Bên trong câu lạc bộ được thiết kế theo lối kiến trúc hoàng tộc Châu Âu, cổ kính lại xa hoa, rõ ràng là một nơi để mua vui, nhưng hai bên hành lang lại treo những bức tranh phác họa đầy nghệ thuật.

Nếu không phải có chút hiểu biết về nơi này, Giang Phi thiếu chút nữa tưởng mình bước vào viện bảo tàng.

Quý Hằng từng nói với Giang Phi, chỉ có người có tiền mới dành những nơi vui chơi cao cấp cho khách hàng của họ, không thiếu các loại giao dịch ngầm ở đây, khác hẳn với những sàn biểu diễn tối ở các hộp đêm quán bar khác, loại câu lạc bộ cao cấp này, người bình thường không vào nổi, người bình thường vào sẽ không còn tôn nghiêm.

Kỳ thực trong lòng Giang Phi hiểu rõ những thứ này, nhưng cái chán ghét mà cậu dành cho loại địa phương này, thật ra là đến từ bóng ma thuở nhỏ…Bao sương u ám, rượu thuốc lá, tiếng cười dâm đãng, tiếng nhạo báng thô tục cùng bạo lực.

Giang Phi cảm giác hô hấp nặng nề, cậu xoa xoa ngực, thận trọng hỏi Ngô Thân: “Ngô tiên sinh, xin hỏi…tối nay Phó tổng tới nơi này làm gì?” Đối mặt với người của Ngô Thân, Giang Phi vẫn theo thói quen gọi Phó tổng.



Ngô Thân không quay đầu lại đáp: “Phó tổng uống rượu với mấy người bạn.”

“Vậy gọi tôi đến… là vì sao?” Giang Phi kéo khóe miệng, cố gắng cười nói: “Tôi cũng…cũng không biết uống rượu.”

“Giang tiên sinh đến thì biết.”

Giang Phi mím môi một cái, không nói gì thêm, yên lặng đi theo Ngô Thân đến một cửa bao sương.

Ngô Thân mở cửa bao sương ra, hơi nâng cằm về phía Giang Phi, nhàn nhạt nói: “Vào đi, Phó tổng đang đợi ngài.”

Với góc độ này, Giang Phi đứng ở cửa bao sương không thể thấy toàn cảnh bên trong bao sương, nhưng mùi rượu thuốc lá bay ra kia, khiến Giang Phi theo bản năng nhíu mày một cái.

Giang Phi đoán Phó Huân hẳn muốn giới thiệu mình cho bạn hắn biết, cậu vào lúc này không nên biểu hiện không quá phóng khoáng, bảo sao nghe vậy, bộ dáng lo sợ dễ khiến Phó Huân mất mặt trước mặt bằng hữu.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Giang Phi tự nhiên hơn rất nhiều, cuối cùng hít sâu một hơi, mỉm cười đi vào bao sương.

Bên trong bao sương, giữa hai cây cột màu vàng được khắc hình rồng bay phượng múa là chiếc ghế salon hình bán nguyệt màu đỏ bên trên có sáu bảy người đàn ông đang ngồi. Một nam nhân vạm vỡ một tay bưng ly rượu, một tay ôm lấy vòng eo thon thả hoàn mỹ của nữ nhân, miệng đang cười cười nói nói cái gì đó, khuôn mặt cũng thô kệch như thanh âm.

Trên bàn rượu trước ghế salon, bày đủ loại rượu đỏ trắng có giá trị không rẻ, trừ nam nhân nói chuyện lớn tiếng kia ra, mấy người còn lại đều đằng đằng sát khí, có một người anh tuấn quý khí, chỉ vắt chéo hai chân vẻ mặt lãnh đạm, nhìn cũng không phải người dễ gần.

Những thứ này hiển nhiên không phải cảnh bạn rượu bàn chuyện làm ăn, càng giống một buổi tụ họp âm thầm của đám bạn thân hơn.

Phó Huân ngồi trong đám người, thân thể lười biếng dựa vào ghế salon, hai chân hơi mở, một tay đặt ở dưới nách, một tay kẹp điếu xì gà.

Phó Huân không cảm xúc, hắn không nhanh không chậm hút thuốc, trong khói mù, cặp mắt hẹp dài càng thâm thúy và lăng lệ hơn, khiến cho tư thế hắn trở nên lười biếng, cũng khiến người ta phần nào cảm giác được cỗ cường thế sinh động hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Dĩ nhiên, Giang Phi vốn đã coi Phó Huân thành thân nhân, giờ phút này tất nhiên không cảm giác được khí tức lạnh lẽo xung quanh hắn, cậu thấy Phó Huân, trong nháy mắt liền gỡ xuống tất cả phòng bị, bất an cùng khẩn trương trong lòng một khắc trước lập tức bình ổn lại.



Phó Huân thấy được Giang Phi, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị, hắn ngồi thẳng người, dật tắt điếu xì gà hút được nửa trong tay vào gạt tàn thuốc, sau đó phủi tay hai cái, tự tiếu phi tiếu nói: “Yên tĩnh nào, ta giới thiệu cho mọi người một người.”

Đám người nghiêng đầu nhìn theo hướng Phó Huân chỉ.

Giang Phi bị nhiều ánh mắt đồng loại tập trung, nhất thời có chút không biết làm sao, cánh tay nắm vạt áo bên người nửa ngày mới chậm rãi đưa tay lên, gật đầu mỉm cười với mọi người, sau đó tựa như cầu giúp đỡ nhìn về phía Phó Huân.

“Cậu ấy tên Giang Phi.” Phó Huân nghiền ngẫm cười: “Em trai…ta.”

“Em trai.” Trương Ngạo đang ôm eo người đẹp cười to nói: “Phó ca ngài lúc nào nhận em trai thế? Vị em trai này có hôn mấy anh trai như chúng ta không?”

Một đám người cười ầm lên.

Trương Ngạo là một trong những tâm phúc của Phó Huân, xuất thân từ lính đánh thuê, cha Trương Ngạo là một trong những ông trùm của tổ chức lính đánh thuê khu vực Châu Á, đội ngũ lính đánh thuê này mười năm trước đã bị gia chủ của Phó gia Phó Chấn tốn rất nhiều tiền thuê chỉ được phục vụ Phó gia.

Từ khi Phó Huân bước vào Phó gia, Trương Ngạo liền được Phó Chấn an bài bên người Phó Huân làm việc, tính tình của hắn hào phóng, mặc dù lớn hơn Phó Huân ba tuổi, nhưng một tiếng một tiếng đều gọi Phó Huân là Phó ca, đi theo Phó Huân đã được bảy tám năm, cực kỳ trung thành với Phó Huân.

Phó Huân không trả lời Trương Ngạo, hắn hướng Giang Phi vẫy vẫy tay: “Giang Phi lại đây, tới ngồi bên cạnh anh.”

Giang Phi nhanh chóng đi lên trước, vòng qua hai ghế salon ngồi bên cạnh Phó Huân.

Sau khi ngồi xuống, Giang Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu liếc nhìn Phó Huân bên cạnh, nhất thời trong lòng ổn định hơn rất nhiều.

Hai tay Giang Phi đặt trên đầu gối, tư thế ngồi hết sức cẩn trọng, không dám đối mặt với những người ở đây quá một giây, lúng túng liếc nhìn nhưng không kém phần lễ phép, mỉm cười tỏ ý.

“Phó Huân, em trai ngài từ đâu đến?” Một nam nhân đeo kính nhìn qua khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, khí chất ôn đoan trầm tĩnh mở miệng hỏi.

Nam nhân này tên Trầm Thanh Lễ, cùng Phó tổng là Phó Huân mở công ty ở thành phố Trung Nam, biết Phó Huân được ba bốn năm, là tinh anh thương vụ được Phó Chấn đào tạo cho Phó Huân, là một trong những thủ hạ có tiếng tăm nhất của Phó Huân, trừ Phó Huân ra, thủ hạ nào trong bang cũng kính trọng hắn.



Phó Huân dựa vào ghế salon, lười biếng nói: “Giang Phi, giới thiệu mình một chút đi.”

Giang Phi gật đầu một cái, ôn hòa lễ độ nói: ” Xin chào mọi người, tôi là Giang Phi, Phó Huân hồi nhỏ sống ở nhà tôi mấy năm, cho nên chúng tôi cũng coi như là anh em.” Dừng một chút, Giang Phi nói thêm: “Sau đó chúng tôi tách ra khoảng bảy tám năm, trước đây không lâu tình cờ gặp mặt mới được tiến tới với nhau một lần nữa.”

Giang Phi nói xong, toàn bộ đều yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhíu chặt mày nhìn Giang Phi, không khí một khắc trước còn vui mừng náo nhiệt, trong nháy mắt không còn lại chút gì trở nên lạnh lẽo.

Giang Phi không biết vế sau mình nói sai cái gì, đột nhiên thành tiêu điểm của tất cả mọi người, điều này làm cho cậu có chút sợ hãi.

Một tay Giang Phi di chuyển trên ghế salon, thận trọng kéo vạt áo Phó Huân một cái, hi vọng Phó Huân lúc này có thể mở miệng hòa hoãn không khí lại một chút.

“Nga.” Trương Ngạo vỗ đùi, đột nhiên mở miệng nói: “Vậy cậu không phải là người đã bức tử em trai của Phó ca sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play