cậu sẽ không lúc nào cũng sợ bị nam nhân kia tìm được nữa, chỉ là hạnh phúc tới quá đột nhiên khiến Giang Phi có chút khó tin.
“Em không thích sao?” Diệp Phong Miên hỏi: “Em không cần phải cẩn trọng hay băn khoăn, đoạn hành trình này chỉ có anh và em, anh hy vọng em không phải suy nghĩ cái gì, tận tình thả lỏng mình ra, vô luận mấy năm nay chịu bao nhiêu ủy khuất cũng đều ném đi toàn bộ trong quãng đường này.”
Kỳ nghỉ là Diệp Phong Miên vì Giang Phi mà tận lực kéo dài, anh cảm giác trong lòng Giang Phi bị đè nén quá nhiều chuyện, hành trình này coi như là anh khai thông cho Giang Phi, hoàn toàn mở rộng lòng Giang Phi.
Giang Phi ngẩng đầu lên, đỏ mắt nhìn Diệp Phong Miên, thấp giọng nói: “Phong ca, cám ơn anh.”
Lúc ăn cơm tối, Diệp Phong Miên khen tay nghề của Giang Phi, Giang Phi được khen mà tâm trạng cao hứng, muốn được Diệp Phong Miên khen nhiều hơn, Giang Phi đã nói ra thân phận là họa sĩ manga trên mạng của mình, bất quá nói rất khiêm tốn, nói mấy năm nay mình dựa vào việc vẽ để sống, ở trên mạng cũng coi là có chút danh tiếng.
Diệp Phong Miên rất ngạc nhiên mừng rỡ, anh không nghĩ tới nghề năm đó mình đề nghị Giang Phi dấn thân vào, Giang Phi lại thật sự kiên trì nổi.
“Vậy lúc nào thì vẽ một tấm cho anh.”
“Lúc nào cũng có thể.” Giang Phi cười nói: “Kỳ thực…kỳ thực em ở trên mạng vẽ không ít tranh về Phong ca, phần lớn là bản Q, rất nhiều fan hâm mộ của Phong ca đều thích vô cùng, chỉ là các nàng không biết thân phận của em.”
“Nói như vậy.” Diệp Phong Miên có thâm ý khác nhìn Giang Phi: “Em cũng là fan hâm mộ của anh?”
Mặt Giang Phi hơi đỏ lên, cúi đầu gãi tóc mai không nói gì.
Diệp Phong Miên tất nhiên cũng không làm khó Giang Phi, mà nói sang chuyện khác: “Vậy thì trong hành trình sắp tới vẽ anh đi, anh rất muốn xem dưới ngòi bút của Tiểu Phi em, anh rốt cuộc là dạng gì.”
Giang Phi kích động gật đầu một cái.
==============================
Phó Huân vừa mới kết thúc buổi họp hàng năm của tập đoàn, bảo tiêu Ngô Thân liền lái xe đưa về khách sạn.
Phó Huân uống hơi nhiều rượu, dựa vào ghế ngồi phía sau nhắm mắt lại, trong đầu đủ các loại hỗn tạp lộn xộn, ngồi bên người Phó Huân là nam nhân có tướng mạo đẹp đẽ, bộ dáng thanh tú, đó là trên buổi họp hàng năm, tổng giám đốc công ty đã an bài cho Phó Huân để cố tình lấy lòng hắn.
Nam nhân tên Giản Húc, là tiểu thịt tươi mới hành nghề thuộc quản lý của giải trí Huân Nguyên, mặc dù nghiệp vụ cùng năng lực bình thường nhưng luôn dựa vào khuôn mặt anh tuấn ba trăm sáu mươi độ không có góc chết của mình lấn áp các thực tập sinh ưu tú còn lại của công ty, cầm trong tay nguồn tài nguyên tốt mà phách lối hành nghề, hiện giờ độ nổi tiếng vẫn rất hưng thịnh, là một trong những nghệ sĩ chính mà công ty đào tạo.
Phó Huân thấy dáng dấp Giản Húc không tệ, nhìn cũng khôn khéo nghe lời, lúc này mới trên buổi họp hàng năm ngầm cho phép hắn ngồi bên cạnh mình.
Giản Húc biết Phó Huân là con cá sấu người người muốn kề bên, hắn cũng biết rõ cơ hội lần này quan trọng với hắn bao nhiêu, mặc dù hắn không rõ tính tình của Phó Huân, nhưng cũng hiểu rõ những người quyền thế này đều thích tình nhân ôn nhu nghe lời.
Chỉ cần trong lòng Phó Huân yêu thích hắn, vậy sau này hắn ở vòng giải trí như cá gặp nước rồi.
Đầu Phó Huân hơi choáng váng, hắn có chút khó chịu cau mày, Giản Húc thấy vậy liền giơ tay lên khẽ xoa mi tâm Phó Huân, ở bên tai Phó Huân ôn nhu nói: “Phó ca không thoải mái sao?”
Thanh âm Giản Húc rất nhẹ, nhẹ đến nỗi cơ hồ mất đi âm sắc, Phó Huân vô hình cảm thấy có chút quen tai, sau đó chậm rãi mở mắt ra…
Tác dụng của cồn rượu giờ phút này đã tháo bỏ tất cả phòng bị của Phó Huân, ngay cả sự lạnh lẽo trên mặt khi hắn thanh tỉnh, hiện tại cũng chỉ còn lại vẻ anh tuấn nhiếp nhân tâm phách, Giản Húc nhìn đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Phó Huân, lòng cũng theo mà rung động mấy cái.
Phó Huân nửa mở cặp mắt, nhìn khuôn mặt chồng chất mơ hồ không rõ trước mắt, trong đầu chợt lóe lên bóng người nào đó, hắn hữu khí vô lực nói: “Con mẹ nó ngươi…còn dám trở lại…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT