Chiều hôm đó, Giang Phi nhận được điện thoại từ phía nhà giam, nói rằng đơn xem xét cậu đưa lên lúc trước đã được duyệt, cậu có thể đến ngục thăm Giang Hải Tông.

Cứ cách hai tháng Giang Phi sẽ đến nhà giam thăm Giang Hải Tông một lần.

Sau khi Giang Hải Tông ngồi tù, đám người thân với Giang gia không có bất kỳ ai hỏi thăm sức khỏe của Giang Hải Tông, những năm này gần như chỉ có mỗi mình Giang Phi còn nhớ đến sự tồn tại của Giang Hải Tông.

Giang Phi chưa từng kể lể với Giang Hải Tông về việc cuộc sống ủy khuất của mình, cho dù là lúc Giang gia vừa phá sản, đoạn thời gian Giang Hải Tông vừa ngồi tù, cậu bị tất cả thân thích tránh né chặn ngoài cửa, từng suýt chết mấy lần, cậu không nói bất kỳ cái nào, khi đến thăm, cậu nói dối mình có mợ giúp đỡ, sống rất tốt, kỳ thực đoạn thời gian đó cậu tuyệt vọng đến độ muốn tự sát.

Năm sau Giang Hải Tông liền mãn tù ra ngục, đây là một trong hai chuyện Giang Phi cao hứng nhất gần đây, chuyện còn lại đó chính là giải trừ hiềm khích lúc trước của Phó Huân.

Cách tấm thủy tinh trò chuyện qua điện thoại với cha, Giang Phi mừng rỡ nói với Giang Hải Tông, Phó Huân đã trở lại, hơn nữa rất tốt rất tốt với cậu.

Giang Hải Tông nghe xong, sắc mặt liền biến đổi, lập tức yêu cầu Giang Phi cách xa Phó Huân ra, càng xa càng tốt.



Giang Phi không hiểu tại sao cha lại bài xích Phó Huân như vậy, Giang Hải Tông giải thích rằng, Phó gia, không một ai là người tốt cả.

Những năm này Giang Hải Tông một mực ở trong ngục, mặc dù không rõ sự lớn lên cùng thay đổi của Phó Huân mười năm này, cũng không biết Phó Huân rốt cuộc là người như thế nào, nhưng ông đối với Phó gia sau lưng Phó Huân, cực kỳ hiểu về gia tộc kinh khủng này.

Trong ấn tượng của Giang Hải Tông, địa vị Phó gia càng cao, người có quyền lợi càng lớn, càng tà ác, càng nguy hiểm, huống chi là Phó Huân chảy dòng máu của Phó gia.

Mà Giang Phi giờ phút này nói với Giang Hải Tông rằng, Phó Huân ôn nhu hòa nhã, hào phóng chăm sóc cho cậu, loại miêu tả lương thiện này, chỉ Giang Hải Tông cảm thấy da đầu một trận tê dại.

“Nghe lời của cha, nghĩ cách cách xa hắn đi.” Giang Hải Tông nhìn đứa con trai bên ngoài lớp thủy tinh, mặt đầy lo lắng nói: “Bất luận hắn tốt với con như thế nào, con đều phải đề cao cảnh giác.”

“Cha, cha suy nghĩ nhiều rồi.” Giang Phi dở khóc dở cười: “Con có gì đáng giá để hắn tính toán chứ, hắn ngược lại, giúp đỡ con rất nhiều.”

Giang Phi vốn còn muốn nói Phó Huân thay mình trả mấy trăm vạn, nhưng lại lo lắng để cha biết mình bị gài bẫy nợ mấy trăm vạn mà lo lắng, cho nên lời đến khóe miệng liền nhịn lại.

Giang Hải Tông sửng sốt, nghĩ lại cũng cảm thấy con trai mình hiện tại hai bàn tay trắng, người có thân phận như Phó Huân không có đạo lý gì đi tốn thời gian và tinh lực ‘làm văn’ trên người Giang Phi, thế nhưng…

Nhưng ông vẫn cảm thấy bất an, ông từng thấy thủ đoạn kinh khủng của Phó Chấn – cha của Phó Huân, mà người được Phó Chấn bồi dưỡng, sao có thể có hai chữ ‘ôn nhu’ được.

“Hắn không trách con chuyện của Phó Nam sao?” Giang Hải Tông lại hỏi.

“Không ạ.” Giang Phi nói: “Cha, cha đừng suy nghĩ nhiều, chờ đến khi cha đi ra, con sẽ khiến cha kinh ngạc vui mừng.”

Giang Hải Tông bị chọc cười, nhẹ giọng nói: “Cái gì cũng không bằng việc cha được nhìn thấy con sống cuộc sống thật tốt…Tiểu Phi, cha thật xin lỗi con, cũng thật sự xin lỗi mẹ con, hai người đều bị cha liên lụy rồi.”

Đời này của Giang Hải Tông chỉ làm hai chuyện hối hận, một là lỡ miệng nói mình trốn thuế, xúc phạm luật pháp, hai là di tình biệt luyến, phản bội vợ con.

Cuộc đời còn lại, ông nguyện ý dùng mạng mình để đền bù cho Giang Phi.

Sau khi thăm xong, Giang Phi vừa ra liền bắt gặp Phó Huân, Phó Huân dựa bên chiếc xe màu đen, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn Giang Phi.

Giang Phi vui sướng chạy tới, Phó Huân nhìn bộ dáng sung sướng của Giang Phi, cho rằng cậu muốn chạy tới ôm mình, hai tay thiếu chút nữa đưa ra nghênh đón, kết quả Giang Phi đến trước mặt hắn thì dừng lại.

Hai cánh tay Phó Huân nâng lên được một nửa đành phải hậm hực buông xuống.

“Anh làm sao biết em tới nơi này?” Giang Phi cười hỏi.



“Anh nói là cảm ứng tâm linh, em có tin không?”

Giang Phi bị trêu chọc cười không ngừng.

Sau khi lên xe Phó Huân, Giang Phi vừa thắt dây an toàn, vừa tựa như nói giỡn nói: “Cha em mới vừa rồi nói em phải cách xa anh ra, nói anh rất nguy hiểm, em đang suy nghĩ chờ ông ấy đi ra, nhất định sẽ sắp xếp một bữa ăn cho hai người, để ông ấy hiểu anh kĩ càng.”

Trong mắt Phó Huân vụt qua một tia khác thường, sau đó khẽ cười nói: “Tại sao bác trai lại cảm thấy anh nguy hiểm?”

Giang Phi nhún vai một cái: “Không biết nữa, chỉ là cha em đã gần mười năm không gặp anh, phòng bị anh cũng rất bình thường, hơn nữa cũng là bởi vì quá lo lắng cho em, rất sợ em bị người ta khi dễ.”

“Bác trai cảm thấy anh sẽ khi dễ em sao?”

“Em nghĩ chắc là vậy.” Giang Phi cười nói: “Bất quá chờ khi cha em gặp anh, nhất định ông ấy sẽ thích anh thôi.”

Phó Huân chỉ cười, chuyển đề tài nhắc tới mẹ Giang Phi, hắn nói mình biết mẹ Giang Phi đang một mực tiếp nhận chữa trị tại bệnh viện tâm thần, hắn đã an bài người đi tìm chuyên gia tâm thần nổi tiếng thế giới, chuẩn bị kiểm tra cùng chữa trị thật tốt cho mẹ Giang Phi.

Giang Phi nghe xong cảm động không thôi, trong chốc lát tròng mắt liền mờ lại, cậu vừa khóc vừa cười nói, chưa bao giờ có ai đi tìm hiểu những thứ này, cũng chưa có ai nguyện ý sẻ chia với cậu.

“Sau này nếu em gặp khó khăn gì đều có thể nói với anh.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Anh có thể chia sẻ với em.”

Giang Phi lặng lẽ lau mắt, cười nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh…”

Mấy ngày sau, mỗi đêm Phó Huân đều đến phòng trọ Giang Phi dùng bữa tối, Giang Phi cao hứng bừng hừng đi qua đi lại một đĩa rồi lại một đĩa những món ăn sở trường, lại mỗi thời mỗi khắc đều giữ cho phòng trọ được sạch sẽ ngăn nắp, cũng dọn dẹp phòng khách thật tốt một phen, để cho Phó Huân ngủ lại.

Mỗi lần Phó Huân xã giao uống nhiều, Ngô Thân đều theo mệnh lệnh của Phó Huân đưa hắn đến phòng trọ của Giang Phi.

Phó Huân tuy uống nhiều, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn mất đi ý thức, hắn dựa trên ghế salon, mắt nửa mở nhìn Giang Phi đang lau mồ hôi châm trà cho hắn.

Giang Phi cơ hồ đã coi mình là người giúp việc của Phó Huân, dĩ nhiên khác hẳn với sngười giúp việc, cậu bây giờ không còn sợ hãi cùng cảm giác hèn mọn vì thân phận khác xa với Phó Huân nữa, cậu chân thành coi Phó Huân là thân nhân mà đối đãi.

Trong thế giới cô độc, chợt xông vào một người mang cho cậu cảm giác ấm áp, Giang Phi chỉ muốn dùng hết toàn lực đối đãi với hắn thật tốt.

Mà đồng thời khi chiếu cố Phó Huân, nội tâm Giang Phi rất thỏa mãn, bởi vì phần trả ơn mà cậu dành cho Phó Huân này, khiến bản thân cậu cảm nhận được, hiện tại cậu không còn một mình.

Giang Phi đỡ Phó Huân nằm xuống ghế ngoài phòng khách, giúp hắn cởi quần áo cùng cởi giày, sau đó vắt khăn lông, luồn khăn lông vào trong quần áo Phó Huân lau mồ hôi cho hắn.



Phó Huân nghiêng đầu, thần sắc hoảng hốt nhìn vẻ mặt chăm chú của Giang Phi bên cạnh, chậm rãi nói: “Lá gan của em thật lớn a, lại trắng trợn chiếm tiện nghi của anh như vậy…”

Giang Phi chỉ coi Phó Huân đây là đùa giỡn, lơ đễnh nói: “Sau này sẽ còn lớn hơn nữa.”

Phó Huân không khỏi tức cười: “Vậy sao? Vậy em nói xem, sau này em định làm chuyện gì to gan hơn?”

Giang Phi không để ý đến hắn, sau khi đặt khăn lông sang một bên, tay bỗng nhiên chuyển xuống dưới người Phó Huân cởi đai lưng quần tây cho hắn, Phó Huân sửng sốt, theo bản năng của một thẳng nam, hắn vô thức đưa tay bắt lấy cánh tay của Giang Phi, hơi nâng nửa người trên, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cậu định làm gì?”

Mặt Giang Phi đầy mờ mịt: “Cái gì làm gì? Cởi quần cho anh a, anh mặc như vậy ngủ không khó chịu sao?”

Ánh mắt Giang Phi ngay thẳng thản nhiên, ngược lại khiến Phó Huân cảm thấy lúng túng, hắn ho nhẹ hai tiếng, như không có chuyện gì xảy ra nói: ‘Không cần, cứ…cứ để vậy đi.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play