Giang Phi nghĩ hết tất cả các biện pháp để điều hòa lại cảm xúc mình, hơn mười ngày, cậu bực bội thu mình ở trong phòng vẽ nho nhỏ, loại bỏ tất cả suy nghĩ bậy bạ bắt đầu lên ý tưởng vẽ tranh.
Giang Phi sợ mình không trả nổi món nợ này, sẽ thật sự bị Phó Huân ép phải bán thân, loại sợ hãi này cứ mãi khiến cậu không cách nào bình tĩnh lại, vẽ chưa được mấy khung manga, lại sửa lại đổi, càng đổi trong lòng lại càng phiền não.
Trong lòng Giang Phi rất rõ, ba tháng, trừ phi tác phẩm cậu sáng tác ra phải nổi tiếng đến kinh ngạc rồi được công ty mua phim điện ảnh và truyền hình nào đó cải biên lại, nếu không căn bản không thể kiếm được ba trăm vạn, mà thôi, với thời gian sáng tác ngắn cùng tinh thần hiện tại của cậu, điều này căn bản không tồn tại.
Thời điểm đêm khuya vắng người, Giang Phi chung quy sẽ đối với bản phác thảo xóa đi sửa lại nhiều lần mà cảm thấy chán nản, đời này của cậu có phải thật sự xong rồi hay không.
Giang Phi không dám đi cầu xin Phó Huân, cậu biết ở trong mắt Phó Huân, cái chết của Phó Nam là do một tay mình gây nên, mình sống càng thảm, Phó Huân mới càng thống khoái, cầu hắn bỏ qua cho mình căn bản là thiên phương dạ đàm*.
*Thiên phương dạ đàm: Ý nói chuyện quá hoang đường, phi thực tế.
Có lúc Giang Phi thậm chí nghĩ, coi như cậu cầm ba trăm vạn trả lại cho Phó Huân, Phó Huân sẽ thật sự bỏ qua cho cậu sao?
Lấy tính tình âm tình bất định kia của Phó Huân, cùng với cảm tình của hắn dành cho Phó Nam, mình bước qua được con đường mà hắn bố trí này, chẳng lẽ hắn sẽ không dựng một bức tường ở trước mặt mình sao.
Không trực tiếp giết chết mình, mà giống như lăng trì vậy, khiến mình không cách nào tránh thoát được cơn thống khổ rồi dần dần chết đi.
Càng nghĩ sâu, Giang Phi càng cảm thấy sợ hãi, nhưng sau khi sợ, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục đường hoàng ngồi trong phòng vẽ, không cách nào để dùng, không chỗ nào có thể tránh, chỉ có thể dựa vào sức mình tránh một đao rồi lại một đao.
Tối hôm đó hơn mười giờ, Giang Phi cảm thấy đói, liền ra khỏi phòng vẽ đến phòng bếp nấu một tô mỳ làm bữa ăn khuya, thời điểm ngồi ở trước bàn ăn một tay cầm điện thoại di động lướt xem tin tức, kết quả tình cờ thấy thảm đỏ phát sóng trực tiếp.
Giang Phi thấy trong đống chữ ký của các khách quý tham dự thảm đỏ có ba chữ ‘Diệp Phong Miên’, lúc này liền sửng sốt, sau đó không chút do dự nhấn vào giao diện phát sóng trực tiếp, kết quả vừa lúc MC cầm micro cười nói: “Vinh hạnh mời diễn viên có thực lực của chúng ta Diệp Phong Miên tiên sinh lên đài.”
Giang Phi miệng cắn đũa, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Diệp Phong Miên ưu nhã lên bục, anh mặc âu phục màu trắng được nhãn hiệu đặc biệt làm riêng, cổ áo cài một cái nơ màu đen, cả người cao lớn gọn gàng với tỷ lệ hoàng kim hoàn mỹ, vừa đi lên giữa đài, MC mặc quý phục liền trong nháy mắt thành cảnh nền.
Cách màn ảnh di động, Giang Phi cũng có thể nghe được tiếng thét chói tai của người hâm mộ Diệp Phong Miên bên trong.
Khuôn mặt Diệp Phong Miên nhu hòa, ngũ quan đoan chính tuấn tú, đuôi mắt nhẹ nhàng cong thành đường vòng cung, cười lên khiến người ta như chìm trong gió xuân, cử chỉ thì chững chạc trầm liễm, được giới giải trí công nhận là nam thân sĩ ấm áp, cũng là nam tài tử có doanh thu cao nhất trong vòng giải trí.
Giang Phi gục xuống bàn, chống cằm lên tay, si ngốc nhìn Diệp Phong Miên trong điện thoại, không tự chủ nâng khóe miệng, cười ngây ngô.
————————————
Nền móng kinh doanh ở thành phố Trung Nam ổn định rất nhanh. Nên thu mua, nên âm thầm đút lót quan hệ, cũng sắp hoàn thành xong tất cả, coi như không có Phó gia ở sau lưng, tài sản cá nhân cùng mạng lưới giao thiệp của Phó Huân ở hai giới thương chính (thương giới – chính trị), hiện tại cũng đủ để khiến người ta kiêng kỵ.
Dĩ nhiên người ta kiêng kỵ hắn hơn vẫn là thân phận là con trai độc nhất của Phó Chấn, sau này nếu thật sự thừa kế đế quốc thương nghiệp trong tay Phó Chấn, địa vị cùng thực lực tất nhiên sẽ cao hơn ngàn tầng so với bây giờ, cho nên tới thành phố Trung Nam được mấy tháng, thế lực khắp nơi trong giới thương chính mời hắn xã giao liên tục không ngừng, quyền quý toan tính cậy thế hắn sử dụng hết mọi thủ đoạn.
Đối với việc này, Phó Huân tất nhiên có thể ứng phó thuận buồm xuôi gió, mấy năm này hắn đều bước đi như vậy, dưới khuôn mặt lạnh lùng ung dung, lòng đã chết lặng tựa máy móc cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Chiều hôm đó, Phó Huân đang cùng cục trưởng bảo vệ môi trường đánh golf thì nhận được điện thoại của một tên thủ hạ.
Thủ hạ này là người Phó Huân trước đó phái đi điều tra vụ Phó Nam tự sát mấy năm trước, thủ hạ nói với Phó Huân, điều tra có ‘thu hoạch ngoài ý muốn’.
Là một chuyện có liên quan đến cái chết của mẹ ruột Phó Nam – Phó Thu Uyển.
Lúc này Phó Huân liền mượn cớ kết thúc buổi golf, cuối cùng trở lại biệt thự mình, gặp thủ hạ kia ở thư phòng.
Mẹ đẻ của Phó Nam là Phó Thu Uyển, cũng chính là dưỡng mẫu mà Phó Huân một mực nhớ nhung trong lòng, tiếc nuối vì không thể báo đáp, năm đó do uất ức mà chết, kể từ khi biết Giang Hải Tông ở chung với mình nhiều năm đã lập gia đình liền gục ngã không gượng dậy nổi.
Thật ra thì Phó Huân cũng không rõ nguyên nhân cái chết của Phó Thu Uyển năm đó, chuyện mười mấy năm trước, trong trí nhớ của hắn chỉ là một hình ảnh mơ hồ, hắn chỉ biết năm đó Phó Thu Uyển uất ức, sau đó một mực uống thuốc, nhưng tinh thần ngày càng kém hơn, cho đến một ngày nằm ở trên giường không thể dậy được nữa.
Khi đó bác sĩ cấp cứu nói Phó Thu Uyển vì suy tim mà chết.
Sau khi Phó Thu Uyển chết, Phó Huân cùng Phó Nam liền được Giang Hải Tông đón về Giang gia nuôi dưỡng, mà cái chết của Phó Thu Uyển, cũng chỉ có một câu ‘uất ức mà chết’.
Đối với cái chết của Phó Thu Uyển, Phó Huân cho tới nay chỉ hận Giang Hải Tông phụ tình, nếu không phải khi còn sống Phó Thu Uyển không cho phép hắn trả thù Giang Hải Tông, cộng thêm sau đó Giang Hải Tông phá sản phải vào tù, Phó Huân tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Giang Hải Tông như vậy.
Hiện nay, điều tra của thủ hạ nói với Phó Huân, năm đó Phó Thu Uyển bị trụy tim mà chết, căn bản không phải do uất ức gây ra, mà là thuốc bà uống bị đổi.
Mà người đổi thuốc, chính là người đàn bà trung niên năm đó chăm sóc bên cạnh bà.
“Người giúp việc kia là Giang Hải Tông an bài cho mẹ ta.” Ánh mắt Phó Huân sắc bén, trong mắt tràn đầy tia máu đỏ tươi, nói: “Nói như vậy là do Giang Hải Tông hại chết.”
“Là vợ Giang Hải Tông mua chuộc người giúp việc kia, đổi thuốc của Phó Thu Uyển phu nhân thành thuốc trụy tim…Còn Giang Hải Tông có biết hay không, cái này còn chưa thể xác nhận.”
Người giúp việc năm đó chăm sóc Phó Thu Uyển, sau khi Phó Thu Uyển chết, lại vào Giang gia làm người giúp việc.
Thủ hạ Phó Huân tìm được bà ta, vốn là muốn hiểu rõ chuyện Phó Nam lúc còn sống từ miệng bà ta, nhưng người đàn bà kia lại say rượu, lúc ấy mới vừa uống rượu với bạn, bị thủ hạ của Phó Huân khách sáo làm quen, lỡ miệng nói đôi câu, sau đó thủ hạ Phó Huân lại giả bộ giặc cướp, chùm bao bố đạp vài cái trong một ngõ hẻm, khi cầm dao đặt lên cổ bà ta thẩm vấn, bà ta mới tiểu ra quần khai năm đó bị vợ Giang Hải Tông mua chuộc đổi thuốc của Phó Thu Uyển…
Phó Huân nện một đấm ở trên bàn, ánh mắt hắn thâm độc nhìn chằm chằm mặt đất, thô suyễn thở gấp, dường như trong ngực đang sôi sục máu, ép hắn muốn nổ tung, muốn xé nát tất cả mọi thứ bên cạnh.
Cái chết của Phó Thu Uyển vẫn là vết cắt trong lòng Phó Huân, sau khi vết thương kia kết vảy, lại bởi vì cái chết của Phó Nam sau đó mà thành hai vết cắt, đó là hai lần đả kích nghiêm trọng nhất trong đời Phó Huân.
Hai người quan trọng nhất cả đời này đều bị người của Giang gia hại chết, Phó Huân không biết hiện tại mình giữ lại người Giang gia làm gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT