Giang Phi ngồi ở trong phòng thay đồ rất lâu, suy tư một hồi cũng tỉnh táo lý trí lại, cuối cùng đưa ra cái kết luận buồn cười…
Cậu đã quá đề cao mình, bởi vì đã quá đề cao mình cho nên mới nghĩ rằng ân oán hồi nhỏ từ mười mấy năm trước vẫn kéo dài đến nay.
Nếu Phó Huân là người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, sợ rằng hắn đã không là người quyền cao chức trọng như hiện tại. Hắn can đảm, nhìn xa trông rộng, càng sẽ không canh cánh trong lòng một cái ân oán với một người nhỏ bé.
Ly rượu kia, có lẽ chỉ là biểu đạt hắn hiện tại khinh thường mình mà thôi.
Bởi vì khinh thường cho nên sẽ lười thanh toán chuyện lúc trước với mình đi.
Giang Phi hít sâu một hơi, cái cảm giác bế tắc vô hình kia hình như đã vơi đi rất nhiều, cậu đứng trước bồn rửa mặt tạt nước lạnh vào mặt, cuối cùng thay y phục rời khỏi khách sạn.
Khi trở lại nhà trò cũng đã hơn chín giờ tối, Giang Phi vọt vào tắm rồi lập lức bò lên giường, trong đầu cực kỳ rối loạn, cả người không có một chút tinh thần nào.
Giang Phi cầm điện thoại lên định xem video một lúc thì phát hiện nửa giờ trước biên tập viên gửi một tin nhắn ngắn tới, nói họ đang đăng manga liên tiếp, phản ứng trên mạng rất tốt, đã có mấy công ty điện ảnh và truyền hình tới thương lượng, muốn mua lại bộ manga này để soạn thành phim.
Biên tập viên liên hệ với Giang Phi, là An Lệ, hơn bốn mươi tuổi, một nữ tổng biên tập manga, hiện tại đã ký không ít hợp đồng với các họa sĩ manga, Giang Phi chính là một trong số đó.
Khi làm việc cũng không cần trực tiếp gặp mặt Giang Phi, bọn họ và Giang Phi ký hợp đồng đều dựa vào việc gửi qua bưu điện cho nhau, một bên nộp bản thảo đúng hạn, một bên mỗi tháng gửi tiền nhuận bút vào tài khoản của đối phương đúng hạn, mấy năm qua Giang Phi cũng được coi là họa sĩ manga có chút danh tiếng trên mạng, nhưng luôn luôn không có ai gặp cậu bằng xương bằng thịt bao giờ.
Những người bên cạnh Giang Phi cũng không nhiều người biết công việc của cậu, một là do Giang Phi vốn đã ít bạn, hai là con người cậu lại hay nằm dí ở nhà, không thích hâm nóng tình cảm với người khác, cũng không thích ồn ào, có khi chỉ vẽ một chút cũng nằm chết dí ở nhà trọ một tháng không bước ra khỏi cửa.
Bên cạnh Giang Phi chỉ có mỗi Quý Hằng biết cậu là họa sĩ manga, lại cũng có chút danh tiếng, nhưng Giang Phi cụ thể vẽ cái gì, bút danh trên mạng là gì, Quý Hằng cậu ta cũng không biết.
Giang Phi không phải chỉ có một bản manga được công ty điện ảnh và truyền hình mua bản quyền, nhưng cậu từ trước từ giờ đều chỉ dựa theo quy định trong hợp đồng cầm bản quyền mình được phân, những khâu nhỏ còn lại đều giao cho bên làm việc bọn họ thương lượng.
Cho nên trong mắt đám người An Lệ, Giang Phi chỉ là họa sĩ ký hợp đồng với công ty họ, yêu cầu tối thiểu, họa sĩ phải có tính cách tốt, cộng thêm phong cách vẽ của Giang Phi đơn giản ấm áp, cùng với tấm ảnh thẻ anh tuấn trong hợp đồng mà cậu gửi qua bưu điện, làm không ít tiểu cô nương với tâm hồn thiếu nữ bên công tác thầm ái mộ cậu, An Lệ chính là sợ nhân viên cấp dưới không công bằng nhìn nhận vấn đề một cách khách quan khi tiếp xúc với Giang Phi, mới tự mình làm biên tập viên của Giang Phi…
Trò chuyện với An Lệ xong, Giang Phi đột nhiên nhận được cuộc gọi của Quý Hằng.
Giờ phút này Quý Hằng bên kia đã giúp xong, cậu đang trên đường trở về vừa lái xe vừa đeo tai nghe bluetooth màu xanh gọi điện thoại cho Giang Phi.
“Cái gì, hắn hỏi thăm tớ á?” Nghe được Quý Hằng nói thủ hạ Phó Huân hỏi chuyện liên quan tới cậu, Giang Phi lập tức từ trên giường ngồi dậy: “Hắn ta hỏi cái gì?”
“Hỏi nhiều lắm, cái gì mà cậu ở đâu, bình thường làm gì, hỏi lung tung một đống.” Quý Hằng nói “Nhưng tớ không nói với hắn đâu, tớ nói giao tình giữa tớ và cậu không sâu.”
Cảm giác được Giang Phi yên lặng, Quý Hằng nghi ngờ nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy Giang Phi, cậu sẽ không thật sự quen biết với tên Phó tổng đó đi, loại dân thường nhỏ bé như chúng ta đừng có quan hệ với loại người như vậy, bọn họ nghiền chết chúng ta cũng chỉ như giết chết một con kiến hôi thôi.”
“Tớ…tớ không quen hắn.”
“Đệt, vậy hắn sẽ không thật sự để ý đến cậu chứ, khi tớ kết thúc công việc nghe được những người khác nói trong yến hội cậu đánh vỡ một ly Champagne trước mặt hắn, làm bắn lên giày của hắn…” Quý Hằng nói “Chẳng lẽ vào lúc đó liền để ý đến cậu lại nói dáng dấp cậu lại tốt như vậy, bị để ý cũng…”
“Quý Hằng đừng đoán bậy.” Giang Phi nói: “Không thể nào có chuyện đó, có lẽ…có lẽ do tớ làm ướt giày hắn, hắn muốn tớ bồi thường thôi.”
“Hức người ta quan tâm chuyện này thôi mà tớ thấy…”
Giang Phi vội vàng cúp điện thoại, nhưng sau đó trong lòng càng loạn hơn.
Phó Huân hỏi thăm mình, có ý gì đây
Nhiều năm như vậy, hắn đứng ở trên cao cũng chuẩn bị giống như mình năm đó giễu cợt mình, châm chọc mình sao?
Trong lòng Giang Phi cười nhạo chính mình, cho dù là như vậy thì sao, cũng không phải là thâm cừu đại hận gì, không cần mất mạng mới có thể xóa bỏ ân oán, vậy cứ đứng bất động mặc hắn chế giễu mặc hắn cười đi.
Chuyện gian nan nhất trong cuộc đời đã tới rồi, chuyện truy cứu không đau không nhột này, cậu có thể chịu được.
Giang Phi không ngủ được, cậu rút ra một quyển sổ nhỏ dưới gối, bên trong ghi những khoản trả nợ mấy năm nay, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nếu như bán bản quyền bộ manga lần này cho công ty điện ảnh và truyền hình, phần nợ còn lại, trước khi chờ cha ra tù có thể trả sạch rồi.
Một đêm này Giang Phi ngủ rất muộn, cậu nằm ở trên giường ngây ngốc nhìn trần nhà hồi lâu, không khí yên tĩnh nhẹ nhàng dẫn hồi ức từ nơi sâu thẳm ra, đem ký ức chua xót đó kéo rất dài rất dài….
Lần đầu gặp Phó Huân, Giang Phi mới chín tuổi.
Giang Phi không để mặt mũi cho cha mình, khi Giang Hải Tông mang theo Phó Huân cùng Phó Nam ở bên cạnh, cười với Giang Phi giới thiệu từ hôm nay hai đứa trẻ này sẽ là anh em trai của cậu, Giang Phi liền nhổ ngay một ngụm nước miếng lên mặt Phó Huân.
Giang Phi sớm đã nghe người giúp việc trong nhà nói, hai người này căn bản không phải là con của bằng hữu đã quá cố, bởi vì nhìn đáng thương cho nên mới mang về Giang gia nuôi dưỡng như cha nói…mà hai tên này chính là con riêng của cha bên ngoài, là dã loại, là thứ đã phá hủy quan hệ của cha mẹ, là đầu sỏ chia rẽ cái nhà này.
Mẹ Giang Phi hết sức phản đối, tức đến thần kinh suy kiệt mà phải nhập viện, nhưng vẫn như cũ ngăn cản hai người kia tiến vào Giang gia.
“Tên thối ngu đần đi chết đi.” Giang Phi hướng Phó Huân và cậu bé núp sau lưng Phó Huân rống lên một tiếng.
Giang Hải Tông giận dữ, vừa định dạy dỗ Giang Phi, Giang Phi liền xoay người nhanh chóng chạy lên lầu.
Phó Huân mười bốn tuổi yên lặng lau nước miếng trên mặt, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng không có quá nhiều ưu tư, bà vú bên cạnh đưa khăn giấy cho hắn, Phó Huân không cảm xúc nói tiếng cảm ơn.
Ánh mắt Phó Huân nhìn cầu thang cách đó không xa, sự kiềm chế và thành thục đã vượt quá lứa tuổi hiện tại, khiến người ta không thể nào nhìn thấy trong mắt hắn một tia mất khống chế cùng tức giận vì bị làm nhục nào, hắn nhìn qua rất bình tĩnh, cũng hết sức tỉnh táo.
Phó Nam đã gần sáu tuổi, đứng bên cạnh Phó Huân, nắm lấy tay hắn, vâng vâng dạ dạ sợ hãi nói: “Anh, anh ấy rất ghét chúng ta.”
Giang Hải Tông nghe được lời của Phó Nam, ngồi xổm người xuống an ủi Phó Nam: “Các con mới làm quen, chờ đến khi quen rồi,con sẽ biết Giang Phi là người anh rất tốt…”
Thế nhưng Giang Hải Tông đã lầm, những ngày kế tiếp, Giang gia vì dẫn Phó Huân và Phó Nam đến, bị Giang Phi nháo cho gà chó không yên, Giang Phi luôn luôn biết kiềm chế cực tốt tựa như uống lầm thuốc, trở thành tên quần áo là lượt dã man, cậu không lúc nào không gây khó dễ nhục mạ Phó Huân cùng Phó Nam.
Những lúc Giang Hải Tông không ở nhà, Giang Phi liền ném tất cả những vật có thể lấy được trong phòng Phó Huân xuống cửa sổ, chỉ vào mũi hắn mắng hắn là dã loại, giễu cợt hắn là tên nhà quê giả bộ thiếu gia, cũng xui tất cả các bạn bè xung quanh cô lập hai anh em họ Phó bọn họ.
Bởi vì Phó Huân không thích nói chuyện, Giang Phi liền đặt cho hắn một cái tên riêng, tên cẩu câm.
Phó Nam nhát gan sợ chuyện, cứ bị Giang Phi khi dễ là lập tức ôm Phó Huân khóc lóc kể khổ, mà Phó Huân vẫn luôn giữ cái khuôn mặt như băng vạn năm không đổi, đối với việc Giang Phi ngang tàn vô lễ hắn vẫn có thể kiềm chế không lộ một chút ưu tư, chỉ có khi Giang Phi khi dễ Phó Nam, Giang Phi mới có thể trong mắt Phó Huân thấy được sự giận dữ cùng căm ghét của hắn đối với mình.
Giang Phi rất ghét rất bài xích Phó Huân, Phó Huân thâm trầm ít nói, tính tình lầm lì biết kiềm chế khiến Giang Phi khi đối mặt với Phó Huân luôn cảm thấy hết sức không thoải mái, hắn giống như một con ác thú ẩn giấu sát khí và bạo ngược giả bộ thành một con chó không có lực công kích, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, chỉ muốn dùng toàn lực đuổi hắn ra khỏi lãnh vực của mình.
Giang Phi không lúc nào không xua đuổi Phó Huân, rốt cuộc vào năm cậu mười ba tuổi, một người đàn ông xa lạ tới Giang gia, nói muốn đón Phó Huân đi, cũng chỉ đón một mình Phó Huân.
Ngày đó là lần đầu tiên Phó Huân chủ động nói chuyện với Giang Phi, hắn nói với Giang Phi, đừng khi dễ em trai tôi nữa, nếu không tương lai tôi nhất định không bỏ qua cho cậu.
Lúc ấy biểu tình của Phó Huân rất lạnh lùng nghiêm nghị, tâm cao khí ngạo như Giang Phi nghe xong lập tức muốn nổ tung, liền đáp, nếu anh đi, tôi sẽ ngày ngày đánh Phó Nam, ngày ngày cưỡi hắn như con chó…
Lúc đó biểu cảm Phó Huân rất kinh khủng, hắn nhìn chòng chọc vào Giang Phi khoảng năm sáu giây, cuối cùng không nói gì nữa theo người đàn ông kia rời khỏi Giang gia.
Giang Phi chỉ nhớ, ngày đó Phó Nam mười tuổi khóc rất ghê gớm.
Từ ngày đó, Giang Phi không nghe được bất cứ tin tức gì về Phó Huân, sau đó cậu mới biết, Phó Huân và Phó Nam không phải là anh em ruột, Phó Nam chính xác là con riêng của cha mình, nhưng Phó Huân là được mẹ của Phó Nam nhận nuôi, chỉ là người cha kia quá yêu vị tình nhân đó. Người phụ nữ đó, mới đưa cả con nuôi của nàng vào Giang gia.
Cho nên Phó Huân là được cha thật sự của hắn đón đi.
Sau hai năm Phó Huân đi, Giang gia bị phá sản, cha Giang Phi vì trốn thuế mà ở tù, mẹ bị đả kích tinh thần thất thường, tất cả đến quá đột nhiên, quá hung mãnh…
Sau rất nhiều năm, thời gian trôi qua cực kì chậm chạp, các loại gian khổ cùng nhân tình ấm lạnh trong cuộc sống đã ép Giang Phi chưa trưởng thành từ bỏ tất cả những nỗi nhớ nhung về quá khứ đã qua trong đầu…
Giang Phi bắt đầu chân chính trưởng thành, thành thục, nụ cười càng ngày càng nhạt, lời càng ngày càng ít, cuối cùng biến thành một người khi đứng ở trong đám người sẽ cảm thấy hơi bất an, sợ xã giao.
Tựa như ngoài cái tên Giang Phi vẫn đi theo trong tám năm này, trên người Giang Phi tất cả đều thay đổi.
Hơn bốn giờ sáng, Giang Phi ngủ, trong mộng cậu lại nặng nề bước đi trên con đường tám năm trước.
Thật sự…
Quá mệt mỏi…
Gần trưa Giang Phi mới tỉnh, cậu mặc quần áo ngủ và đi dép vào, vừa đi vừa ngáp đi tới phòng vệ sinh.
Răng vừa mới đánh được một nửa thì chuông cửa reo.
Biết Giang Phi ở đây, cũng chỉ có vài đứa bạn có tình cảm khá tốt như Quý Hằng, vì vậy Giang Phi cứ để miệng đầy kem đánh răng ra khỏi phòng vệ sinh, có lẽ do ngủ quá lâu khiến đầu óc quay quồng suy nghĩ chậm chạp nên Giang Phi không nhìn mắt mèo liền trực tiếp kéo cửa ra.
Nhìn thấy bốn tên đàn ông thân hình cường tráng âu phục chỉnh tề đứng ở bên ngoài, Giang Phi sửng sốt, trong nháy mắt thanh tỉnh.
Ực một tiếng, Giang Phi nuốt luôn kem đánh răng trong miệng, bất an nhìn mấy người đàn ông ngoài cửa, cuối cùng cố gắng cười ôn hòa hỏi: “Xin hỏi các anh…tìm ai?”
Bốn người không lên tiếng, xoay người để ra một con đường, một người đàn ông cung kính hướng người đàn ông đang đứng ở chỗ cửa an toàn hút thuốc cách đó không xa nói: “Phó tổng, chính là chỗ này, không sai người.”
Nghe được hai chữ Phó tổng, đầu óc Giang Phi ông một tiếng trống rỗng, khi cậu nhìn người đàn ông hút thuốc lá chậm rãi xoay người, trái tim đang treo cao tựa như rơi xuống đất.
Đích thực là hắn, Phó Huân.
Trong lòng Giang Phi cười nhạo mình…
Đêm qua không phải đã chuẩn bị chịu đựng rồi sao, coi như lúc này hắn cho cậu một cái tát, cậu cũng vẫn có thể đứng bất động mà.
Phó Huân mặc âu phục màu xám khói được cắt xén tinh xảo, một tay đút túi quần tây, một đầu ngón tay kẹp điếu thuốc thơm, khuôn mặt hắn vẫn như cũ thâm trầm khó lường không thể nhìn ra được gì, thân hình cao lớn anh tuấn tỏa ra sự lạnh lẽo cùng kiên cường, hắn nhìn Giang Phi đứng ở bên trong nhà, trên người mặc bộ quần áo ngủ rộng không vừa người, miệng đầy kem đánh răng, chân mày không thể không nhíu một cái.
Phó Huân không nói gì, trực tiếp đi vào nhà, sau khi hắn nhấc chân đạp cửa đi vào, Giang Phi theo bản năng xoay người lui qua một bên.
Giang Phi biết, đối phương đã ‘giết’ đến nhà mình, cậu nhất định phải dùng toàn bộ sự bình tĩnh luyện trong tám năm qua ‘tiếp đãi’ hắn.
Trường hợp xấu nhất… hắn sẽ không đến mức đánh chết mình đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT