Giang Phi cao hứng không chỉ bởi vì giải quyết được phiền toái cho Phó Huân, nhiều hơn chính là vì mình rốt cuộc cũng có thể làm được chút việc cho Phó Huân mà cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù thân phận cậu khác xa với Phó Huân, nhưng chuyện này ít nhất đã chứng minh Giang Phi cậu ở trước mặt Phó Huân không phải là một tên vô dụng.
Giang Phi đoán Phó Huân giờ phút này nhất định thấy mình trong một thời gian ngắn có thể kiếm được số tiền lớn như vậy mà cảm thấy khiếp sợ, nói không chừng đã nhìn mình bằng một con mắt khác.
Giang Phi không kịp đợi muốn gặp Phó Huân, muốn chia sẻ với hắn những cố gắng mấy năm này của cậu.
Tâm tình tốt, buổi sáng Giang Phi liền đặc biệt đi siêu thị mua chút thức ăn, chuẩn bị hai món ăn mình thích, hảo hảo thưởng cho mình.
Xách một túi nguyên liệu nấu ăn đến cửa nhà trọ, Giang Phi mới vừa lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, chợt nghe tiếng mèo kêu truyền từ bên trong phòng trọ bên cạnh.
Lần này Giang Phi chắc chắn mình không nghe nhầm, cậu nhanh chóng đi tới cửa phòng bên cạnh, dán lỗ tai lên cửa cẩn thận nghe một hồi, tiếng mèo kêu liên tục không ngừng, khiến cậu nghe mà kích động không thôi.
Là Đại Quất.
Là tiếng kêu của Đại Quất.
Giang Phi lập tức ấn chuông gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, một chàng trai mặc quần áo ngủ đầu tóc bù xù, đôi mắt lim dim mở cửa phòng ra, không nhịn được nhìn Giang Phi ngoài cửa: “Sáng sớm đến có việc gì?”
Ra là vị hàng xóm Giang Phi từng gặp một lần trong thang máy, trong ấn tượng của Giang Phi dáng dấp vị hàng xóm này rất đoan chính, mặt giống như minh tinh, có chút giống như thiếu gia nhà giàu, nhưng tính tình quả thực hơi nóng nảy.
Giang Phi mỉm cười, rất lễ phép nhẹ giọng nói: “Cái đó…tôi nghe được trong phòng trọ của anh có tiếng mèo kêu, tiếng kia tôi nghe có chút quen tai, trước đây không lâu tôi có làm mất một con mèo màu vàng quất, muốn hỏi có phải anh nhặt được hay không?”
Chàng trai sửng sốt, sau đó gãi gãi cái đầu ổ gà, lãnh đạm nói: “Nga, nguyên là con mèo mập kia là của cậu.”
Nghe được cái chữ ‘mập’ này, Giang Phi biết mình đã đoán đúng, khẳng định chính là Đại Quất, vì vậy vội vàng nói: “Rất xin lỗi, xin hỏi…có thể trả lại mèo cho tôi không?”
Chàng trai nhường đường, không nóng không lạnh nói: “Vậy đi vào ôm nó đi đi, trước thấy nó đứng ở cửa hành lanh, sợ nó chết cóng mới ôm nó về.”
“Trước đó tôi có dán rất nhiều giấy gợi ý tìm mèo ở tiểu khu, tôi…”
“Con mẹ nó tôi không thấy, có thấy cũng chỉ cho rằng đó là một tờ quảng cáo nhỏ, ai thèm xem kỹ chứ?”
“Tôi không trách ngài.” Giang Phi sợ đối phương tức giận, vội vàng nói: “Ngài…ngài đừng hiểu lầm.”
Giang Phi không nói nhảm nhiều nữa, cúi đầu nhanh chóng đi vào phòng trọ của chàng trai.
Phòng trọ của chàng trai rất bừa bộn bừa bộn, ở cửa là mấy đôi giày ngã trái ngã phải, chiếc áo khoác thì tiện tay ném lên trên bàn ăn, trên bàn trà nhỏ là hộp đồ ăn ngoài cùng vỏ hoa quả còn sót lại, trên ghế salon là hai chai bia, còn trên ban công, là một túi đồ ăn cho mèo nhưng bị nghiêng xuống đất khiến đồ ăn cho mèo rơi vãi đầy đất.
Căn phòng trọ này được sửa sang rất bình thường, thậm chí còn không bằng phòng Giang Phi đang ở, hơn nữa nhìn một cái cũng biết là đã lâu không quét dọn…Giang Phi trước còn hoài nghi chàng trai này là con nhà giàu, bây giờ nhìn lại, có chút giống một kẻ lưu vong từ phương khác tới đây, không có khả năng tự lo liệu cuộc sống…
Dĩ nhiên, những thứ này không liên quan gì đến Giang Phi, Giang Phi cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, cậu đối với người lạ vẫn luôn có loại cảm giác muốn tránh né, trò chuyện hay tiếp xúc đều không giỏi lại hơi mang khuynh hướng chống cự lại.
Giang Phi ôm lấy Đại Quất trên ghế salon, xoay người cảm ơn liên tục chàng trai kia, sau đó nhanh chóng đi về phía cửa.
Chàng trai đi tới bên cạnh Giang Phi, cau mày nhìn chằm chằm Giang Phi một hồi, tựa hồ đang vướng mắc cái gì đó, một lát sau, hắn gãi gãi trán, có chút không được tự nhiên nhưng cố gắng tỏ ra lẽ thẳng khí hùng: “Cái đó, tôi nuôi mèo cậu nhiều ngày như vậy, hơn nữa nếu không có tôi, nó không chừng đã sớm chạy mất, cậu…cậu chẳng lẽ không…ừm…lấy ra chút….”
Chàng trai tâm cao khí ngạo, không nói đòi tiền, nhưng hiện tại hắn quả thực thiếu tiền, cho nên chỉ có thể…
Giang Phi lập tức hiểu ý của chàng trai, cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, trên tấm gợi ý tìm mèo ban đầu cậu dán cũng viết rõ sẽ trả tiền công.
“Được.” Giang Phi nói: “Anh cần bao nhiêu tôi chuyển tiền cho anh.”
Chàng trai ho nhẹ hai tiếng: “Cần…cần ba vạn.”
‘Ba vạn’ này dọa Giang Phi không nhẹ, cậu vốn chỉ định trả ba ngàn, huống chi trong thẻ ngân hàng của cậu cũng chỉ còn một vạn.
Tuy nói Đại Quất ở trong lòng cậu là vô giá nhưng cũng không thể cứ như vậy để mặc người ta xâu xé a.
“Cái…cái đó trong tay tôi quả thực không có tiền, ngài nhận ba ngàn thôi có được không?” Giang Phi thận trọng nói: “Nếu không tôi cho ngài thêm một ngàn nữa.”
Lòng tự trọng của chàng trai bị tổn thương, không chịu nổi vì mấy vạn mà phải đi đòi người ta, cuối cùng khoát tay chặn lại, nói thẳng: “Thôi, cậu ôm mèo đi đi, tiền tôi không cần nữa.”
Giang Phi sửng sốt: “Vậy…vậy tôi biết cảm ơn ngài thế nào?”
“Như vậy đi, cậu…cậu mời tôi ăn bữa cơm đi.” Sắc mặt chàng trai rất mất tự nhiên, nhưng vẫn tận lực giả bộ không vấn đề gì: “Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Bụng chàng trai đột nhiên phối hợp kêu lên hai tiếng, sắc mặt chàng trai đỏ lên, nhất thời cực kỳ lúng túng.
Giang Phi nhìn hộp đồ ăn ngoài trên bàn trà nhỏ, lại quay đầu liếc bên cạnh, một cái liền có thể thấy toàn cảnh phòng bếp, trong phòng bếp vương vãi đầy những mảnh vụn thức ăn khô khốc, trong một cái nồi còn có một sợi mì vương ra bên ngoài, nhìn một cái liền biết định nấu mì, kết quả nước mì tràn ra khắp nhà…đoán chừng là định nấu cơm nhưng thất bại.
Lúc này bụng chàng trai lại kêu mấy tiếng nữa.
Giang Phi nhìn chàng trai lúng túng, bộ dáng muốn nói lại thôi, trong lòng khó hiểu sinh ra vài phần đồng cảm.
Không có tiền, không biết nấu cơm, bên người không có thân nhân…Giang Phi bỗng nhiên nghĩ tới mình trong quá khứ.
Do dự mấy giây, Giang Phi nhẹ giọng nói: “Nếu không như vậy đi, tôi vừa lúc vừa mua chút thức ăn, buổi trưa hôm nay cậu đến phòng trọ tôi ăn đi, tôi ở bên cạnh cậu.”
Là hàng xóm, lại là người có lòng tốt nhận nuôi Đại Quất, Giang Phi cảm giác chàng trai này mặc dù tính khí nóng nảy nhưng nhất định là một người lương thiện.
Chàng trai cực kỳ cao hứng, nhưng lại nhanh chóng trầm mặc lại, làm bộ suy nghĩ cẩn thận: “Ừm, cũng được, vậy tôi ăn một bữa ở chỗ cậu vậy.”
Trong lòng Giang Phi cười hai tiếng, cảm giác chàng trai này chết cũng phải sĩ diện.
“Vậy tôi về trước đây, anh rửa mặt xong thì tới gõ cửa.” Giang Phi nói: “Đúng rồi, tôi tên Giang Phi, Giang trong giang thủy (nước sông), phi trong thị phi.”
Chàng trai tay đút túi quần: “Tôi tên Dịch Thần, Dịch trong bác dịch (đánh cờ), thần trong thánh thần.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT