Phó Huân mua một biệt thự ở khu sầm uất ở thành phố Trung Nam để định cư tạm thời, nhưng bởi vì mới kinh doanh ở trong nước, thường xuyên có xã giao, cho nên đại đa số thời gian đều ở khách sạn.
Tuy thời gian Phó Huân chuyển đến thành phố Trung Nam không lâu lắm, nhưng hắn đã từng tới thành phố Trung Nam trước đó rồi, cũng đã từng dùng tài lực kinh người tấn công các lĩnh vực liên quan đến kinh tế của thành phố Trung Nam, đầu tư và thu mua quy mô lớn, cho nên khi hắn đặt chân lên thành phố Trung Nam này, liền thành nhân vật số một số hai trong thương giới của thành phố Trung Nam…
Khách sạn Phúc Yên là khách sạn cao cấp nhất của thành phố Trung Nam, hiện tại cũng thành tài sản riêng của Phó Huân hắn, nằm ở khu sầm uất ở trung tâm thành phố, cũng là nơi Phó Huân nghỉ ngơi thường ngày.
Hướng Mạt Nhi tắm xong liền lên giường, nàng mặc một quần áo ngủ mỏng như cánh ve, tay nâng trán, mặt đầy phong tình nằm ở bên giường nhìn Phó Huân đã đứng bên cửa sâu rất lâu, mềm mại nói nhỏ: “Phó ca, lên giường rồi ngắm, Mạt nhi cùng anh ngắm…”
Trước khi tắm, Mạt Nhi đã thấy Phó Huân đứng ở bên cửa sổ, cầm một tờ giấy viết gì đó.
Một tờ giấy mà thôi, sẽ không có quá nhiều nội dung, cho nên Mạt nhi rất tò mò nội dung trên tờ giấy kia là gì, có thể khiến Phó Huân chăm chú nhìn lâu như vậy.
Phó Huân đứng bên cửa sổ không nhúc nhích, thân hình hắn cao lớn vai rộng eo thon, từ bóng lưng hắn nhìn xuống là đôi chân vô cùng thon dài…
Hướng Mạt Nhi xuống giường, đi tới sau lưng Phó Huân, đôi tay trắng như ngọc ôm lấy phần hông của Phó Huân, sau đó nghiêng đầu nhìn tờ giấy trong tay Phó Huân, phát hiện đây chỉ là một tờ đơn sơ yếu lý lịch của khách sạn Phúc Yên, phần góc phải có dán một tấm hình, trong hình là chàng trai nàng và Phó Huân gặp vào buổi trưa hôm nay…
Trên tờ sơ yếu lý lịch viết tên cậu ta, là Giang Phi.
Hướng Mạt Nhi hết sức tò mò thân phận của Giang Phi này, ở trong cái nhà trọ tầm thường như vậy, nhìn văn nhược yếu đuối, ngoại trừ bộ dáng đẹp mắt, quả thực nhìn không có cái gì đặc biệt, nhưng từ khi trở về từ nơi chàng trai đó, Hướng Mạt Nhi cảm giác được Phó Huân lộ ra chút ưu tư mà bình thường hắn rất ít để lộ, tỷ như là…hứng thú.
Sự hứng thú nguy hiểm…
Tờ sơ yếu lý lịch này lấy từ khách sạn Phúc Yên, sau khi Giang Phi xuất hiện ở bữa tiệc từ thiện tối hôm qua, Phó Huân liền âm thầm phái người điều tra Giang Phi, rồi sai thủ hạ bắt tên giám đốc của khách sạn đó.
Phó Luân nhìn tờ đơn mới biết đêm đó Giang Phi chỉ là làm việc tạm thời, không phải là nhân viên khách sạn Phúc Yên.
Trên sơ yếu lý lịch viết trạng thái không nghề, thủ hạ Phó Huân cũng tìm đầu bếp chính của khách sạn Phúc Yên hỏi thăm về Giang Phi, đầu bếp chính trả lời là do bạn của cháu hắn, một chàng trai tên là Quý Hằng lúc ấy giới thiệu cho hắn.
Quý Hằng lúc ấy vì giúp Giang Phi làm công việc tạm thời này, đã nói dối đầu bếp chính và giám đốc khách sạn rằng Giang Phi đã từng làm phục vụ ở nhiều nhà hàng khách sạn, có kinh nghiệm phục vụ nhiều năm.
Đầu bếp chính âm thầm nhận hối lộ của Quý Hằng, tất nhiên thay Giang Phi làm chứng, tỏ vẻ lời Quý Hằng nói đều là sự thật.
Cho nên trong mắt Phó Huân lúc này, Giang Phi cũng chỉ là một người bình thường bôn ba kiếm sống, chưa tới mức thảm, nhưng cuộc sống trong tám năm này tuyệt đối không tính là thuận lợi…
Phó Huân tháo tấm hình trên tờ sơ yếu lý lịch, rồi sau đó cẩn thận ngắm nhìn Giang Phi trong hình.
Cho dù đứng góc độ của một người căm ghét Giang Phi, Phó Huân vẫn không thể không thừa nhận dáng dấp Giang Phi rất thuận mắt, đó là khuôn mặt tuấn tú lanh lợi, làn da trắng nõn, mái tóc mềm mại được cắt ngang trán, ánh mắt ôn hòa trong suốt, sống mũi thẳng, đôi môi như bông hoa tường vi khẽ mím, lộ ra vẻ vô hại lại cẩn trọng, khiến người ta có cảm giác cậu mới ra đời, tâm tư đơn thuần.
Càng như vậy, Phó Huân càng chán ghét, hắn hiểu bản tính xấu xa của Giang Phi hơn bất kỳ ai, trong lòng hắn Giang Phi chính là một tiện nhân ích kỷ máu lạnh, chỉ vì sinh tồn nên cậu ta mới không thể không dựa vào việc ngụy trang mê hoặc người lạ.
Cánh tay Hướng Mạt Nhi ôm lấy vòng eo của Phó Huân, không tiếng động chui vào trong vạt áo của Phó Huân, ngao du trên cơ bụng cứng rắn của hắn. Trong lúc ngón tay nàng ta chậm rãi di chuyển xuống chuẩn bị chui vào trong quần Phó Huân, Phó Huân liền lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào, rời đi!”
Trong lòng Hướng Mạt Nhi nhất thời trầm xuống, vội vàng cười nói: “Sao vậy Phó ca, người ta làm sai cái…”
“Một lần cuối cùng.” Thanh âm Phó Huân vẫn lạnh như cũ: “Cút.”
Hướng Mạt Nhi không dám nói nữa, chậm rãi rút tay lại, xoay người trở lại mép giường, thay quần áo rồi quay đầu lại nhìn Phó Huân một cái, phát hiện Phó Huân vẫn đang nhìn chăm chú vào tấm hình kia.
Hướng Mạt Nhi không thấy được biểu cảm của Phó Huân, chỉ nghe được một tiếng hừ lạnh cực kỳ khinh thường rất nhỏ phát ra từ Phó Huân.
Hướng Mạt Nhi cảm giác tâm tình Phó Huân hiện tại không tốt, vì vậy nhanh chóng thay quần áo xách túi lên nói ‘Phó ca hẹn gặp lại’ rồi lập tức xoay người rời đi…
Truyền thông Huân Nghiệp đang đầu tư một khoản lớn vào bộ phim nên cần lập tức tuyển chọn những diễn viên đóng, trước mắt đã định nam chính là Diệp Phong Miên, nếu Hướng Mạt Nhi nàng có thể nắm được vai nữ chính, lại được hợp tác cùng minh tinh nổi tiếng Diệp Phong Miên lần nữa thì con đường nổi tiếng càng trong tầm tay.
Mà hiện tại kết quả có nắm được vai nữ chính hay không, trong lòng Hướng Mạt Nhi còn chưa chắc, nàng chỉ cầu nguyện trong lòng rằng tối nay Phó Huân đuổi nàng đi chỉ vì tâm tình không tốt, không có nghĩa là Hướng Mạt Nhi nàng đã hết hạn ở cùng với Phó Huân.
Sau khi Hướng Mạt Nhi rời đi, Phó Huân mở cửa sổ ra, móc bật lửa trong túi, đưa tấm hình Giang Phi ra đốt ngoài cửa sổ, đốt tới đầu ngón tay mới buông tay.
Giữa không trung tấm hình đã cháy hết, để lại những mảnh vụn màu đen phiên tán trong không khí, rất nhanh liền biến mất không còn một mảnh…
…Anh, đừng rời đi có được không, Giang Phi sẽ lại đánh em…
…Anh, nếu đi, em sẽ không toàn mạng…
…Anh đã nói sẽ bảo vệ em lớn lên, anh nói sẽ không tính toán gì hết mà…
…Em sẽ đợi anh trở lại, anh nhất định phải trở lại, em sẽ mãi mãi chờ…
Thanh âm Phó Nam nức nở vang vọng bên tai Phó Huân, ở Phó gia người lừa ta gạt, nhiều năm lục đục với nhau, trên tay Phó Huân đã sớm dính vô số tội ác, mười năm dùng lưỡi dao để sinh tồn, khiến hắn gần như mất hết toàn bộ tình cảm, hắn máu lạnh, lòng dạ ác độc, giống như một cỗ máy không có cảm tình, nhưng người em trai Phó Nam luôn luôn ôm mình ủy khuất khóc kể thời thơ ấu đó, vẫn là sự tồn tại tốt đẹp mềm mại nhất tận sâu trong nội tâm hắn…
Hồi đó, là hai năm sau khi rời khỏi Giang gia, thật vất vả mới lấy được chút quyền lợi ở Phó gia, hắn liền không kịp đợi phái người đón Phó Nam ở Giang gia về, nhưng mà nhận được, chỉ là tin Phó Nam đã chết được một năm rồi.
Khi đó, đó là lần cuối cùng Phó Huân hắn rơi lệ, cũng là lần cuối cùng giống như người sống không chút kiêng kị để lộ cảm xúc bi thương, tức giận, tự trách. Từ đó về sau, tất cả đều bị hắn giấu dưới khuôn mặt lạnh lẽo, cũng từ đó về sau, hắn bắt đầu thay đổi, đánh đâu thắng đó, làm việc gì cũng thuận lợi…
Sự ràng buộc duy nhất của Phó Huân hắn trên cõi đời này đã không còn nữa, cái thế giới này cũng chẳng còn lý do đáng giá nào để hắn ôn nhu.
Nếu không phải Giang Hải Tông là cha ruột của Phó Nam, người Giang gia, hắn năm đó sẽ không để lại một ai.
Giang Phi sớm đã đáng chết, năm đó hắn đánh giá quá thấp sức chịu đựng trong lòng Giang Phi, cho rằng hắn tìm người làm những chuyện kia đã đủ để bức tử Giang Phi, cho dù ép không chết, cũng sẽ khiến từ nay về sau cậu thê thảm sống qua ngày, nhưng không nghĩ tới…
Năm đó hắn ở Phó gia thân bất do kỷ, đến nỗi hắn không thể tìm ai để điều tra tin tức Giang Phi, cho nên hắn không nghĩ tới, nguyên tưởng rằng từng bước đó sẽ khiến Giang Phi sa đọa, cậu ta lại có thể chịu đựng được.
Nhưng tiếp theo, chính là thời gian hắn đối phó với chàng trai này.
Mấy hôm sau lại bận túi bụi công việc, cũng nên có chút thú vui để giải tỏa.
Bên trên tờ tìm mèo tối hôm qua dán có số điện thoại, mà đã qua một buổi sáng, Giang Phi lại không nhận được bất cứ cuộc gọi nào của người biết tình tình, điều này khiến Giang Phi cực kỳ tức giận.
Cậu càng ngày càng lo Đại Quất lang thang sẽ bị bỏ đói…
Nhưng mà có lẽ là vận đen qua, cơn may đến, khi ăn cơm trưa, Giang Phi nhận được tin nhắn của chủ biên An Lệ trên điện thoại, nói với cậu rằng đã bán bản quyền bộ manga của cậu cho công ty điện ảnh và truyền hình.
Thấy số tiền bán cho công ty điện ảnh và truyền hình, Giang Phi vừa mừng vừa sợ…số tiền vượt qua cả dự đoán của cậu.
Giang Phi ôm điện thoại cao hứng đến thiếu chút nữa rơi lệ…
Như vậy xong rồi, có khoản tiền này rồi, lập tức có thể trả hết tất cả nợ nước ngoài của Giang gia rồi.
[Hỏi: Đại Quất đi đâu rồi? Đáp: Bị lão công ngốc nghếch số hai nhặt về rồi]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT